Tất cả những hành động của hai người đều được Lê Gia Hào thu vào đáy mắt, một nụ cười nhạt nơi khóe môi khẽ nhếch lên.
"Hai mẹ con nhà này thật là... aizzz... thú vị thật đó..."
Reng...reng...
Lê Gia Hào nhìn điện thoại trên tay, mày kiếm hơi nheo lại, bắt máy.
"Alo... mẹ ạ..."
Đầu bên kia bà Hà Thảo Điển nghe được tiếng con trai vang lên liền nói liên hồi.
"Hào à... con xem tối nay trở về nhà một chuyến đi. Hôm nay gia đình bác Bình bạn của ba con tới chơi. Ba con nói con trở về ăn cơm..."
"Mẹ... con biết rồi ạ..."
"Được... vậy con trở về sớm một chút..."
"Dạ..."
~\~\~\~\~\~\~\~\
Biệt thự Lê Gia.
Một chiếc xe Mercedes màu đen từ từ tiến vào cổng, từ trên xe Lê Gia Hào bước xuống, một thân âu phục màu đen, xốc lại chiếc áo vets trên mình cẩn thận anh mới đi vào bên trong nhà.
Ngay từ bên ngoài Lê Gia Hào đã có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vang lên ở bên trong.
Hà Thảo Điển nhìn thấy Lê Gia Hào bước vào liền vẫy tay với anh, nói.
"Hào về rồi đấy à con... mau đến đây... đây là bác Bình và bác Mai bạn của ba con cùng Lan con gái của hai bác..."
Ngưng lại một chút bà nhìn qua một nhà ba người Đào Chí Bình mà cười nói.
"Giới thiệu với anh chị đây là Hào con trai thứ hai của chúng tôi..."
Lê Gia Hào:"Cháu chào hai bác..."
Đào Chí Bình:"Ôi Hào đây sao? Mới ngày nào...aizzz... thời gian trôi nhanh thật đấy, chẳng mấy chốc mà đã trưởng thành thế này rồi nhỉ..."
Hoàng Thanh Mai mỉm cười nhìn chồng mình nói.
"Ông còn nói sao, bọn trẻ đã trưởng thành cả rồi, chúng ta cũng đã già cả rồi..."
Đào Như Lan ngay từ khi nhìn thấy Lê Gia Hào thì đã bị anh hớp lấy hồn phách, ánh mắt say đắm mà nhìn anh, trái tim như gia tốc mà đập liên hồi, hai má hồng nhuận, e thẹn lên tiếng.
"Anh Hào... anh còn nhớ em không? Ngày nhỏ chúng ta thường chơi với nhau rất vui vẻ..."
Lê Gia Hào nhìn người con gái trước mặt hơi khẽ gật đầu.
"Rất vui khi được gặp lại..."
Dù biết là anh chỉ nói vậy cho hợp phép nhưng trái tim của Đào Như Lan không khỏi đập lỡ một nhịp, vui mừng và hạnh phúc.
Bên này Lê Gia Tuệ nhìn thấy một màn này thì không khỏi âm thầm nắm chặt tay. Tình huống này so với khi nãy anh ta trở về hoàn toàn khác nhau...
Hàn huyên một lát đã tới giờ cơm, trên bàn ăn không khí khá là ấm cúng và vui vẻ.
Lúc này Hà Thảo Điển gắp một con tôm vào bát Đào Như Lan mỉm cười hỏi cô.
"Lan à... cháu ăn nhiều vào một chút... mà cháu hình như là nhỏ tuổi hơn Thư nhà bác nhỉ?"
Đào Như Lan:"Dạ... cháu nhỏ hơn chị Thư ba tuổi ạ..."
Hà Thảo Điển:"Ồ!!! Xem như là trí nhớ của bác cũng không có tệ lắm..."
Đào Như Lan:"Bác ơi? Sao hôm nay chị Thư không trở về ạ..."
Hà Thảo Điển:"À! Thư nó bận cháu ạ... bên nhà chồng nó có chút việc nên không có trở về được... mà Lan này bác hỏi có chút đường đột, thất lễ một chút nhé... cháu đã có người yêu chưa vậy?"
Hoàng Thanh Mai:"Aizzz... chị à! Không nhắc tới chứ... nhắc tới nó là tôi cũng thấy nhức đầu đây... nói không sợ chị cười chê chứ, nó ấy à...ở cái tuổi này vẫn chưa có bạn trai đâu. Tuy nói là chưa phải là ế nhưng mà cũng sắp chớm ế mất rồi..."
Hoàng Như Lan nghe mẹ mình nói thì khuôn mặt thoáng chút đỏ ửng đưa mắt nhìn về phía Lê Gia Hào. Nhỏ giọng gọi.
"Mẹ..."
Hà Thảo Điển nhìn Đào Như Lan khẽ gật đầu như có điều suy xét, mỉm cười hài lòng.
Hoàng Thanh Mai thì cười thêm phần vui vẻ, nói cùng Hà Thảo Điển.
"Yo... thẹn thùng sao? Haha... chị xem..."
Hà Thảo Điển:"Cô gái nhỏ da mặt mỏng, thẹn thùng là điều dễ hiểu mà... aizzz... đâu phải một mình chị nhức đầu đâu, tôi đây có ba đứa. Đứa con gái út thì đã yên bề gia thất rồi, nhưng hai đứa con trai thì... một đứa, so với một đứa càng thêm lo hơn..."
Hoàng Thanh Mai đưa mắt nhìn hai anh em Lê Gia Tuệ và Lê Gia Hào nói.
"Chị nói sao chứ, hai đứa trẻ này nhà chị mà phải lo lắng điều gì chứ? Chúng đều là những người tài chị lo gì nào?"
Hà Thảo Điển:"Ế cả rồi đấy chị ơi. Đều là ngoài ba mươi cả rồi đấy mà đã thấy có người yêu dắt về đâu... Tôi đây thật không biết đến bao giờ mới có cháu mà ôm đây..."
Đào Như Lan nghe Hà Thảo Điển nói, hai mắt như phát ra tia sáng không rõ nhìn Lê Gia Hào, khóe miệng khẽ cong lên chứa đầy ý cười...
Trên bàn ăn tiếng của những người phụ nữ nói chuyện cười đùa thân thiện mà hai người Đào Chí Bình cùng Lê Hoàng Khánh là bạn bè lâu ngày không gặp cũng nâng ly cạn chén tán gẫu hỏi thăm nhau liên tục, Lê Gia Tuệ ngồi bên cũng góp vui đôi chút. Chỉ còn lại Gia Hào là yên lặng dùng bữa không nói chuyện.