Chương 181: Thổ cầu tử
Mà lúc này Gấu lớn dẫn đường đang ở bên cạnh, nó thấy Cổ Dục dường như hứng thú với thứ này cũng rơi vào trầm tư. Đột nhiên, nó dường như nhớ ra cái gì đó, dùng tay kéo quần áo Cổ Dục rồi chỉ về một hướng khác.
“Mày còn biết chỗ nào có vật này sao?” nhìn thấy hành động của Gấu lớn, Cổ Dục vui vẻ nói.
“Rống!” Một lần nữa gật đầu một cái với Cổ Dục, rõ ràng Gấu lớn biểu hiện là nó thật sự biết. Không thể không nói, bình nước giếng của Cổ Dục thật sự có giá trị, có Gấu lớn dẫn đường so với Cổ Kiến Quân thì ở trong rừng rậm nó càng hiểu rõ hơn.
Đi theo phái sau Gấu lớn, Cổ Dục lập tức đi sâu vào trong rừng rậm.
Lần này đến một chỗ khác cũng không quá xa, đại khái chỉ cần khoảng 20 phút. Gấu lớn ở phía trước lập tức dùng lại, Cổ Dục đi qua xem xét thì thấy trước mặt Gấu lớn là một đoạn hẻm núi. Nhìn qua cũng có khả năng đây là một đoạn sông đã bị khô cạn, bởi vì bên trong lòng sông này đã mọc rất nhiều cây cỏ rất cao. Thế nhưng ngoài cây cỏ, ở đây còn có rất nhiều cây thuốc Đông y.
Đúng vậy! Đủ loại cây thảo dược Đông y ở nơi này đều có hết. Thế nhưng làm cho người ta chú ý nhất, chính là ở gần bờ bên kia có một đám thân cây Nhân sâm…
Cổ Dục nhìn lướt qua khu vực đó, một mảng thân cây Nhân sâm có khoảng 20 cây. Mà ở chính giữa dễ thấy nhất chính là một gốc Nhân sâm có đến 7 lá!
Mặc dù là từ lá cây để phán đoán số năm của Nhân sâm là không được chính xác, thế nhưng thế này cũng là rất ít gặp. Phải biết rằng, Nhân sâm là loại cây lá chét, ở năm thứ nhất cây sẽ sinh ra một lá chét cùng ba lá nhỏ, năm thứ hai vẫn là một lá chét nhưng có 5 lá nhỏ. Năm thứ ba sinh ra hai lá chét cùng 5 cái lá nhỏ, đồng thời năm thứ ba cũng sẽ nở hoa. Năm thứ tư sẽ có ba lá chét, năm thứ năm là bốn lá chét, năm thứ 6 là năm lá chét. Tiếp đó từ năm thứ 6 trở đi cây không mọc thêm lá, nhưng mà đối với những người đào Nhân sâm lão làng, họ có thể thông qua tình trạng của lá cây trưởng thành mà phán đoán một chút.
Nhưng trên cơ bản thì Nhân sâm cho trăm năm thì trên thân cũng chỉ có năm đến sáu lá chét mà thôi. Phán đoán độ tuổi chủ yếu nhất vẫn là dựa vào nếp gấp trên đầu Nhân Sâm.
Nhưng mà sau khi Cổ Dục quét mắt hết một vòng, hắn cảm giác cây Nhân sâm này tuyệt đối sẽ không kém. Chắc chắn cũng phải trên trăm năm, nhưng cụ thể là bao nhiêu năm thì hắn không rõ lắm.
Tuy nhiên, dù là thấy được đám Nhân sâm này hắn có chút kích động, nhưng cũng không làm ra hành động nào thiếu suy nghĩ.
Bởi vì vừa rồi hắn vừa rồi có nghe tiếng kêu của Hoàng Liên Tước, điều này đại biểu cho gần nơi này có Hoàng Liên Tước. Thế nhưng có hơn 20 quả cây Nhân sâm ở đây vậy mà không có quả nào bị động đến.
Nhất định là có nguyên nhân gì đó.
