CHƯƠNG 17
Cửa phòng bao mở ra.
Nam nữ ở bên trong, ánh đèn lấp lánh, dáng người mông lung, căn bản của không nhìn rõ ai là ai.
Cũng may là những hình ảnh khó coi như trong dự đoán của An Hạnh Nhi không xuất hiện.
Nhân viên phục vụ cung kính nói: “Cô An, cậu ba Diệp đang ở bên trong.”
“Cảm ơn.” An Hạnh Nhi khẽ gật đầu.
Cô nhẹ nhàng mím môi đi vào bên trong.
Bước vào trong.
Thật ra thì cũng không cần phải tìm kiếm như thế nào thì đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở trên ghế sofa, trên tay có cầm một ly rượu, lúc này đang bắt chéo chân, Diệp Thương Ngôn.
Khóe miệng của anh kéo ra một nụ cười, là một nụ cười hứng thú.
Lúc này rõ ràng đã nhìn thấy cô rồi.
Nhưng mà lại không chủ động chào hỏi.
Thật sự là An Hạnh Nhi không thể chịu đựng được âm thanh hỗn loạn ở bên trong, tiếng hát chói tai cùng với tiếng hoan hô.
Cô cảm thấy là cô có làm như thế nào để thích nghi với hoàn cảnh như thế này cũng rất khó thích nghi được.
Cô đứng ở trước mặt của Diệp Thương Ngôn: “Anh có thể vặn nhỏ một lát được không?”
Khóe môi đẹp mắt của Diệp Thương Ngôn vẫn đang nâng lên như cũ, lông mày hơi nhíu lại một chút.
Dường như là không nghe thấy cô đang nói cái gì.
Giọng nói của An Hạnh Nhi lớn hơn một chút: “Anh có thể vặn nhỏ một chút không?”
Từ biểu cảm của Diệp Thương Ngôn mà xem xét, vẫn không nghe được.
An Hạnh Nhi cắn răng.
Cô cúi người xuống đến gần trước mặt của Diệp Thương Ngôn ghé vào lỗ tai của anh mà nói: “Anh có thể... a!”
Cơ thể của An Hạnh Nhi mất thăng bằng.
Không biết là bị người nào ở sau lưng đột nhiên va một phát, trực tiếp ngã vào trong lồng ngực của Diệp Thương Ngôn.
Cả người của cô trực tiếp nhào qua.
Giống như là đang ôm ấp yêu thương.
Cho dù An Hạnh Nhi là một người tỉnh táo, lúc này cũng bởi vì cục diện này mà có chút bối rối.
Càng bối rối thêm đó chính là cô gái đang nhảy múa không cẩn thận đụng vào cô, có lẽ bị giật mình không khống chế được mà hét lên một tiếng.
Một tiếng thét vang lên làm hấp dẫn lực chú ý của tất cả những người trong phòng bao đến đây.
Mọi người nhìn sang, liền nhìn thấy ở trong ngực của cậu ba Diệp có một cô gái đang nằm đó, trên thân thể cao lớn của cậu ba Diệp, lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, còn rất động lòng người...
Chỉ là bức tranh này.
Bức tranh khác với trạng thái thường ngày, làm cho tất cả những người ở đây sợ đến ngây người.
Tin đồn là cậu ba Diệp sẽ không từ chối bất cứ người phụ nữ nào đến.
Nhưng mà chưa có ai tận mắt chứng kiến tin đồn này.
Thậm chí là ở chỗ nào có cậu ba Diệp, phụ nữ đều sẽ tự giác lui binh, không có người nào dám vượt qua giới hạn.
Mà giờ phút này.
Ở trước mặt của bao người.
Thế mà trong ngực của cậu ba Diệp lại có một người phụ nữ đang nằm.
Mà cậu ba Diệp thì lại đang cười.
Nụ cười đó rõ ràng còn mang theo một tia... cưng chiều.
Nhưng mà không có một người nào dám nói đến cảnh tượng trước mắt.
Thậm chí cũng không dám nhìn nhiều thêm vài lần.
Thật ra thì cậu ba Diệp chưa từng làm ra chuyện phạm pháp giết người, nhưng mà người nào gặp cậu ba Diệp rồi thì đều sẽ nhìn thấy anh mà phát sợ.
“Tần Thạc, tắt nhạc đi.” Diệp Thương Ngôn mở miệng nói.
Âm thanh không lớn không nhỏ.
Người đàn ông tên là Tần Thạc đang ngồi ở bên cạnh của Diệp Thương Ngôn nhẹ gật đầu.
Tần Thạc cũng không phải là nghe rất rõ ràng, nhưng mà vẫn không bằng hai người đã lớn lên từ nhỏ với nhau, vô cùng ăn ý.
Anh ta đứng dậy tắt nhạc.
Lúc này An Hạnh Nhi cũng đã bò dậy từ trong lồng ngực của Diệp Thương Ngôn.
Lúc này gương mặt của cô rõ ràng hơi ửng hồng.
Từ lúc vẫn còn nhỏ cô đã luôn chú trọng đến cách cư xử của mình, chưa bao giờ lỗ mãng như vậy, thậm chí là chưa bao giờ chủ động lao vào vòng tay của một người đàn ông như thế thế.
Trong mười năm kết hôn với Cố Quân Tường, cô vẫn duy trì sự cẩn thận của cô y như vậy.
Những năm đó Cố Quân Tường đối xử với cô cũng như vậy, hai người đều tôn trọng nhau như khách.