Trên chiếc giường đất tồi tàn, Đường Dịch với mái tóc bù xù, trên người phủ một chiếc chăn bông rách rưới và bẩn thỉu, mặt lộ ra vẻ bối rối.
Hai mắt hắn vô hồn trông như một kẻ ngốc, nhìn qua cứ như ngơ ngác nằm trên giường mấy ngày liền, nhưng thực ra trong đầu hắn hoảng loạn như có hàng vạn con thảo nê mã chạy ầm ầm trên cát vàng, đang cố gắng tiêu hóa nhưng thông tin từ âm thanh bíp bíp bíp truyền lại.
Cuối cùng kí ức lũ lụt kéo đến, không chỉ có của mình hắn mà còn có của chủ nhân của thân thể này.
Một lượng lớn thông tin khiến đầu của hắn đau nhức kinh khủng, cứ như từng cơn sóng biển ập tới, đập liên tục khiến đầu hắn đau như búa bổ.
Đường Dịch vô cùng hối hận.
Lẽ ra hắn không nên nhân lúc anh cả đang họp mà chạy vào phòng thí nghiệm để nghịch, nếu như hắn ngoan một chút sẽ không động vào cái hệ thống gì mà thăng cấp cải tạo phú nhị đại, như vậy cũng sẽ không bị đưa đến cái thế giới này, cái thế giới không biết đang ở triều đại nào, càng sẽ không trở thành một kẻ sâu rượu lại còn nghèo trắng tay như vậy.
Bởi vì hệ thống chưa hoàn chỉnh nên trước mắt không thể tùy ý qua lại, nói cách khác thì dù anh trai của hắn là người phát minh ra cái này cũng không thể tùy ý đưa hắn trở về.
Cho nên, tiểu công tử nhà Đường gia ở thành phố A cứ như vậy mà bị thay đổi vận mệnh, trở thành một tên nhà nghèo trắng tay lại còn nghiện rượu.
Ủ rũ hồi lâu, Đường Dịch bất lực che trán, đây là bị nghiệp quật hả trời, hồi trước hắn buồn phiền không biết hôm nay ăn gì thì bây giờ thành lo sợ không biết có gì để ăn hay không.
Ôi, cuộc đời! Đường Dịch ngửa mặt lên trời thở dài, ngay lúc muốn giơ ngón giữa bày tỏ nỗi niềm với ông trời thì trong đầu liền bíp lên âm thanh của hệ thống.
"Ê này người đầu tiên bị cải tạo, bây giờ không phải là lúc than thở đâu nha, để có thể khiến cho người bị cải tạo có thể thuận lợi sống ở thế giới mới, hệ thống ta đây tặng kèm 3 cái phúc lợi siêu cấp lớn nè!"
"Nếu hoàn thành được nhiệm vụ sẽ nhận được phúc lợi tương ứng, làm xong 3 nhiệm vụ thì hệ thống ta đây sẽ không xuất hiện nữa, người bị cải tạo sẽ tự lực cánh sinh sinh sống ở thế giới mới này cho đến khi được gọi quay về."
"Bởi vì hệ thống chưa được hoàn chỉnh, do đó chương trình gọi về khó mà sử dụng được, do đó mong rằng người bị cải tạo rộng lượng mà sinh sống ở thế giới mới này sinh sống."
Đường Dịch: "..."
Nói trắng ra là ông đây không quay về được đúng không!
Hệ thống tự nhiên nói: "Bây giờ công bố nhiệm vụ đầu tiên, mong rằng người bị cải tạo hãy cố gắng sinh tồn, cố gắng làm cho mình và phu lang ăn no mặc ấm liên tục trong vòng một tháng, bắt đầu tính từ ngày mai."
Nói xong câu này, hệ thống liền biến mất.
Đường Dịch nhạy bén nắm bắt được 2 trọng điểm —— đầu tiên, bây giờ ngay cả việc ăn cũng là một vấn đề với hắn, thứ hai, hắn có một phu lang.
