Editor: Thuỷ Nguyệt Lam
Điều làm cho Tô Ngưng Mi kinh ngạc là con thú biến dị cao hai thước kia đang đứng đối diện với một chàng trai cả người chỉ mặc một thân quần áo màu đen không dày, trong cái thời tiết giá lạnh như bây giờ thì bộ quần áo này quá mỏng. Nghe thấy động tĩnh, chàng trai kia quay đầu nhìn về phía Tô Ngưng Mi, lúc này Tô Ngưng Mi mới phát hiện chàng trai này lớn lên rất tuấn mỹ, tuy rằng tuấn mỹ nhưng lại không phải đẹp theo kiểu âm nhu, đặc biệt là đôi mắt của chàng trai đó rất có thần, ánh mắt đen láy không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Ngưng Mi.
Mà con thú biến dị đang đứng đối diện kia liền thừa dịp chàng trai đang nhìn về phía Tô Ngưng Mi mà nhảy lên xông về phía chàng trai kia, Tô Ngưng Mi còn chưa kịp hét ra thành tiếng đã cảm thấy có một bóng đen thoáng qua, đến khi nhìn lại thì chàng trai đã đứng ở phía sau lưng con thú biến dị.
Tô Ngưng Mi âm thầm cảm thán, tốc độ thật nhanh.
Dường như chàng trai kia không muốn tiêu phí sức lực với con thú biến dị này nữa liền lấy ra một cái phù (bùa) màu vàng, cái phù như có linh tính, nháy mắt đã bay về phía con thú biến dị. Khi vừa chạm vào bộ lông của con thú biến dị thì cái phù hoá thành ngọn lửa nháy mắt lan ra toàn thân con thú biến dị và biến nó thành một ngọn đuốc sống, toàn bộ trạm xăng chỉ còn tiếng rống lên đau đớn của con thú biến dị.
Mắt Tô Ngưng Mi loé sáng, hoả phù thật là lợi hại.
Không bao lâu sau chỗ con thú biến dị đứng chỉ còn lại một đống tro tàn, trong đám tro chỉ còn lại một hạt châu màu đen to bằng nắm tay, thì ra con thú vừa rồi là thú biến dị cấp 2. Tô Ngưng Mi biết nếu chính mình mà gặp phải con thú biến dị kia, sợ rằng nàng chỉ có thể sợ hãi mà chạy vào không gian đi.
Chàng trai bước đến gần đống tro tàn, nhặt tinh hạch màu đen dưới đất lên rồi lại quay đầu liếc một cái nhìnTô Ngưng Mi sau đó mới xoay người rời đi. Tốc độ của người này rất nhanh nên trong nháy mắt Tô Ngưng Mi đã không còn thấy bóng dáng của hắn.
Trạm xăng chỉ còn một mình Tô Ngưng Mi tay xách hai thùng xăng mặt ngốc lăng đứng đó.
Tô Ngưng Mi lại nhìn thoáng qua đống tro tàn rồi mới xách theo hai thùng xăng quay trở về. Đọc đường nàng đều nghĩ tới chàng trai kia, hẳn là anh ta rất lợi hại, chưa nói trên người anh ta sạch sẽ lại có thể một mình giải quyết con thú biến dị cấp 2 dễ dàng như vậy. Chẳng qua có phải phù chú kia do chính anh ta vẽ hay không? Nếu thật do anh ta vẽ vậy thì nhất định chàng trai kia là người tu chân, hơn nữa tu vi hẳn là không nhỏ.
Bất tri bất giác nàng đã trở về nơi đoàn xe hạ lại nghỉ ngơi, Tô Ngưng Mi liền đem chuyện chàng trai vừa rồi ném ra sau đầu và xách hai thùng xăng đi về phía đoàn xe. Thiếu Uý kia nhìn thấy thùng xăng trong tay Tô Ngưng Mi liền kinh ngạc nói: "Trạm xăng dầu kia vẫn còn xăng sao?"
Tô Ngưng Mi gật đầu: "Vẫn còn thừa lại không nhiều lắm".
Tô Ngưng Mi đi đến bên cạnh rồi đổ đầy xăng cho hai chiếc xe thì vẫn còn dư lại một thùng.
Đoàn xe phía sau trông thấy thùng xăng trong tay Tô Ngưng Mi thì đều chạy tới hỏi trạm xăng phía trước có còn xăng hay không, Tô Ngưng Mi cũng nói cho họ biết vẫn còn lại một ít xăng.
Có người do dự liếc nhìn xăng trong tay Tô Ngưng Mi: "Vị tiểu thư này, tôi dùng thức ăn đổi lấy xăng của cô có được không?"
"Không được" Tô Ngưng Mi đương nhiên sẽ không đồng ý, đồ ăn trên xe cũng đủ để đoàn nhà nàng ăn trong vài ngày, không cần thiết phải đổi xăng lấy đồ ăn của họ.
Vừa dứt lời nàng đã nhanh nhẹn cất thùng xăng vào cốp xe, đang muốn bước lên xe thì Tô Ngưng Mi lại nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi trắng trẻ mập mạp (béo trắng) đang đi về phía nàng, đi sau lưng hắn ta còn có một nữ nhân thân hình nóng bỏng và một nam nhân cao lớn, cơ bắp rắn chắc.
Chậc chậc, tận thế đã đến mà nam nhân này vẫn có thể trắng trẻ béo tốt như thế, chắc là hắn ta rất lợi hại.
Nam nhân béo trắng nhìn chằm chằm vào cốp xe một lát rồi ngẩng đầu hất cằm nhìn Tô Ngưng Mi, nói: "Chỗ xăng còn lại của cô, tôi mua".
Tô Ngưng Mi cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, đang tính mở cửa xe ra thì nam nhân cao lớn đứng phía sau hắn ta liền đi lên đập mạnh vào cửa xe, Tô Ngưng Mi quay đầu lạnh lùng liếc bọn họ một cái: "Anh lấy cái gì để mua?"
Nam nhân kia chỉ vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, khoe khoang: "Dùng nó để đổi thì sao? Để mua được cái nhẫn ngọc này tôi đã mất mấy trăm vạn đấy, cũng đủ để mua chỗ xăng của cô rồi".
Tô Ngưng Mi cười lạnh, người này khờ thật hay giả ngốc, hay hắn muốn là to chuyện lên.