Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ đơn thân phải lòng sếp tổng [17]

Nghỉ hè sướng nhất là được về quê với bà các chị ạ, nhưng em phải đi làm thêm nên chỉ về được một tuần thôi. Hai bà cháu lội suối bắt mấy con cá, một nửa để chiên giòn, một nửa nấu canh măng là đã đủ tốn cơm rồi. Chỗ em hay mất điện lắm, có đêm bà vừa phe phẩy chiếc quạt nan vừa hỏi han em:

- Bé Na! Con đang thích một ai đó phải không?

- Không ạ. Con lo học còn chưa xong, thích gì chứ?

Em chối bay chối biến. Bà trầm tư bảo:

- Tại bà thấy bé Na hơi khang khác.

- Khác là khác như nào vậy bà?

- Vẫn là bé Na của bà, nhưng dường như đã thêm một chút sâu lắng, một chút trầm tư và một chút trưởng thành.

- Con xuống thành phố học hai năm rồi mà bà, cũng phải có chút trưởng thành chứ không lẽ cứ con nít mãi?

- Ừ, thì ai rồi cũng phải lớn, nhưng mà, người lớn thường ôm nhiều nỗi buồn lắm con ạ.

- Con nít cũng hay khóc nhè mà bà.

- Tụi con nít khờ khạo, khóc một trận xong rồi thôi, chuyện to đến mấy cũng đôi ba ngày là qua. Người lớn thì khác, người lớn đôi khi tinh tế quá, chuyện gì cũng để ý, rồi nhiều khi chẳng có chuyện gì cũng tổn thương.

Bà ngoại nói không sai. Em đúng là đang bị tổn thương bởi một chuyện vốn chẳng có gì. Có lẽ thầy Tâm chỉ quên gửi email cho em thôi. Em có thể viết email hoặc nhắn tin nhắc thầy, nhưng em sĩ diện, em không chịu xuống nước, và rồi em ôm nỗi buồn suốt cả mùa hè. Ngày hai mươi tháng Tám, em mang đồ ăn vào phòng VIP27 với tâm trạng trĩu nặng. Kể từ chuyến đi Đà Nẵng, đây là lần đầu tiên em gặp lại thầy. Em cẩn thận bày lên bàn ba chiếc niêu đựng cơm, đậu phụ tẩm hành, măng kho nước tương và một bát canh nấm hạt sen rồi lễ phép bảo:

- Em xin phép ra ngoài để thầy dùng bữa cho thoải mái.

Dứt lời, em không thèm đợi thầy cho phép, cứ thế quay người. Thầy níu ống tay áo của em, từ tốn hỏi:

- Các bạn nói cho em biết rồi à?

Em cộc cằn đáp:

- Em chả biết gì sất.

- Vậy em có thể ngồi xuống một lát được không? Tôi có chuyện muốn nói.

- Không. Em bận rồi.

- Chỉ tốn của em năm phút thôi.

- Năm phút cũng không được.

Em từ chối. Thầy nhẹ nhàng gọi tên em:

- Niên Ý!

Sống mũi em cay xè. Em thực lòng cũng không muốn cứ như vậy mà chia tay thầy nên đành ngồi xuống, cố tỏ vẻ xa cách bảo:

- Có gì thầy nói nhanh đi. Em bận lắm.

Thầy chậm rãi trình bày:

- Ngày mai, tôi bay qua Mỹ.

- Vâng. Có liên quan gì tới em đâu mà thầy phải thông báo?

- Vậy sao? Vậy mà tôi lại tưởng có liên quan.

- Thế thì thầy lại tưởng bở rồi.

- Ừ, là tôi tưởng bở. Xin lỗi em.

Thầy đã nhận lỗi rồi mà em vẫn giận điên người. Em gào ầm lên:

- Viết một chiếc email tạm biệt, khó đến vậy sao thầy?

Thầy mở điện thoại cho em xem một chiếc email để trống phần nội dung trong hòm thư nháp. Người nhận email là em, tiêu đề còn chưa viết xong, thật chẳng giống với phong cách chỉn chu của thầy. Thầy chậm rãi bảo:

- Không khó, chỉ là… cứ hễ bắt đầu viết… trong lòng lại thấy trĩu nặng… mãi vẫn chẳng thể hoàn thiện.

Em khóc quá trời khóc, em cứ nức nở rồi nấc lên từng hồi như đứa con nít. Thầy lặng lẽ ngồi bên cạnh em, đợi em nguôi ngoai rồi mới xới cơm cho em. Nhưng em không có tâm trạng, em bỏ xuống tầng dưới. Một lát sau, thầy rời quán cơm, em đi lên dọn bàn thì thấy đồ ăn vẫn còn nguyên. Thầy hình như cũng không đụng đũa. Em ăn bát cơm thầy xới mà thấy cổ họng nghẹn đắng. Buổi tối, thằng Đạt nhắn tin rủ rê cả nhóm:

"Ê! Chiều mai ra sân bay tiễn thầy không?"

Ba đứa kia thả tim nhất trí, một mình em còn giận nên mạnh miệng bảo con Kẹo rằng em ứ thèm đi đâu. Sáng hôm sau, em như người mất hồn. Hai giờ chiều, em quyết định bắt xe buýt ra sân bay. Sân bay rộng lắm mấy chị ạ, bao nhiêu chuyến sang Mỹ, thật chẳng biết tìm thầy ở đâu. Em nhắn tin cho thầy:

“Em đang ở sân bay. Thầy đã lên máy bay chưa?”

