Chương 174: Làm trùm thôn
Đúng vậy! Giống như suy nghĩ của cô cũng không khác là bao, Cổ Dục đúng là không chỉ có mỗi cái sản nghiệp này. Bên trong cái giếng nước của hắn, không chỉ có thể câu lên cá mà còn câu ra kỹ năng và bảo tàng nữa.
Kỹ năng có thể nói là nhiều tài không sợ thiệt thòi, mà bảo tàng kỳ thực mới là thứ có thể kiếm tiền.
“Tôi đối với việc livestream cũng không có hứng thú, cô tự mình chơi là được rồi!” khẽ vuốt tóc của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục lập tức dẫn theo Lưu Phi Phi còn đang mơ màng buồn ngủ đi lên phòng ở lầu hai. Con nít mặc dù rất năng động, nhưng mà còn chưa tỉnh ngủ thì không được, tốt nhất vẫn là để nó đi ngủ!
“A…” mà khi nghe được lời nói của Cổ Dục Phùng Thư Nhân khẽ nhếch mép, lúc đầu còn mang theo một bầu nhiệt huyết lúc này cũng đã nguội lạnh. Tiếp đó cũng đi theo lên lầu hai, cô cũng muốn đi ngủ tiếp.
Phải biết rằng, đêm qua cô dường như không có ngủ, một mực nhìn những tin tức và bình luận các loại về Cổ Dục. Nếu như mượn cơn gió đông này để Cổ Dục gia nhập vào nghề livestream, vậy khẳng định là vô cùng thu hút người xem. Nếu không phải vì trời còn tối cô cảm thấy sợ nên không dám đi, thì nửa đêm cô đã chạy đến tìm Cổ Dục. Cho nên trời vừa tờ mờ sáng, cô lập tức dẫn theo mẹ kế của cô đi tìm Lý Vân Vân và Lưu Phi Phi. Tiếp đó kéo mọi người đi đến nhà Cổ Dục.
Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi thì còn tốt, trước đây các cô bởi vì phải làm ruộng mà phải dậy sớm cho nên đã quen. Nhưng mà Lưu Phi Phi vẫn còn quá buồn ngủ, đến nỗi Phùng Thư Nhân cũng có chút mệt mỏi.
Nhà Cổ Dục có rất nhiều phòng, sắp xếp cho mỗi người một phòng xong. Cổ Dục cũng đi xuống lầu cùng với Lâm Lôi còn có Lý Vân Vân cùng nhau chuẩn bị ăn sáng.
Hôm nay hắn chuẩn bị bữa sáng chính là món… bún tôm hùm Úc!
Bún Tôm Hùm Úc, nói đến kỳ thực có thể có chút quái dị, cảm giác giống như là cái tên quá thấp kém?
Nhưng kỳ thật, món ăn này lại rất có lai lịch, hơn nữa hương vị cũng dễ gây nghiện.
Cụ thể cách làm thì không thể ở đây phổ cập khoa học được, vào internet tìm một cái là có thể tìm được.
Món ăn này khó khăn nhất ở chỗ, đó chính là phải có một con tôm hùm Úc…
Còn tôm này của Cổ Dục ước chừng 4 kg, có thể nói nó là bá chủ của một thế lực cỡ nhỏ. Thế nhưng cứ như vậy mà bị đem làm thành bữa sáng.
Mặc dù hai người Lý Vân Vân đều đã ăn sáng, nhưng khi Cổ Dục đem bún tôm hùm Úc ra. Lúc này các cô vẫn là không nhịn được nếm thử một miếng, tiếp đó thì lập tức hối hận trong lòng.
Thức ăn ngon như vậy, chính mình cứ như vậy mà ăn. Ài! Sau này không được ăn nữa thì phải làm sao bây giờ?
Không thể không nói các cô suy nghĩ đúng là quá nhiều.
