Tiêu Thần Vũ hít một hơi thật dài, ánh mắt lộ ra một tia áy náy, nói: "Ta hiểu! Cho tới thời khắc này... ngươi vẫn nhận nhị ca ta.... Nhưng nhị ca lại tự tay giết ngươi. Là ta có lỗi với ngươi. Ngươi đi không có gì tiếc nuối, nhưng nhị ca lại tiếc nuối cả đời. nếu như có thể lựa chọn, ta tình nguyện thụ thương..."
Lệ Xuân Ba cười khẽ, nói: "Nếu ngươi thụ thương, vậy lại tới phiên ta tiếc nuối. Kỳ thật, ta đã sớm biết, các ngươi không coi ta là huynh đệ.... nhưng ta vẫn..."
Hắn cười cười: "Nhị ca, tiểu đệ chết, cũng nên có một vật chôn cùng. Để thanh kiếm này của ngươi tuẫn táng cùng ta đi..."
Tiêu Thần Vũ buông chuôi kiếm, thân hình lui về phía: "Huynh đệ..."
Nước mắt rốt cuộc không kìm được, rơi xuống.
Lệ Xuân Ba cười ha hả, giống như còn muốn nói gì đó, nhưng chung quy vẫn không nói ra miệng, tiếp đó toàn bộ thân thể đột nhiên nổ tung không chút thanh âm, hóa thành liệt diễm chói mắt, hừng hực bốc cháy giữa không trung.
Chí tôn cửu phẩm, đem linh hồn, linh thức, thần niệm của mình, hết thảy đều hóa thành liệt diễm!
Chính như lời hắn nói lúc trước: Ta đã quá chán ghét thế giới này! Cho dù có kiếp sau, ta cũng không cần!
Giao tình huynh đệ vạn năm cũng có thể phản bội, còn có gì là chân thực nữa?
Thế giới như vây, ta không cần....
Bạch sắc liệt diễm rực cháy trên không trung, bảo kiếm tùy thân của Tiêu Thần Vũ, không ngờ cũng bị nung chảy. CHậm rãi hóa thành nước thép, cuối cùng ngay cả nước thép cũng dần dần biến mất, quay trở về hư vô.
Cổ tay Khúc Hướng Ca chấn động, trường đao hắc sắc trong tay đột nhiên ngân lên một tiếng thê lương, vang vọng không dứt, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn: "Một ngày làm huynh đệ, cả đời là huynh đệ. Cho dù các huynh đệ khác của ngươi không bồi ngươi, nhưng Khúc Hướng Ca ta vẫn bồi ngươi! Ngươi vẫn có một hảo huynh đệ!"
"Lệ Xuân Ba, ta muốn trịnh trọng nói cho ngươi biết, trên đời này, vẫn còn một vị huynh đệ! Huynh đệ chân chính!"
Khúc Hướng Ca cười ha ha, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thần Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ mà coi thường, quát: "Những kẻ kia, bọn hắn không xứng đáng làm huynh đệ của ngươi. Chứ không phải ngươi không có huynh đệ!"
Thân hình bay lên, bất chấp tất cả lao thẳng về phía bạch sắc liệt diễm. Phừng một tiếng, bạch sắc liệt diễm đột nhiên bạo phát gấp bội, chỉ trong giây lát, toàn thân Khúc Hướng Ca đã biến mất trong hỏa diễm, không còn chút dấu vết!
Hai vị chí tôn cửu phẩm, cuối cùng thậm chí còn không thèm giết địch.
Mà trực tiếp tự thiêu đốt bản thân.
Hai người đều là người cao ngạo tới cực điểm. nếu kết cục đã định, kéo theo mấy con kiến chết cùng, đúng là không có ý nghĩa. Mà quan trọng hơn là, bọn họ không xứng!
Đồng thời...cũng là một thỉnh cầu vô thanh: Chúng ta đã thủ hạ lưu tình, vậy, mấy chục vạn phụ nữ hài tử Lệ gia ta, các ngươi xem mà xử lý!
Muốn giết thì cứ giết, dù sao chúng ta cũng không thể nhìn thấy nữa.
Nhưng nếu vạn nhất còn cảm niệm một chút tình cũ...
Vậy, cứ tùy tiện đi....
Toàn bộ thiên địa, đột nhiên rơi vào trong tĩnh mịch!
Tiêu Thần Vũ ngơ ngẩn đứng giữa không trung. Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy sát ý trong lòng tiêu tán sạch sẽ. Ngay cả mối thù của đệ đệ cũng quên sạch.
Trong tai hắn, tựa hồ vẫn còn vang vọng lời nói của Lệ Xuân Ba và Khúc Hướng Ca.
"Ta vốn định sẽ cùng Hướng Ca hai người đồng loạt tự bạo, cho dù không giết được ngươi, cũng phải khiến người thụ thương mấy chục năm không thể nào khôi phục... Nhưng đến lúc này, vẫn không nỡ... ha ha..."
"Nếu ngươi thụ thương, lại đến phiên ta phải tiếc nuối....."
"Kỳ thật, ta dã sớm biết, các ngươi sớm không coi ta là huynh đệ... nhưng ta vẫn..."
"Một ngày làm huynh đệ, cả đời là huynh đệ, cho dù các huynh đệ khác của ngươi không bồi ngươi, Khúc Hướng Ca ta vẫn muốn bồi ngươi! Ngươi vẫn còn một hảo huynh đệ!"
"Lệ Xuân Ba, ta muốn trịnh trọng nói cho ngươi biết, trong đời này, ngươi còn có một huynh đệ! Huynh đệ chân chính!
"Những kẻ khác, bọn hắn không xứng làm huynh đệ của ngươi! Chứ không phải ngươi không có huynh đệ!"
....
Hắn thất thần đứng trên không trung, lẩm bẩm nói: "Ta không xứng sao? Ta thật sự không xứng sao? Đúng vậy.... ta không xứng. Ta quả thật không xứng. Ngươi sống không uổng rồi. Ngươi có huynh đệ bồi bạn."
"Nếu có một ngày, Tiêu Thần Vũ ta cùng đường mạt lộ, nhưng có người sẽ giúp ta như thế? Ta nhất sẽ tiếc nuối, bởi vì huynh đệ cuối cùng của ta, lại do chính tay ta giết chết!"
Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Thần Vũ liền giật mình, bi thương vô hạn. Đối với hai người đã chết kia, lại cảm thấy hâm mộ vô hạn.
Bởi vì huynh đệ như vậy, mình không có. Người cuối cùng, đã bị chính mình giết chết rồi!
Có lẽ phải nói, sau ngày nướng thịt say sưa đó, lúc bình rượu vỡ tan, người huynh đệ đã không còn nữa!
Bạch sắc hỏa diễm dần dần tắt lịm, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.
Tiêu Thần Vũ nghiêm nghị đứng thẳng, bất động thật lâu, đột nhiên khom người một cái thật sâu, thấp giọng nói: "Lệ Xuân Ba, ta thật không xứng làm huynh đệ của ngươi! Ta thật hôm mộ ngươi, đến chết vẫn có huynh đệ làm bạn!"
Đột nhiên thoáng lảo đảo, oa một tiếng, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như chế.
Với tu vi của Tiêu Thần Vũ, trạng thái trước mắt mà nói, trừ công lực tiêu hao quá nhiều ra, gần như hoàn toàn không có thương tổn. Một ngụm này chính là thương tâm huyết, tâm thương huyết, tràn đầy hối hận.
Khi Lệ Xuân Ba chưa chết, Tiêu Thần Vũ vẫn cho rằng, mình coi như thật sự giết chết hắn, cũng không có gì quá lớn. Nhưng giờ phút này, khi Lệ Xuân Ba thật sự vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, Tiêu Thần Vũ lại đột nhiên cảm thấy, trong lòng trống rỗng khó hiểu. Tựa hồ toàn bộ thiên địa này đều trở nên tĩnh lặng không một tiếng động.
Trong lúc nhất thời, trong lòng khó chịu như bị đao cắt.
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, thở dài. Trong lòng đột nhiên hiện ra cảnh tượng dĩ vãng.
Vẫn còn nhớ rõ, vạn năm trước, huynh đệ chúng ta lần đầu gặp mặt, huynh đệ khi đó, hoàn toàn không bị lợi ích ràng buộc, vẫn còn nhớ rõ, tiểu hài tử chừng mười tuổi đó, ra vẻ người lớn đứng trước mặt mình: "Ta chính là Lệ Xuân Ba. ngươi là Tiêu nhị ca sao?"
"Tiêu nhị ca, ta đánh nhau với Diệp Thu Diệp. Ta đau chết mất. Ngươi giúp ta nhé..."
"Tiêu nhị ca, ngươi thật là lợi hại! Nếu ngươi là thân ca ta thì tốt biết bao!"
"Tiêu nhị ca, hai ta vĩnh viễn là hảo huynh đệ!"
Tựa hồ nháy mắt đã trưởng thành, bạch bào thanh niên kia thân thiết nhìn mình: "Tiêu nhị ca, ở đây ta có rượu ngon, huynh đệ mời ngươi."
Tựa hồ mỗi khi hai nhà tranh đoạt lợi ích, Lệ Xuân Ba khi đó đã là bạch y trung niên nhân, đối diện với hai nhà, hời hợt nói một câu: "Thứ Tiêu nhị ca muốn, Lệ gia chúng ta từ bỏ!"
Quyết đoán như thế.
Không chút do dự như thế.
"Huynh đệ muốn gì, chỉ cần ta có, ta đều cho, vô luận cái gì." Một lần say rượu, Lệ Xuân Ba khẽ cười.
Hiện giờ hắn đã chết rồi.
Chính mình giết chết.
Trước khi chết, ngay cả tự bạo cũng không. Vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
Chẳng lẽ vạn năm tuế nguyệt, thật sự có thể xóa sạch tất cả chân tình sao.
Nhớ tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lệ Xuân Ba trước khi chết, Tiêu Thần Vũ đột nhiên cảm thấy toàn bộ cừu hận trong lòng tiêu tán, chỉ có vô hạn bi thương.
Hắn chỉ cảm thấy, linh hồn của mình vào giờ khắc này, đều như trống rỗng rồi. Cửu Kiếp kiếm chủ cùng huynh đệ của hắn rõ ràng đang đứng trên ngọn núi đối diện, nhưng giờ phút này, ngay cả tâm tư báo thù rửa hận, sáng tạo truyền kỳ, hắn cũng không có.
Chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Tựa như chỉ muốn ngả người ngủ một giấc, lại muốn uống thỏa thích một trận, say mèm mới thôi.
Giống như năm đó uống cùng Lệ Xuân Ba, hoàn toàn không có khúc mắc, ngồi đối diện mà uống, hoàn toàn không có ngăn cách, sảng khoái cười lớn.
Tuy Lệ Xuân Ba hiện tại đã chết, nhưng hắn vẫn tràn đầy hâm mộ Lệ Xuân Ba!
Đây mới đáng là một đời! Một đời nam nhân!
Haiz!
Tiêu Thần Vũ lại giống như một cái xác không hồn, không có chút tinh thần nào, từ trên không trung hạ xuống. Đáp xuống đất, dưới chân lại đứng không vững, lảo đảo một cái. Trong lòng lại cảm thấy đau nhức, tựa hồ xuất phát từ tận linh hồn. Oa oa oa, liên tiếp phun ra ba ngụm tiên huyết, tất cả đều đỏ tươi vô cùng!
Chiến đấu với Lệ Xuân Ba và Khúc Hướng Ca, tuy hắn cũng ít nhiều bị chút nội thương, nhưng tuyệt đối không đến mức nghiêm trọng như thế. Tuyệt đối không đến mức liên tục phun ra máu tươi!
Nhưng giờ phút này, Tiêu Thần Vũ lại có cảm giác muốn thổ huyết, không thể ức chế nổi!
Cái loại thống khổ linh hồn kịch liệt này, tựa hồ muốn đem tiên huyết của mình thổ hết, thổ sạch, mới có có thể thoải mái một chút.
Một vị chí tôn bát phẩm thương thế chồng chất đi tới: "Tiêu lão, chúng ta.... chúng ta bước tiếp theo nên làm thế nào bây giờ?"
Tiêu Thần Vũ mệt mỏi phất phất tay: "Đừng hỏi ta, các ngươi tự xử lý đi, tất cả mọi chuyện đều không cần hỏi ta."
Vị cao thủ kia chần chừ một chút, nói: "Ý ta là bước tiếp theo, chúng ta tìm Cửu Kiếp kiếm chủ cùng cửu kiếp... hay là giết tới đại bản doanh Lệ gia..."
