• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Khê

..

Phòng ốc đã được Ôn Ngôn thu dọn sạch sẽ, gọn gàng cả rồi, vừa vào cửa chính là nhà bếp, hồi trước Đường Dịch nhờ thợ mộc làm một cái giá 4 tầng đơn giản để chứa đồ, thường ngày dùng để đồ vật trong nhà bếp.

Bây giờ trên giá đang để thịt lợn, thịt gà, thịt khô, khoai tây, trứng gà và mấy loại đồ ăn khác, còn có mấy chai lọ để đựng bột tạp lương, bột mì trắng, còn có lọ chứa gạo rất quý nữa. Ngoài ra còn có một tầng để dụng cụ nấu ăn đã rửa sạch, trên bếp còn có một cái kệ nhỏ để đựng mỡ heo, nước tương, muối, giấm, các gia vị khác.

Hai cái giá đều đầy ắp đồ đạc, nhìn qua rất nặng, hai mẹ con họ Ôn xem đã con mắt, thậm chí Ôn Tiểu Nhu còn thầm nuốt nước miếng với một miếng thịt hun khói đã cắt nửa.

Cạnh bên cái giá là cái thớt, trên thớt có đặt một cái chậu gỗ, trên chậu gỗ được đậy nắp kín mít, thấy vậy Ôn Lưu thị liền lại gần giở nắp lên.

Ôn Ngôn không vui nói: "Mợ làm gì vậy?"

Ôn Lưu thị nói: "Há, thế mà là bột mì trắng, nhìn màu này, bỏ trứng gà vào đúng không?"

Ôn Ngôn tiến lên đoạt lấy cái nắp đậy lên, tức giận nói: "Rốt cuộc mợ có chuyện gì?"

Ôn Lưu thị hừ mạnh một cái, vênh vang đắc ý nói: "Há, A Ngôn à, mợ không thể nhìn chậu rửa mặt nhà cháu được à?"

Ôn Tiểu Nhu đứng bên cạnh cũng nói thêm: "Đúng vậy đó A Ngôn à, chúng ta là người một nhà mà đừng xa lạ như vậy, bọn chị đã vào nhà lâu như vậy sao em không mời vào trong ngồi một chút chứ?" Nói xong ánh mắt liếc tới phòng ngủ bên kia.

Ôn Ngôn tức giận nói: "Chị à, ở trong là phòng ngủ của ta với tướng công, chị là con gái đã lớn rồi đi vào trong không ổn đâu?"

Ôn Tiểu Nhu cả giận nói: "Mày... Dù sao thì đệ cũng không thể để chúng ta cứ đứng ở đây được, đệ phải mời chúng ta ngồi xuống rồi bưng nước trà bánh trái lên thì mới phải đạo tiếp khách chứ, đệ có hiểu hay không vậy?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Ngôn đỏ bừng lên, người một khi đã thẳng lưng sống sẽ không muốn quay lại dáng vẻ phục tùng hồi trước nữa, y lớn tiếng nói: "Chị cứ luôn mồm luôn miệng nói đạo đãi khách nhưng chị có từng nghĩ đến đạo làm khách chưa?"

Ôn Tiểu Nhu còn muốn cãi lại nhưng bị Ôn Lưu thị kéo lại, hai người hiểu ý đánh mắt nhìn nhau, lúc này nàng ta mới nhịn cơn giận này lùi ra phía sau Ôn Lưu thị.

Ôn Lưu thị nhẫn nhịn kéo Ôn Ngôn, nở ra một nụ cười khó coi, nói: "A Ngôn à, người một nhà mới gặp nhau sao lại ầm ĩ chứ, đây là nhà cháu đấy, để người khác nghe thấy rồi lại nói cháu không hiểu chuyện, đến lúc đó nam nhân của cháu nghe thấy cũng sẽ không thích, chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng ha."

Ôn Ngôn nghiêng đầu đi, không muốn nói chuyện.