Nghĩ tới đây, Cổ Dục cầm lên một cục đất ném tới gần đám Nhân sâm kia. Mà khi quăng cục đất qua, trong nháy mắt toàn bộ bụi cỏ gần đó đều có thứ gì đó chuyển động. Bỗng nhiên có rất nhiều rắn lúc này chạy ra, quấn vào cục đất mà Cổ Dục ném qua. Thậm chí bọn chúng còn quấn vào nhau thành một quả cầu rắn…
Nhìn quả cầu rắn trước mặt, Cổ Dục không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Cổ Dục không có sợ rắn, từ nhỏ hắn đã từng nuôi qua cái thứ này. Năm ngoái hắn còn ăn qua thứ này, Cáp Nhĩ Tân cũng có một số cửa hàng bán lẩu rắn.
Thế nhưng da rắn ăn không ngon lắm, lúc đầu thì tạm được nhưng về sau ăn quá ngán. Nhưng mà thịt rắn hương vị lại không tệ, thứ này thịt nạc ăn thật sự rất ngon.
Nhưng cho dù xem là như vậy, khi hắn nhìn thấy hơn mấy trăm con rắn trước mặt. Thậm chí có thể lên đến ngàn con rắn quấn chung với nhau cùng một lúc, lập tức trên người hắn nổi lên một lớp da gà.
Chẳng thể trách Nhân sâm ở đây lại an toàn như vậy, thì ra cái hẻm núi nhỏ này là một cái ổ rắn.
Liếc mắt nhìn đám rắn này, sắc mặt Cổ Dục có chút khó coi.
Ở Đông Bắc không có rắn lớn, không giống như phương Nam có Hổ mang chúa, Trăn lớn gì đều có. Ở Đông Bắc rắn lớn nhất chính là Rắn sọc gờ, trong dân gian hay gọi là rắn Thái hoa, con lớn nhất có thể nặng đến 10 kg. Có không ít nhà khi đào ruộng đều bắt được nó, loại rắn này không có độc hơn nữa còn hay bắt chuột. Cho nên ở Đông Bắc xem như là đào ra rắn này, thì họ cũng sẽ thả nó đi.
Nhưng loài rắn trước mặt Cổ Dục lúc này cũng không phải là loài rắn không có độc. Nếu như chúng không có độc mà nói, Cổ Dục đã trực tiếp đem bón này ném đi chỗ khác.
Thế nhưng loài rắn trước mặt của Cổ Dục chính là loại rắn độc hiếm ở tỉnh Hắc Long Giang, tên khoa học của nó gọi là rắn Viperidae, ở đây cũng hay gọi là Thổ Cầu Tử…
Ở Đông Bắc gọi là Thổ Cầu Tử cũng không phải là chỉ một loại rắn, tất cả các loại rắn gồm rắn Cạp nong, rắn Viperidae, rắn Ussuriensis đều gọi là Thổ Cầu Tử…
Hơn nữa loài rắn này độc tính rất mạnh, điều này khiến cho Cổ Dục từ chối cái ý nghĩ trực tiếp đi xuống.
Đối mặt nhiều như vậy rắn, chỉ có thể dùng trí không thể cậy mạnh được.
Liếc mắt nhìn lại trên người có mang theo Hùng hoàng, cũng không quá nhiều. Ít nhất cũng không thể đem đám rắn này đuổi đi được, đã như vậy thì phải xử lý thế nào đây???
Đứng ở trước khe núi nhỏ, Cổ Dục nghĩ đến nhức cả đầu. Đã thấy được đám Nhân sâm kia, hắn không thể nào bỏ qua được, nhưng mà làm sao để đào lên đây. Chuyện này phải cần suy tính một cách cụ thể.
Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên hắn nhớ tới một sự kiện. Đó chính là lần trước lúc hắn đi câu ếch xanh, nhưng lại câu lên được con rắn. Mà con rắn kia sở dĩ bị câu lên là do lông ngỗng có nhúng vào nước giếng…
Nếu đã như vậy, có thể chứng minh được một điều, nước giếng đối với rắn phải chăng cũng có hiệu quả? Nghĩ tới đây, Cổ Dục nở nụ cười. Biện pháp này quả thật có thể thử!