Editor: Thuỷ Nguyệt Lam
Từ hai chiếc xe cải trang của quân đội, một tiểu đội binh gồm 20 người nối đuôi nhau xuống xe, trong tay mỗi người đều cầm một khẩu súng trường đứng thành hàng dài thẳng tắp ở cạnh xe, một vài người lính cầm súng đang muốn đi lên lầu. Cửa chính của toà nhà đã bị khoá, Tô Ngưng Mi còn tưởng rằng bọn họ sẽ không vào được, ai ngờ chưa tới một phút sau đã nghe thấy tiếng bước chân ở tầng dưới. Vậy là trong đám lính kia có người am hiểu việc bẻ khoá.
Mọi người nhìn thấy tình huống bên dưới thì liếc mắt nhìn nhau, Hàn Bảo nói: "Chị Tiểu Mi, sao quân đội lại đến đây? Có phải Nhà nước đã cho người đi cứu trợ những người sống không?"
Tình tiết này không có trong nguyên tác, Tô Ngưng Mi cũng không thể đoán được gì nhưng nàng có thể khẳng định không phải Nhà nước đi cứu trợ người còn sống sót, khả năng là đi đón người nhà hoặc người có công với đất nước di tán đến những nơi an toàn hơn.
Đám zombie ở bên ngoài đã bắt đầu lảng vảng tiến vào khu nhà, ngay lập tức sẽ có quân đội bước lên tiêu diệt chúng, họ cũng không dám dùng súng vì sợ tiếng súng sẽ kéo thêm nhiều zombie chạy tới. Ánh mắt Tô Ngưng Mi loé sáng nhìn chằm chằm vào súng trường trên tay mấy người lính đang đứng bên dưới.
Trong tiểu đội này chỉ có năm người lính là có sức chiến đấu chân chính. Tô Ngưng Mi là người tu chân nên trong khi chiến đấu còn có thể sử dụng linh thạch để bổ sung linh khí nhưng còn đám người Hàn Bảo lại hoàn toàn khác. Khi tinh thần lực bị tiêu hao hết mà dùng tinh hạch zombie để bổ sung tinh thần lực thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, trong chiến đấu mà dùng cách này để bổ sung tinh thần lực thì sẽ chẳng có mấy lợi ích. Nếu có súng trong tay thì thật tốt biết bao, khi tinh thần lực bị tiêu hao hết thì còn có thể lấy súng ra sử dụng mà người nhà họ Tô cũng dùng được. Tuy nhiên là lúc trước nàng không nghĩ tới vấn đề này nên bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, hy vọng sau này có thể sở hữu vài cái súng.
Đám người Tô Ngưng Mi vẫn đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài thì phát hiện người sống trong toà nhà đang lục đục kéo nhau đi xuống dưới mà vây trước xe của tiểu đội kia.
Đa số những người ở đây đều rất chật vật, đầu rối bù xù, dáng vẻ gầy yếu mặc quần áo mùa đông thật dày, chỉ có một số người tinh thần coi như tốt hơn một chút nhưng trên người cũng không được sạch sẽ, có lẽ trong nhà họ có dự trữ đồ ăn nhưng lại không dư thừa nước để rửa mặt chải đầu.
Nhìn qua ở đây cũng có khoảng mấy trăm người còn sống, tuy nhiên con số mấy trăm này so với mấy ngàn người lúc trước thì chẳng thấm vào đâu.
Thấy có quân đội đến, trên mặt mỗi người ở đây đều lộ ra một tia hi vọng: "Chiến sĩ, các anh đến đây để cứu chúng tôi sao? Là nhà nước phái các anh tới đây để đón chúng tôi phải không?"
"Anh chiến sĩ, trên xe các anh có còn đồ ăn không? Đứa bé nhà tôi đã mấy ngày chưa có được ăn gì, các chiến sĩ, tôi cầu xin các anh cho chúng tôi chút đồ ăn thôi, nếu không chỉ sợ là con tôi sẽ chết đói mất, tôi cầu xin các anh..." Một người phụ nữ gầy yếu mặc áo lông dày đang đau khổ cầu xin người lính đứng trước mặt.
Người lính kia thoạt nhìn chỉ mới 20, phải đối mặt với chuyện như vậy nên hiển nhiên là không biết phải làm sao. Anh lính này liền khẩn trương ôm chặt súng trường nhìn người phụ nữ gầy yếu đứng trước mặt mình, trong mắt ánh lên một sự áy náy nồng đậm: "Thực xin lỗi, chúng tôi được thống nhất là phải đợi đến bữa ăn tập trung mới được phân phát đồ ăn..."
Một người lính lớn tuổi hơn đứng bên cạnh liền chọc cùi chỏ vào anh lính trẻ rồi ghé lại gần tai anh lính đó nhỏ giọng nói thầm: "Cậu nhiều chuyện với họ làm cái gì, chúng ta chỉ đến đây đón người rồi sẽ nhanh chóng trở lại căn cứ thành phố G thôi, vậy nên cậu đừng gây ra phiền toái gì."
Thính lực của Tô Ngưng Mi rất tốt nên dù tiếng nói nhỏ như vậy nàng vẫn nghe được, xem ra nàng đoán không sai, bọn họ đến đây là vì đón người nhà của những nhân vật quan trọng trong thành phố G nên căn cứ mới cố ý phái quân đội đi đón người..."
Không để ý đám người đang ầm ĩ bên dưới, Tô Ngưng Mi gọi toàn bộ mọi người trở lại sofa, nói: "Ông bà, anh họ, tiểu đội bên dưới là quân đội thành phố G đi đón người, có lẽ là người nhà của quân nhân đang sống tại đây, hẳn là quân hàm của người đó không nhỏ nếu không sẽ không sử dụng lực lượng quân đội để đón người. Em thấy...."