Ôn Lưu thị mặt dày kéo tay áo Ôn Ngôn, thở dài nói: "Cháu nhìn bộ quần áo này xem, thật là đẹp, vải vừa mịn vừa mềm, vừa nhìn là biết vải tốt rồi. A Ngôn à, bây giờ cháu sống tốt rồi không thể quên công ơn nuôi dưỡng cháu của cậu mợ bao năm qua đấy."

Ôn Ngôn trợn to mắt, quả thực bị da mặt dày của nữ nhân này làm cho tức chết, cái gì gọi là công nuôi dưỡng chứ, năm đó ở nhà cậu thì y và mẹ phải nuốt giận vào bụng cúi đầu mà sống. Y là một tiểu ca nhi không có sức lớn phải quanh năm làm việc trên ruộng, lại còn ăn không đủ no mặc không đủ ẩm, cả ngày còn phải chịu đòn roi mắng chửi nữa, cuối cùng còn bị bán cho một tên lưu manh, bây giờ bà ta lấy đâu ra mặt mũi mà đòi báo ân chứ?

Ôn Lưu thị chuyển hướng tới mẹ Ôn, ánh mắt tàn nhẫn những trên mặt lại mang theo tươi cười, nói: "Tiểu cô à, em nói xem có đúng không nào?"

Mẹ Ôn run người, lúng ta lúng túng nói theo: "A Ngôn à, nếu không nhờ cậu mợ con thu lưu chúng ta thì hai mẹ con ta đã sớm bị lạnh chết ở đầu đường rồi, ân tình này chúng ta phải nhớ kỹ."

Ôn Ngôn uất ức cực kỳ, tại sao ngay cả mẹ ruột của y cũng nói như vậy chứ, đến cùng là y làm sai chuyện gì chứ, bị bức ép tới mức này, lúc chưa thành thân bị ức hiếp, thành thân rồi còn phải bị bắt bí, dựa vào đâu chứ!

Ôn Lưu thị thấy Ôn Ngôn im lặng không nói, trong lòng liền đắc ý, nói: "A Ngôn à, chúng ta là người một nhà mà, bây giờ cháu sống tốt vậy thì mợ cũng vui thay, chỉ là chắc cháu không đành lòng nhìn gia đình mợ sống khó khăn phải không?"

Bà ta dừng một chút rồi nói: "Thật ra thì mợ có nghèo cũng chẳng sao, chủ yếu là chị của cháu thôi, cháu xem chị cháu nè, không có phúc khí lấy một người chồng tốt như cháu. Năm ngoái nó mới gặp nhà chồng, mợ chỉ muốn kiếm thêm chút đồ cưới cho nó để nó có thể sống ở nhà chồng tốt hơn, chỉ là, tình huống nhà thím cháu còn không biết sao, nào có thể lấy ra được đồ gì, này còn phải dựa vào cháu nhọc lòng nữa."

Ôn Ngôn cắn răng, hai vành mắt đỏ ửng trừng Ôn Lưu thị, nói từng chữ một: "Bà muốn cái gì?"

Ôn Lưu thị cười như một bông hoa cúc, nói: "Cũng không tiện làm phiền cháu quá nhiều, thôi thì hai cây vải gấm, một con heo, thêm một bộ cài đầu nữa là được."

Ôn Ngôn cười lạnh, nói: "Mợ à, này mà là không nhiều à, muốn hỏi mợ một câu, lúc ta xuất giá thì mợ cho được đồ cưới nào?"

Sắc mặt Ôn Lưu thị lúng túng, năm đó lúc Ôn Ngôn xuất giá không có gì cả, ngay cả quần áo mới cũng không cho một bộ nào cứ vậy mà tống đi, thế là bà ta cứng ngắc cười cười nói: "Đồ cưới của cháu sao đến phiên mợ chuẩn bị chứ, này không phải là chuyện của mẹ cháu sao, không thể nhầm lẫn được đâu."

Ôn Ngôn tức quá mà bật cười: "Vậy sao đồ cưới của chị lại bắt ta phải chuẩn bị chứ, đây không phải là chuyện của mợ sao?"