Thầy nhắn lại:

“Em mau về trường đi. Khi nào tới Boston, tôi sẽ nhắn tin báo bình an.”

Em khóc như một con dở. Em về ký túc xá được một tiếng thì con Kẹo cũng về. Nó hào hứng khoe:

- Tao, con Đậu, thằng Kiên, thằng Đạt vừa ra sân bay tiễn thầy Tâm xong, còn chụp ảnh kỷ niệm nữa nè.

Em buồn kinh khủng. Em tới quán cơm làm việc mà hồn treo đi đâu ấy, toàn phục vụ sai đồ ăn, bị khách mắng xơi xơi. Thằng Tú liên tục thay em xin lỗi khách. Chỉ có một thời gian ngắn mà nó thay đổi nhiều ghê lắm. Đã lâu rồi em không trông thấy mái tóc màu xám khói đầy chất chơi của nó, thay vào đó là màu nâu hạt dẻ nom rất dịu mắt. Nó vẫn điệu, nhưng chỉ làm xoăn tí ở phần tóc mái thôi. Nó vẫn đeo khuyên tai, nhưng đã đổi sang đôi có màu trầm hơn. Nó vẫn mặc đồ hiệu, nhưng toàn chọn những thiết kế nam tính, thanh lịch. Nó vẫn thoáng tính, nhưng không phung phí. Và đặc biệt, nó vẫn quan tâm tới em, nhưng tinh tế hơn rất nhiều. Nó không hề bám riết và làm phiền em như trước kia nữa. Nó tôn trọng những khoảng lặng của em. Nó chỉ đến bên em mỗi khi em buồn, lặng lẽ đặt xuống trước mặt em một cốc trà đào. Nếu như năm ba của em trôi qua khá nhạt nhẽo thì ở thằng Tú lại có sự bùng nổ mạnh mẽ. Nó đem về cho trường Đại học Kiến Tâm ba giải Nhất về kiến trúc và hai giải Nhì về hội hoạ. Được giải gì nó cũng scan giấy khen gửi cho em kèm theo dòng tin nhắn:

"Em vẫn luôn nghĩ anh là kẻ bất tài. Nhưng em có điều không biết... nếu đối phương không phải là em, anh cảm thấy mình không cần phải nỗ lực."

Em có chút cảm động, tìm trên đời một người vì mình mà phấn đấu quả thực khó như mò kim dưới đáy biển. Tiếc rằng, em không hề có chút rung động nào với thằng Tú cả. Thằng Tú cũng không yêu cầu gì quá đáng, nó chỉ bảo:

- Chỉ cần bé Na thương anh Tú như thương một người bạn là anh đã hạnh phúc lắm rồi.

- Cũng được, nhưng còn khướt tao mới gọi mày là anh.

- Thì mày tao chí tớ, có sao đâu? Miễn sao bé Na thấy thoải mái.

Chơi với con Kẹo, em hay phải nịnh nó lắm. Chơi với thằng Tú, em thấy thoải mái hơn nhiều. Nó luôn để ý tới cảm xúc của em, chỉ cần em khẽ nhíu mày, nó đã biết em không vui rồi. Nó cưng em lắm luôn. Em cũng rất quý nó. Bọn em chia sẻ với nhau mọi chuyện trong cuộc sống. Em xích mích gì với bọn cùng phòng, thằng Tú đều biết. Nhà thằng Tú có bao nhiêu con mèo, em cũng thuộc tên hết. Thời điểm em học năm cuối, con Kẹo từng hỏi:

- Na! Nếu tao và thằng Tú cùng rơi xuống hồ Ưu Tư thì mày cứu đứa nào?

Em không trả lời được. Em thấy tội lỗi kinh khủng. Em luôn muốn con Kẹo thương em nhất mà giờ trong lòng em, thằng Tú lại có vị trí ngang hàng với nó. Con Kẹo lạnh lùng tuyên bố:

- Từ nay trở về sau, tao có đi chơi khuya với con Đậu, mày cũng ứ có quyền nhì nhèo.

- Ừ. Tao biết rồi.

Con Đậu và con Kẹo vẫn giữ liên lạc với thầy Tâm. Tụi nó bảo thầy bận việc cá nhân nên chắc cuối tháng Mười hai mới về nước. Cuối tháng Mười một, tụi em biết điểm thi của kỳ bảy. Em bị dính một con B nên nếu muốn được bằng xuất sắc thì kỳ tám, tức kỳ cuối cùng, đồ án tốt nghiệp của em phải được 9 điểm. Đó là một thách thức vô cùng lớn bởi vì năm ngoái, cả hệ Tài Năng chỉ có duy nhất một anh được 9 điểm đồ án tốt nghiệp. Khoảng thời gian đó, em cực kỳ áp lực. May mà có thằng Tú ở bên động viên em, nếu không chắc em bệnh mất. Đầu tháng Mười hai, nó báo cho em tin sốc:

“Na! Đêm qua, mẹ tao khóc ướt gối mày ạ! Tại mẹ tao lướt mạng xã hội, phát hiện ra cậu Tâm đã có vợ con ở bên Mỹ. Mẹ tao sợ Tết này cậu dắt vợ con về, bà ngoại mải quan tâm tới con trai cậu rồi ngó lơ mẹ con tao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang