Vào tới cửa, nhà đã thấy ông Khánh, bà Điển, Lê Yên Thư. Lại có ông ngoại Trần Thanh Trúc, Trần Nhất Sơn đều đã có mặt đông đủ ở trong phòng khách. Thấy một nhà ba người trở về thì vội vàng ngừng nói chuyện, Lê Yên Thư vội vàng chạy đến muốn đỡ Trần Thanh Trúc. Bà Điển thì chạy vào nhà bếp lấy đến một ly sữa nóng. Trần Thanh Trúc vừa ngồi xuống bà Điển liền nhét vào tay cô ly sữa, giục.
"Khi nãy trong điện thoại Hào nói rồi, con chưa có ăn gì cả, mau uống tạm ly sữa đã rồi muốn ăn gì nói để mẹ làm. Mẹ muốn nấu nhưng lại không biết con muốn ăn gì nên chờ con về hỏi con, con muốn ăn gì?"
Trần Thanh Trúc thấy tình trạng đãi ngộ này so với khi cô bị thương nằm trên giường bệnh hình như đã được nâng cao cấp độ rồi. Khó xử nhìn mẹ chồng, nói.
"Cái đó... mẹ con muốn ăn cà muối... còn có... Bim bim..."
"..."
Toàn trường im lặng ba giây, phản ứng của Lê Gia Hào đầu tiên và cũng là lớn nhất, dứt khoát bác bỏ.
"Không được... những thứ đó không thể ăn. Ngay cả khi em không mang thai cũng không thể ăn chứ đừng nói em đang mang thai đó..."
"Đúng vậy, mẹ, mẹ đổi món khác đi..." Tin Tin nhanh chóng phụ họa theo cha mình.
"Em đang mang thai đó... phải chú ý tới ăn uống một chút." Trần Nhất Sơn bên cạnh cũng góp lời.
Trần Thanh Trúc tâm tình muốn tức giận, muốn cắn người, trừng mắt nhìn Lê Gia Hào.
"Nhưng hiện giờ chính là em đang mang thai nên khẩu vị mới thay đổi, em không có khẩu vị, cũng không muốn, không thể ăn những món khác. Tất cả những món kia em chỉ cần đưa tới miệng liền nôn... Hiện giờ, anh có hai lựa chọn hoặc là cho em ăn cơm với cà muối, ăn bim bim. Hai là em không ăn gì cả...Ok..."
Lê Gia Hào vò đầu một cái, cả hai lựa chọn này đều không được. Bà Điển ở một bên, liền nói.
"Mẹ biết phụ nữ mang thai vất vả, không phải món muốn ăn liền nuốt không trôi. không nghén thì không sao, miễn cưỡng vì sức khỏe không thích cũng có thể ăn. Nhưng phụ nữ mang thai khẩu vị nhạy cảm khi nghén thì không thể ép khẩu vị. Nếu cố sẽ nôn ngược ra càng thêm mệt, thêm hại.
Vậy hay là Trúc, con cứ uống ly sữa này trước đã. Hiện tại đừng tức giận, như vậy không tốt. Bây giờ mẹ liền gọi điện cho một người bạn của mẹ, lần trước mẹ tới chơi nhà bà ý, mẹ thấy bà ấy có một vại cà muối, đảm bảo hợp vệ sinh, mẹ nói bà ấy để cho mình một ít. Còn nếu con muốn ăn thêm thì mẹ làm cho con một vại. Chứ ra ngoài mua không thể ăn đâu...Còn bim bim thì ăn một chút cũng không sao, mẹ bảo Thư đi mua cho con..."
Lê Gia Hào nghe mẹ mình nói vậy thì trong lòng rối rắm, mang thai vất vả như vậy, biết sớm anh liền dùng biện pháp tránh thai, dù sao nhà anh cũng đã có Tin Tin là đủ rồi. Suy nghĩ này của Lê Gia Hào không nói ra thì không sao, phỏng chừng nếu để cho cả nhà lớn nhỏ ở tại đây biết được, đảm bảo anh sẽ bị xé xác. Vậy nên Lê Gia Hào có chút tự trách nhưng cũng không dám nói ra chỉ tự nhủ trong lòng mà thôi.
Suy nghĩ xoay vòng một vòng lớn, anh và cô bây giờ cũng coi như chính thức lên chức là ba, mẹ... Để bù đắp cho sự vất vả của vợ mình Lê Gia Hào quyết định từ nay trở về sau nhà này cô chính là nữ vương.
Trần Thanh Trúc ở một bên bị mẹ chồng ép uống sữa vì không muốn làm bà buồn, lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mọi người thì biết ly sữa này không thể không uống... Nhưng khi uống đến ngụm sữa thứ hai thì không ổn chút nào, cô nhanh chóng lao đến nhà vệ sinh...
ọe... ụa... ụa...
Tất cả mọi người lo lắng không thôi, Lê Gia Hào nhanh chóng vào nhà vệ sinh cùng vợ, Tin Tin chạy đi rót nước ấm.
Bà Điển ở bên gọi điện hỏi cà muối rồi cùng ông Khánh đi ra ngoài đến nhà người bạn lấy cà muối.
Trần Nhất Sơn nhìn em gái vất vả thì đau lòng, bất chợt tức giận nhìn sang Lê Gia Hào, tự nhiên thấy người em rể này không thuận mắt chút nào, cảm thấy thật muốn đánh một trận.
"Cháu thấy trong người thế nào rồi? Có mệt lắm không? Hay ông cho mời chuyên gia dinh dưỡng tới giúp một chút..." Ông Ngoại Trần đau lòng cháu gái thấy cô đi ra vội vàng hỏi han.
"Không cần đâu ông. Ai mang thai chẳng như vậy, bác sĩ bảo qua ba tháng đầu sẽ đỡ thôi, ông đừng lo quá..."
Trần Thanh Trúc khẽ an ủi lại ông một chút, nói một tràng dài mới khiến ông an tâm một chút.
(còn tiếp)