Rất nhanh ngoài trời đã sáng hẳn, Cổ Tú Tú cũng đã đến đây. Mặc dù có chút hiếu kỳ vì sao Phùng Thư Nhân cùng Lưu Phi Phi lại ngủ ở nhà Cổ Dục, nhưng trẻ con thì cũng không cần phải để ý đến những chuyện này. Cô bé bắt đầu cùng Lưu Phi Phi chơi đùa, mà Phùng Thư Nhân cũng cầm điện thoại di động livestream, không ngừng giới thiệu đủ các loại cá. Còn bản thân Cổ Dục thì đang hưởng thụ lấy ánh nắng mặt trời ôn hoà…
Rất nhanh bữa trưa cũng đã qua, sau khi ăn xong Phùng Thư Nhân đi tiễn Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi đi ra cửa thôn, hai cô bé phải đi học rồi.
Nhưng đoán chừng, thời gian đi học của hai cô bé cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì bây giờ đã là tuần cuối cùng của tháng năm, giữa tháng sáu sẽ tiến hành thi cử. Tiếp đó đến trường học thêm mấy ngày rồi nhận kết quả thi, còn có nhận bài tập hè, rồi mới được nghỉ.
Nghỉ hè! Nghĩ tới cái danh từ này, Cổ Dục không khỏi có hơi xúc động thở dài một hơi. Thứ này chính là từ ngữ mà hắn yêu thích nhất, thế nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa…
Có ít người sẽ hoài niệm về tuổi thơ, cho rằng lúc nhỏ không buồn không lo, sinh hoạt vui vẻ biết bao nhiêu. Thế nhưng Cổ Dục hoàn toàn không có hoài niệm lúc nhỏ hay là lúc đi học.
Bởi vì bạn thử suy nghĩ một chút. Lúc đó bạn không cần phải kiếm tiền, thế nhưng không phải là chịu áp lực từ chuyện thi cử sao? Bạn có thể giống như bây giờ, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn mua cái gì thì mua được sao?
Dám không nghe lời nói của cha mẹ được sao?
Có đúng hay không?
Hoài niệm thì cũng có, ít nhất Cổ Dục sẽ không giống một ít người đi hoài niệm lúc còn đi học. Cuộc sống bây giờ, kỳ thực mới chính là thứ hắn hài lòng nhất, sảng khoái nhất.
Đảo mắt cứ như vậy lại trôi qua hai ngày, kể từ khi Cổ Dục cự tuyệt ý nghĩ của Phùng Thư Nhân, sinh hoạt của hắn lại khôi phục được trạng thái ban đầu.
Buổi sáng mỗi ngày sớm thức dậy để câu cá, tiếp đó cho Vua Núi, Đại bàng vàng, Bạo Quân ăn. Tiếp đó là tìm một nơi nằm phơi nắng, hoặc là ở trong nhà chơi game. Buổi trưa thì làm cơm trưa dưới sự giúp đỡ của Lâm Lôi, buổi chiều lại đi phơi nắng hoặc chơi game tiếp. Nếu không thì đi vườn trái cây nhà Cổ Tấn xem coi có thứ gì ăn được không, thuận tiện mua về một ít.
Nói là mua cũng không đúng, bởi vì Cổ Tấn không có lấy tiền của Cổ Dục. Hắn muốn ăn cái gì cứ đi hái về ăn là được, có thể nói hắn là trùm trong thôn…
Cuộc sống nếu cứ như vậy. Nói thật, hắn có thể sống qua ba, năm năm đều được, chắc chắn sẽ không có bất cứ lời dị nghị nào. Có lẽ sẽ có người cho rằng cuộc sống như vậy thật sự không có cảm xúc gì mạnh mẽ, cũng không có tính khiêu chiến. Thế nhưng đối với Cổ Dục mà nói đây vốn dĩ là cuộc sống hắn mong muốn, hắn thật sự sẽ không cảm thấy nhàm chán, trái lại còn cảm thấy thích thú.
Thế nhưng, lúc sáng hôm nay, hắn phát hiện một vấn đề.
Đó chính là nấm đầu khỉ lần trước hắn lên núi hái về đã ăn hết.