"Ba!" Tiêu Thần Vũ tát một cái như trời giáng vào mặt hắn, nổi giận nói: "Ngươi điếc à?! Ta đã nói đúng hỏi ta, tất cả mọi chuyện! Ngươi có nghe thấy không?! Nghe hiểu không! Đồ hỗn trướng! Nghe không hiểu tiếng người sao?"
Vị chí tôn bát phẩm kia bị một cái tát đánh bay mười trượng, thân hình xoay tròn không ngừng như gụ. Gần như bị một tát đánh tan một nửa tính mạng, nhưng không dám nói thêm gì nữa.
Nói thêm một câu nữa, nói không chừng đến cái mạng nhỏ cũng không còn!
Tiêu Thần Vũ lại thất thểu đi hai bước, tiến thẳng vào một trướng bồng. Đây là một trướng bồng có thể trượt trên mặt tuyết. Sau khi đi vào, hắn liền thả màn che xuống, không có nửa điểm động tĩnh truyền ra.
Đám cao thủ liên quay sang nhìn nhau, thầm nghĩ: "Ngươi không nói gì, bảo chúng ta làm sao bây giờ? Đến rốt cuộc là chiến cửu kiếp? Hay là đi cướp sạch Lệ gia? Mà quan trọng nhất là, đám phụ nữu hài tử Lệ gia kia, có giết hay không? Rốt cuộc làm sao bây giờ? Ngài không nói gì, chúng ta làm sao dám tự tiện chủ trương?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi đi tới.
Mọi người lập tức mừng rỡ, có Đệ Ngũ tổng chỉ huy ở nơi này, chẳng khác gì có người tâm phúc. Lời Đệ Ngũ Khinh Nhu nói, cho dù là Tiêu Thần Vũ cũng không dễ dàng phản bác.
"Rốt cuộc làm thế nào, các ngươi không nên hỏi ta." Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc lắc đầu, thần thái lộ ra mấy phần lạnh nhạt: "Kể từ khi quyết chiến bắt dầu, ta đã không còn là tổng chỉ huy liên quân nữa. Còn nữa, đằng sau liên lụy quá nhiều... Cơ nghiệp vạn năm của Lệ gia, có bao nhiêu phụ nữ hài tử... Đây đều là chuyện đáng cân nhắc, là vấn đề cửu đại gia tộc các ngươi, cho nên... ta không có bất cứ ý kiến gì..."
Lệ Xuân Ba cười khẽ, nói: "Nếu ngươi thụ thương, vậy lại tới phiên ta tiếc nuối. Kỳ thật, ta đã sớm biết, các ngươi không coi ta là huynh đệ.... nhưng ta vẫn..."
Hắn cười cười: "Nhị ca, tiểu đệ chết, cũng nên có một vật chôn cùng. Để thanh kiếm này của ngươi tuẫn táng cùng ta đi..."
Tiêu Thần Vũ buông chuôi kiếm, thân hình lui về phía: "Huynh đệ..."
Nước mắt rốt cuộc không kìm được, rơi xuống.
Lệ Xuân Ba cười ha hả, giống như còn muốn nói gì đó, nhưng chung quy vẫn không nói ra miệng, tiếp đó toàn bộ thân thể đột nhiên nổ tung không chút thanh âm, hóa thành liệt diễm chói mắt, hừng hực bốc cháy giữa không trung.
Chí tôn cửu phẩm, đem linh hồn, linh thức, thần niệm của mình, hết thảy đều hóa thành liệt diễm!
Chính như lời hắn nói lúc trước: Ta đã quá chán ghét thế giới này! Cho dù có kiếp sau, ta cũng không cần!
Giao tình huynh đệ vạn năm cũng có thể phản bội, còn có gì là chân thực nữa?
Thế giới như vây, ta không cần....
Bạch sắc liệt diễm rực cháy trên không trung, bảo kiếm tùy thân của Tiêu Thần Vũ, không ngờ cũng bị nung chảy. CHậm rãi hóa thành nước thép, cuối cùng ngay cả nước thép cũng dần dần biến mất, quay trở về hư vô.
Cổ tay Khúc Hướng Ca chấn động, trường đao hắc sắc trong tay đột nhiên ngân lên một tiếng thê lương, vang vọng không dứt, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn: "Một ngày làm huynh đệ, cả đời là huynh đệ. Cho dù các huynh đệ khác của ngươi không bồi ngươi, nhưng Khúc Hướng Ca ta vẫn bồi ngươi! Ngươi vẫn có một hảo huynh đệ!"
"Lệ Xuân Ba, ta muốn trịnh trọng nói cho ngươi biết, trên đời này, vẫn còn một vị huynh đệ! Huynh đệ chân chính!"
Khúc Hướng Ca cười ha ha, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thần Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ mà coi thường, quát: "Những kẻ kia, bọn hắn không xứng đáng làm huynh đệ của ngươi. Chứ không phải ngươi không có huynh đệ!"
Thân hình bay lên, bất chấp tất cả lao thẳng về phía bạch sắc liệt diễm. Phừng một tiếng, bạch sắc liệt diễm đột nhiên bạo phát gấp bội, chỉ trong giây lát, toàn thân Khúc Hướng Ca đã biến mất trong hỏa diễm, không còn chút dấu vết!
Hai vị chí tôn cửu phẩm, cuối cùng thậm chí còn không thèm giết địch.
Mà trực tiếp tự thiêu đốt bản thân.
Hai người đều là người cao ngạo tới cực điểm. nếu kết cục đã định, kéo theo mấy con kiến chết cùng, đúng là không có ý nghĩa. Mà quan trọng hơn là, bọn họ không xứng!
Đồng thời...cũng là một thỉnh cầu vô thanh: Chúng ta đã thủ hạ lưu tình, vậy, mấy chục vạn phụ nữ hài tử Lệ gia ta, các ngươi xem mà xử lý!
Muốn giết thì cứ giết, dù sao chúng ta cũng không thể nhìn thấy nữa.
Nhưng nếu vạn nhất còn cảm niệm một chút tình cũ...
Vậy, cứ tùy tiện đi....
Toàn bộ thiên địa, đột nhiên rơi vào trong tĩnh mịch!
Tiêu Thần Vũ ngơ ngẩn đứng giữa không trung. Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy sát ý trong lòng tiêu tán sạch sẽ. Ngay cả mối thù của đệ đệ cũng quên sạch.
Trong tai hắn, tựa hồ vẫn còn vang vọng lời nói của Lệ Xuân Ba và Khúc Hướng Ca.
"Ta vốn định sẽ cùng Hướng Ca hai người đồng loạt tự bạo, cho dù không giết được ngươi, cũng phải khiến người thụ thương mấy chục năm không thể nào khôi phục... Nhưng đến lúc này, vẫn không nỡ... ha ha..."
"Nếu ngươi thụ thương, lại đến phiên ta phải tiếc nuối....."
"Kỳ thật, ta dã sớm biết, các ngươi sớm không coi ta là huynh đệ... nhưng ta vẫn..."
"Một ngày làm huynh đệ, cả đời là huynh đệ, cho dù các huynh đệ khác của ngươi không bồi ngươi, Khúc Hướng Ca ta vẫn muốn bồi ngươi! Ngươi vẫn còn một hảo huynh đệ!"
"Lệ Xuân Ba, ta muốn trịnh trọng nói cho ngươi biết, trong đời này, ngươi còn có một huynh đệ! Huynh đệ chân chính!
"Những kẻ khác, bọn hắn không xứng làm huynh đệ của ngươi! Chứ không phải ngươi không có huynh đệ!"
....
Hắn thất thần đứng trên không trung, lẩm bẩm nói: "Ta không xứng sao? Ta thật sự không xứng sao? Đúng vậy.... ta không xứng. Ta quả thật không xứng. Ngươi sống không uổng rồi. Ngươi có huynh đệ bồi bạn."
"Nếu có một ngày, Tiêu Thần Vũ ta cùng đường mạt lộ, nhưng có người sẽ giúp ta như thế? Ta nhất sẽ tiếc nuối, bởi vì huynh đệ cuối cùng của ta, lại do chính tay ta giết chết!"
Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Thần Vũ liền giật mình, bi thương vô hạn. Đối với hai người đã chết kia, lại cảm thấy hâm mộ vô hạn.
Bởi vì huynh đệ như vậy, mình không có. Người cuối cùng, đã bị chính mình giết chết rồi!
Có lẽ phải nói, sau ngày nướng thịt say sưa đó, lúc bình rượu vỡ tan, người huynh đệ đã không còn nữa!