Xưng hô phu lang kỳ lạ này khiến trong đầu Đường Dịch hiện lên một đoạn thông tin thường thức, thế giới này ngoài nam và nữ ra còn có một giới tính kỳ lạ khác nữa, chính là tiểu ca nhi. Tiêu ca nhi có vẻ ngoài trông giống nam nhưng lại có thêm công năng sinh dục, chỉ là khả năng sinh rất thấp. Thông thường thì không có mấy nhà muốn rước tiểu ca nhi về nhà, đôi khi sẽ có mấy nhà hơi khá giả sẽ rước một hay hai tiểu ca nhi về làm thiếp, chơi đùa cho vui một chút, còn lại chỉ có mấy người nghèo không chịu nổi chi phí cưới vợ mới rước tiểu ca nhi về nhà, do đó địa vị của tiểu ca nhi ở đây rất thấp.
Cho nên, ta chính là cái kẻ nghèo rớt mồng tơi sao, Đường Dịch câm nín nghĩ.
Đường Dịch xuống giường đất, đi quanh một vòng cũng không thấy cái vị tiểu ca nhi – phu lang của mình kia, có thể đã đi làm việc gì đó hoặc cũng có thể không chịu nổi cuộc sống này đã bỏ trốn rồi.
Trong nhà nghèo trống huơ trống hoắc chả có mấy mống đồ, Đường Dịch cũng lười đi kiểm kê lại gia sản của mình, trực tiếp tìm cái ghế đẩu nhỏ ngồi trong sân tìm kiếm ký ức của thân thể này.
Ký ức của nguyên thân cũng không đầy đủ, Đường Dịch ráng nghĩ thì ngoài mấy cái tên thì cũng chỉ thấy mình là một thằng khốn, cả ngày chỉ biết chơi bời lê lổng không làm gì cả, chỉ dựa vào anh trai nuôi, sau đó anh trai cưới vợ cũng không tiện nuôi gã liền đuổi gã đến căn phòng cũ bên này. Nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, sợ gã chết đói liền cưới vợ cho gã, nhưng gã không cưới nổi nữ nhân hơn nữa bản thân chả làm nổi gì, chả được ai ưa thích, cuối cùng có một gia đình ở thôn bên cạnh thu gã hai trăm đồng gả tiểu ca nhi qua đây.
Nói là gả vậy thôi chứ thực chất là bán, tiểu ca nhi này tên Ôn Ngôn, mất cha từ nhỏ, cùng với mẹ sống nương nhờ cậu. Người mợ rất ghét bỏ mẹ con hai người họ do đó hai mẹ con chỉ biết cúi đầu thu mình mà sống, lâu dài dưỡng ra cái tính ngoan ngoãn nhát gan của Ôn Ngôn. Hơn nữa, Ôn Ngôn là tiểu ca nhi, trong mắt mợ chính là cái thứ chỉ biết ăn không được tích sự gì, thấy có người trả chút tiền liền tùy tiện bán đi.
Đáng thương cho Ôn Ngôn, tưởng rằng có thể gả cho người có thể dựa vào, ai ngờ gả cho một thằng khốn nghiện rượu, suốt ngày không đánh thì mắng mình. Cho dù trong một tháng đầu lúc mới gả tới, ngay cả bên cạnh giường Ôn Ngôn cũng chưa được lại gần, suốt ngày sống ở đống cỏ bên cạnh bếp.
Nguyên thân đối xử với Ôn Ngôn như vậy, ngoại trừ do bản tính tồi tệ của gã thì càng do gã thèm muốn con gái độc nhất của một nhà giàu họ Lâm trong thôn – Lâm Tú Tú, suốt ngày cứ nhìn chằm chằm vào người ta khiến Lâm Tú Tú phiền không chịu nổi. Cũng vì vậy mà Lâm gia phải tìm người đánh một trận thì gã mới thôi. Vốn dĩ nguyên thân không uống rượu, cũng vì chuyện này mới bắt đầu trở nên nát rượu, sau đó xả hết bực bội lên người Ôn Ngôn.
Đường Dịch lắc lắc đầu, quăng hết mấy thứ lộn xộn này đi, hắn nhìn tay của mình điên cuồng chửi thầm trong lòng.
Mịa, mới hai mươi tuổi thôi mà đã dằn vặt bản thân thành như vậy, trông vừa gầy vừa yếu ớt. Phải biết rằng hắn 26 tuổi cao 1m87, có 8 múi cơ bắp, hơn nữa còn có trong tay một phòng tập thể hình, dù rằng như vậy là kém cỏi nhất so với đồng lứa ở Đường gia.
Đang mắng liền nghe sân rào tre vang lên một tiếng "két", cái cửa trông lung lay sắp rớt bị đẩy ra, suy nghĩ của Đường Dịch bị cắt ngang liền ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy một thiếu niên nhỏ gầy bước vào, trong lòng còn ôm một chậu gỗ lớn chứa y phục đã được giặt sạch. Thiếu niên vừa trông thấy Đường Dịch ngồi trong sân, theo bản năng co rúm lui lại vài bước, trông như đang hoảng sợ.
Đường Dịch nhận ra ngay, đây chính là phu lang của hắn - Ôn Ngôn, năm nay mười sáu tuổi.
Nguyên chủ quanh năm suốt tháng đều trong trạng thái say xỉn, không nhớ nổi gương mặt của Ôn Ngôn, hắn chỉ có thể dựa vào cái thân hình gầy gò ốm yếu trong ký ức để nhớ ra y.
Đường Dịch nhìn thiếu niên với bộ y phục rách rưới và đôi chân trần đang đứng trên đất trong thời tiết lạnh lẽo cuối đông đầu xuân, đầu tóc rối bù, thân hình gầy gò ốm yếu như que củi, trong ngực thì ôm một cái chậu quần áo lớn, trong lòng cảm thấy khó chịu, hắn vẫy vẫy tay nói: "Ôn Ngôn, cậu qua đây."
Gương mặt của thiếu niên đa phần bị tóc che mất, không thấy rõ mặt mũi trông ra sao, nhưng đôi mắt như con nai con, trong trẻo nhưng lại lộ vẻ hoảng sợ.
Ôn Ngôn chần chờ một chút, nhưng vẫn từ từ bước tới, y không dám chống đối mệnh lệnh của Đường Dịch, nếu chống đối sẽ bị đánh tàn nhẫn hơn.
Đường Dịch đứng dậy, so sánh với Ôn Ngôn, xem như thân thể này cao hơn, đoán chừng khoảng 1m8, chỉ là do uống quá nhiều rượu khiến sức khỏe suy yếu, nhìn qua chẳng có cảm giác khỏe mạnh của thanh niên.
Trong sân có nửa vại nước, Đường Dịch kéo Ôn Ngôn qua đó, lấy tay múc nước lau mặt cho y khiến y giật mình hoảng sợ lùi về sau. Đường Dịch ngạc nhiên, thiếu niên này trông rất đẹp, mấy vết dơ bẩn trên mặt được Đường Dịch lau sạch đi lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn thanh tú trắng nõn, đẹp hơn dự đoán, chỉ là vì sao y lại muốn khiến mình nhem nhuốc như vậy?
Đường Dịch nhìn bàn tay nhỏ bé, cánh tay mảnh khảnh đang run lẩy bẩy của y, trong lòng hiểu được thiếu niên cũng không ngốc, có vẻ cũng không thích nguyên chủ liền không muốn gã tới gần mình, cho nên cố ý khiến mình nhem nhuốc dơ hầy để khiến gã không có hứng thú gì.
Đường Dịch thở dài, buông cánh tay của Ôn Ngôn ra, cầm lấy cái chậu gỗ từ lòng y, nói: "Cậu đừng sợ, ta sẽ không đối xử như vậy với cậu."
Ôn Ngôn chỉ chớp mắt không nói gì, y không tin, cái tên khốn này nhất định đang có âm mưu đáng sợ gì đó, nghe nói có mấy tên không có tiền sẽ bán vợ của mình vào kỹ viện, mà trước khi bán sẽ chỉnh trang lại cho sạch sẽ một chút để có thể thêm mấy đồng tiền.
Ôn Ngôn ớn lạnh.
Đường Dịch không biết suy nghĩ trong lòng Ôn Ngôn, hắn lấy quần áo trong chậu ra phơi lên, sau đó kéo Ôn Ngôn đang ngạc nhiên vào trong phòng.