Ôn Lưu thị nghẹn lời, Ôn Tiểu Nhu the thé giọng đứng ra nói: "Mày là cái đồ không có lương tâm, ăn cơm nhà ta mặc quần áo nhà ta, bảo mày đưa ra chút đồ thồi mà còn lằng nha lằng nhằng cái gì!"

Nước mắt Ôn Ngôn sắp rơi luôn rồi, vừa muốn nói chuyện liền nghe thấy một tiếng giận dữ hô: "Từ đâu ra con đàn bà chanh chua tới nhà ta ngang ngược chứ, chán sống rồi sao?"

Ôn Lưu thị và Ôn Tiểu Nhu sợ hết hồn, vội vàng quay người lại liền nhìn thấy Đường Dịch đang đằng đằng sát khí vác theo con dao bổ củi bước vào nhà, lòng không kìm được run rẩy.

Ôn Ngôn nhìn thấy Đường Dịch liền không kìm nén nổi, chạy đâm vào lòng Đường Dịch, cắn môi khóc không thành tiếng nhưng nước mắt tuôn trào rơi xuống.

Bây giờ Đường Dịch rất muốn giết người, ở cửa thôn gặp được bà mối Thôi vội vàng chạy tới nói cho hắn hình như nhà hắn xảy ra chuyện rồi, hắn hoảng sợ nhanh chân chạy về nhà. Vừa vào sân liền nghe thấy hai nữ nhân không biết xấu hổ đang ép buộc phu lang của mình liền lập tức nhấc dao bổ củi lên.

Ôn Lưu thị và Ôn Tiểu Nhu nhìn thấy Đường Dịch liền cảm thấy hơi sợ, vội vã giải thích: "Chúng ta... Chúng ta không phải là... Cái kia, đều là hiểu lầm cả, hiểu lầm thôi mà!"

Đường Dịch cười khẩy, ánh mắt như muốn cắt nát người trước mắt, hắn cười gằn nói: "Thì ra là hiểu lầm sao, không thì mợ và đại tỷ nói rõ ra chuyện gì đây, chúng ta cùng nhau nói rõ ràng luôn."

Trước mặt Ôn Ngôn hai người này còn dám đòi vào trong phòng, nhưng trước mặt Đường Dịch đang cầm theo dao thì không dám nữa, vội vàng gật đầu nói phải rồi lôi kéo nhau ra cửa. Mẹ Ôn vẻ mặt phức tạp nhìn Ôn Ngôn, nhưng chung quy không dám giương mắt nhìn Đường Dịch, rụt người đi theo hai mẹ con Ôn thị ra sau cửa rồi ra tới sân.

Đường Dịch vỗ vỗ lưng Ôn Ngôn, nhẹ giọng nói: "Đường sợ, ta ở đây, em ra đóng cửa cổng lại đi."

Ôn Ngôn gật nhẹ đầu, chạy tới đóng cổng tre lại.

Hai mẹ con Ôn thị thấy thế cảm thấy không ổn, lòng liền hồi hộp nhìn nhau không biết nên làm gì.

Đường Dịch ung dung dời hai cái ghế đẩu nhỏ lại đây, một cái để cho Ôn Ngôn ngồi xuống, một cái cho mình ngồi. Vừa hay hắn ngồi trước đống củi, lấy ra một khúc củi, không nói một tiếng liền soạt một tiếng nhanh chóng gọn gàng bổ xuống.

Mẹ con Ôn thị không rét mà run, sau đó nghe thấy Đường Dịch chậm rãi hỏi: "Mợ tới nhà của ta là muốn làm gì?"

Ôn Lưu thị cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi nói: "Tới thăm A Ngôn một chút mà thôi."

"Thì ra là tới thăm à, vậy có mang đồ tới không?"

"A?"

Lại "soạt" một tiếng bổ củi vang lên.

Ôn Lưu thị cả kinh nhảy dựng lên, cứ như giây sau mình sẽ biến thành khúc củi bị Đường Dịch bổ đôi ra vậy.

"Thì ra là gia quy nhà mợ là đến thăm người khác không mang đồ vật à, đã vậy còn muốn mang từ nhà ta đi ít đồ đúng không?"