Bạch sắc hỏa diễm dần dần tắt lịm, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.
Tiêu Thần Vũ nghiêm nghị đứng thẳng, bất động thật lâu, đột nhiên khom người một cái thật sâu, thấp giọng nói: "Lệ Xuân Ba, ta thật không xứng làm huynh đệ của ngươi! Ta thật hôm mộ ngươi, đến chết vẫn có huynh đệ làm bạn!"
Đột nhiên thoáng lảo đảo, oa một tiếng, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như chế.
Với tu vi của Tiêu Thần Vũ, trạng thái trước mắt mà nói, trừ công lực tiêu hao quá nhiều ra, gần như hoàn toàn không có thương tổn. Một ngụm này chính là thương tâm huyết, tâm thương huyết, tràn đầy hối hận.
Khi Lệ Xuân Ba chưa chết, Tiêu Thần Vũ vẫn cho rằng, mình coi như thật sự giết chết hắn, cũng không có gì quá lớn. Nhưng giờ phút này, khi Lệ Xuân Ba thật sự vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, Tiêu Thần Vũ lại đột nhiên cảm thấy, trong lòng trống rỗng khó hiểu. Tựa hồ toàn bộ thiên địa này đều trở nên tĩnh lặng không một tiếng động.
Trong lúc nhất thời, trong lòng khó chịu như bị đao cắt.
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, thở dài. Trong lòng đột nhiên hiện ra cảnh tượng dĩ vãng.
Vẫn còn nhớ rõ, vạn năm trước, huynh đệ chúng ta lần đầu gặp mặt, huynh đệ khi đó, hoàn toàn không bị lợi ích ràng buộc, vẫn còn nhớ rõ, tiểu hài tử chừng mười tuổi đó, ra vẻ người lớn đứng trước mặt mình: "Ta chính là Lệ Xuân Ba. ngươi là Tiêu nhị ca sao?"
"Tiêu nhị ca, ta đánh nhau với Diệp Thu Diệp. Ta đau chết mất. Ngươi giúp ta nhé..."
"Tiêu nhị ca, ngươi thật là lợi hại! Nếu ngươi là thân ca ta thì tốt biết bao!"
"Tiêu nhị ca, hai ta vĩnh viễn là hảo huynh đệ!"
Tựa hồ nháy mắt đã trưởng thành, bạch bào thanh niên kia thân thiết nhìn mình: "Tiêu nhị ca, ở đây ta có rượu ngon, huynh đệ mời ngươi."
Tựa hồ mỗi khi hai nhà tranh đoạt lợi ích, Lệ Xuân Ba khi đó đã là bạch y trung niên nhân, đối diện với hai nhà, hời hợt nói một câu: "Thứ Tiêu nhị ca muốn, Lệ gia chúng ta từ bỏ!"
Quyết đoán như thế.
Không chút do dự như thế.
"Huynh đệ muốn gì, chỉ cần ta có, ta đều cho, vô luận cái gì." Một lần say rượu, Lệ Xuân Ba khẽ cười.
Hiện giờ hắn đã chết rồi.
Chính mình giết chết.
Trước khi chết, ngay cả tự bạo cũng không. Vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
Chẳng lẽ vạn năm tuế nguyệt, thật sự có thể xóa sạch tất cả chân tình sao.
Nhớ tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lệ Xuân Ba trước khi chết, Tiêu Thần Vũ đột nhiên cảm thấy toàn bộ cừu hận trong lòng tiêu tán, chỉ có vô hạn bi thương.
Hắn chỉ cảm thấy, linh hồn của mình vào giờ khắc này, đều như trống rỗng rồi. Cửu Kiếp kiếm chủ cùng huynh đệ của hắn rõ ràng đang đứng trên ngọn núi đối diện, nhưng giờ phút này, ngay cả tâm tư báo thù rửa hận, sáng tạo truyền kỳ, hắn cũng không có.
Chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Tựa như chỉ muốn ngả người ngủ một giấc, lại muốn uống thỏa thích một trận, say mèm mới thôi.
Giống như năm đó uống cùng Lệ Xuân Ba, hoàn toàn không có khúc mắc, ngồi đối diện mà uống, hoàn toàn không có ngăn cách, sảng khoái cười lớn.
Tuy Lệ Xuân Ba hiện tại đã chết, nhưng hắn vẫn tràn đầy hâm mộ Lệ Xuân Ba!
Đây mới đáng là một đời! Một đời nam nhân!
Haiz!
Tiêu Thần Vũ lại giống như một cái xác không hồn, không có chút tinh thần nào, từ trên không trung hạ xuống. Đáp xuống đất, dưới chân lại đứng không vững, lảo đảo một cái. Trong lòng lại cảm thấy đau nhức, tựa hồ xuất phát từ tận linh hồn. Oa oa oa, liên tiếp phun ra ba ngụm tiên huyết, tất cả đều đỏ tươi vô cùng!
Chiến đấu với Lệ Xuân Ba và Khúc Hướng Ca, tuy hắn cũng ít nhiều bị chút nội thương, nhưng tuyệt đối không đến mức nghiêm trọng như thế. Tuyệt đối không đến mức liên tục phun ra máu tươi!
Nhưng giờ phút này, Tiêu Thần Vũ lại có cảm giác muốn thổ huyết, không thể ức chế nổi!
Cái loại thống khổ linh hồn kịch liệt này, tựa hồ muốn đem tiên huyết của mình thổ hết, thổ sạch, mới có có thể thoải mái một chút.
Một vị chí tôn bát phẩm thương thế chồng chất đi tới: "Tiêu lão, chúng ta.... chúng ta bước tiếp theo nên làm thế nào bây giờ?"
Tiêu Thần Vũ mệt mỏi phất phất tay: "Đừng hỏi ta, các ngươi tự xử lý đi, tất cả mọi chuyện đều không cần hỏi ta."
Vị cao thủ kia chần chừ một chút, nói: "Ý ta là bước tiếp theo, chúng ta tìm Cửu Kiếp kiếm chủ cùng cửu kiếp... hay là giết tới đại bản doanh Lệ gia..."
"Ba!" Tiêu Thần Vũ tát một cái như trời giáng vào mặt hắn, nổi giận nói: "Ngươi điếc à?! Ta đã nói đúng hỏi ta, tất cả mọi chuyện! Ngươi có nghe thấy không?! Nghe hiểu không! Đồ hỗn trướng! Nghe không hiểu tiếng người sao?"
Vị chí tôn bát phẩm kia bị một cái tát đánh bay mười trượng, thân hình xoay tròn không ngừng như gụ. Gần như bị một tát đánh tan một nửa tính mạng, nhưng không dám nói thêm gì nữa.
Nói thêm một câu nữa, nói không chừng đến cái mạng nhỏ cũng không còn!
Tiêu Thần Vũ lại thất thểu đi hai bước, tiến thẳng vào một trướng bồng. Đây là một trướng bồng có thể trượt trên mặt tuyết. Sau khi đi vào, hắn liền thả màn che xuống, không có nửa điểm động tĩnh truyền ra.
Đám cao thủ liên quay sang nhìn nhau, thầm nghĩ: "Ngươi không nói gì, bảo chúng ta làm sao bây giờ? Đến rốt cuộc là chiến cửu kiếp? Hay là đi cướp sạch Lệ gia? Mà quan trọng nhất là, đám phụ nữu hài tử Lệ gia kia, có giết hay không? Rốt cuộc làm sao bây giờ? Ngài không nói gì, chúng ta làm sao dám tự tiện chủ trương?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi đi tới.
Mọi người lập tức mừng rỡ, có Đệ Ngũ tổng chỉ huy ở nơi này, chẳng khác gì có người tâm phúc. Lời Đệ Ngũ Khinh Nhu nói, cho dù là Tiêu Thần Vũ cũng không dễ dàng phản bác.
"Rốt cuộc làm thế nào, các ngươi không nên hỏi ta." Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc lắc đầu, thần thái lộ ra mấy phần lạnh nhạt: "Kể từ khi quyết chiến bắt dầu, ta đã không còn là tổng chỉ huy liên quân nữa. Còn nữa, đằng sau liên lụy quá nhiều... Cơ nghiệp vạn năm của Lệ gia, có bao nhiêu phụ nữ hài tử... Đây đều là chuyện đáng cân nhắc, là vấn đề cửu đại gia tộc các ngươi, cho nên... ta không có bất cứ ý kiến gì..."