Đường Dịch múc nước bỏ vào nồi, đốt lửa lên. Ôn Ngôn không biết làm gì, liền ngơ ngác đứng ở bên cạnh, hai tay thay nhau xoa xoa để sưởi ấm.
Đường Dịch thấy vậy liền đặt cái ghế nhỏ trước bếp, kéo thiếu niên ngồi xuống, lại cầm thêm một băng ghế đặt phí trước, kéo chân thiếu niên để lên để có thể sưởi ấm chân.
Ôn Ngôn sợ hãi bất an, y cảm thấy hình như Đường Dịch không muốn bán y mà đang muốn nấu y, sợ đến mức mấy vết nẻ do lạnh trở nên ngứa ngáy khi sưởi cũng không dám gãi.
Đường Dịch vừa nấu nước vừa hỏi: "Vì sao cậu không chạy?"
Ôn Ngôn sửng sốt, nhỏ giọng lúng túng hỏi lại: "Chạy ư?"
"Ừ", Đường Dịch gật gật đầu: "Ba ngày rồi ta đều nằm trên giường, vì sao cậu không nhân cơ hội này mà chạy trốn?"
Ôn Ngôn há miệng, người này điên rồi sao, nếu không sao lại hỏi cái vấn đề ngu ngốc như vậy, y nên trả lời sao đây, hơn nữa sau khi trả lời thì thì điều gì đang chờ y, y không thể làm gì khác đành thành thật trả lời: "Ta... Ta không có chỗ để đi..."
Đường Dịch hạ tay xuống, bật cười: "Không phải là không muốn, mà là không chỗ có thể đi đúng không?"
Ôn Ngôn sợ đến mức tay chân không yên: "Không phải không phải, ta... Mẹ ta dặn, gả chơ người ta liền thành của người ta, không thể... Không thể..."
Cái gọi là phong kiến giáo điều, dù rằng bị nhà đánh chết cũng không thể chạy, cho dù chạy cũng sẽ bị người khác phỉ nhổ, mọi người đều nói trên đời làm gì có nam nhân nào mà không đánh vợ, đánh mắng một chút thì có là gì.
Đường Dịch hiểu nỗi khổ tâm của Ôn Ngôn, hắn đành nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, về sau ta sẽ không bắt nạt cậu nữa."
Ôn Ngôn: Quả nhiên là muốn bán mình mà.
Mặc dù nước trong nồi chưa sôi nhưng cũng nóng đủ rồi, Đường Dịch hất hất cằm: " Mang cái thùng gỗ trong phòng ra đây, trời đang rất lạnh, cậu nên tắm bằng nước nóng, đừng để lạnh đến bệnh sẽ lưu lại mầm bệnh không tốt cho cơ thể."
Trong lòng Ôn Ngôn như rớt vào hầm băng —— quả nhiên gã muốn mình tắm rửa sạch sẽ để bán đi mà!
Nhưng dù là vậy y vẫn ngoan ngoãn mang cái thùng gỗ từ trong phòng ra, đó là một cái thùng tắm rất lớn, Ôn Ngôn chuyển nó ra đây có chút quá sức, cuối cùng vẫn do Đường Dịch mang ra.
Đổ nước nóng vào trong thùng tắm, Đường Dịch nói: " Cậu tắm ở đây đi, ở đây có bếp nên rất ấm."
Nói xong hắn liền lấy ra một cái thùng nhỏ khác, đổ đầy nước rồi cầm khăn vải đi tới phòng chứa tạp vật, chỉ một lát sau Ôn Ngôn liền nghe tiếng nước truyền đến. Đường Dịch cũng đang tắm, trong lòng Ôn Ngôn càng đau khổ hơn, cái tên trăm năm lười biếng không tắm rửa này thế mà bắt đầu tắm rửa sửa soạn, nhất định là vì muốn ra ngoài bán mình có thể diện hơn.
Y cực kỳ bất lực, rất đau khổ nhưng không thể làm gì khác, nhìn bên trong thùng gỗ là nước ấm khiến hai mắt Ôn Ngôn hồng hồng, thôi bỏ đi, nếu đã vậy thì mình hãy tận hưởng niềm vui tắm rửa cuối cùng này đi!
.....
Hố mới mong mọi người ủng hộ (っ˘ω˘ς)