Ôn Lưu thị vội vàng xua tay: "Không không không... Không phải vậy...."

"A Ngôn, mợ nói với em bà ta muốn gì?"

Ôn Ngôn căm hận trừng mẹ con Ôn thị, nói: "Bắt em đưa hai cuộn vải gấm, một con heo và một bộ trang sức cài đầu để làm đồ cưới cho chị ta."

Đường Dịch liên tục bổ củi, sầm mặt nhìn Ôn Lưu thị và Ôn Tiểu Nhu, nói: "Cái khác thì không được, nhung đầu heo thì ta cảm thấy có thể."

Mẹ con Ôn thị sững sờ, không nghĩ tới thế mà Đường Dịch có thể đột nhiên chuyển ý, liền vội vàng nói: "Đủ rồi đủ rồi, có heo là đủ rồi, thật sự rất cảm ơn Đường.... A —— "

Dao bổ củi đột nhiên phi tới giữa Ôn Lưu thị và Ôn Tiểu Nhu, xuyên qua tai hai người cằm chặt vào hàng rào tre phía sau, tiếng gió phi bên tai khiến hai người nổi da gà lên, mổ hôi lạnh cũng nhất thời chảy ra, Ôn Tiểu Nhu sững sờ ra rồi hét ầm lên.

Đường Dịch đứng dậy, xoay xoay cổ hai cái rồi động động tay chân làm nóng người, âm trầm nói: "Chỉ sợ một con không đủ, không thì là hai con nhé?"

"A Ngôn, đi vào nhà."

Ôn Ngôn lanh lảnh đáp: "Vâng!" Như là đạp gió chạy nhanh vào phòng, ở trước cửa dừng lại một chút rồi kéo cả mẹ Ôn đang ôm đầu ngồi xổm ở góc tường vào nhà luôn.

Oành ——

Cửa phòng đóng lại, mẹ con Ôn gia trong phút chốc trở thành ba ba trong hũ, đứng ở trong sân nơm nớp lo sợ rồi gào thét thảm thiết, họ muốn chui ra từ rào tre nhưng rào tre nhà Đường Dịch mới sửa lại, vừa cao vừa chắc, phía trên còn vót nhọn lên nữa, hai người muốn chạy từ cửa ra nhưng bị Đường Dịch chặn lại rồi.

"Cậu muốn làm gì a —— cậu dám —— "

"Đường Dịch giết người rồi —— "

"Đường Dịch! Tiểu Nhu nhà ta là con gái lớn chưa xuất giá, mày dám nhốt nàng trong sân là muốn làm gì hả!"

Đường Dịch dừng động tác lại, ngoáy ngoáy tai, cà lơ phất phơ nói: "Mợ nói có lý đó, cho nên ta không thể động tay đánh mấy người được."


Tim mẹ con Ôn thị mới yên một chút thì nghe thấy tiếng Đường Dịch như âm thanh của ác quỷ vang lên: "Cho nên đánh chó là phải dùng roi!"


Trong sân có sẵn cây mây, Ôn Ngôn vốn định dùng nó để phơi quần áo nên cực kỳ chắc, Đường Dịch cầm nó lên không nói hai lời liền tàn nhẫn quất vào hai mẹ con Ôn thị.


"A —— giết người rồi —— "


"Cứu mạng a —— "


Đường Dịch không phải đang dọa người mà thật sự nhẫn tâm đánh, mỗi roi đều mang mười phần sức, mạnh mẽ quất lên người hai mẹ con Ôn thị. Hai mẹ con họ Ôn chạy trối chết, nhưng sân cũng chỉ lớn bằng đó, hai nữ nhân bà ta có thể trốn đi đâu được chứ!


Hai người gào thét loạn lên, thanh âm thảm thiết khiến thôn dân vây xem cũng không dám nhìn thẳng.


Đường Dịch cứ vậy mà quất tới tấp mẹ con Ôn thị ở trong sân, tiếng thét chói tai truyền tới bên trong phòng, mẹ Ôn sợ đến run cả người, Ôn Ngôn đỏ vành mắt cười khổ hỏi: "Mẹ à, người đang sợ cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK