Nơi thu lễ vật Cố thị hôn lễ! Nơi nghiệm thu thiên tài địa bảo!
Mười mấy chữ chẳng ra ngô chẳng ra khaoi cứ như vậy bị viết lên một tấm đại kỳ dài khoảng bảy tám trượng, dựng lên cao mấy chục trượng, bay phần phật trên không trung!
Điểm chết người là ở chỗ, mười mấy chữ này bị viết cực kỳ khó coi.
Trong các huynh đệ, số người viết chữ tốt vốn không ít. Mạc Thiên Cơ, Tạ Đan Quỳnh, Ngạo Tà Vân đều có thể nói là nhất đại thư pháp gia. Nhưng... Vấn đề là ở chỗ, tất cả mọi người đều muốn viết, kết quả là chơi bốc thăm.
Kết quả khiến cho người ta trợn mắt líu lưỡi. Cuối cùng thắng được quyền viết chữ, lại chính là kẻ học bất vô thuật, hết nằm lại ăn - Kỷ Mặc!
Kỷ nhị gia thế là long hành hổ bộ đi tới, cầm bút lông huy vũ như vung kiếm chiến đấu, chẳng mấy chốc hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo đã hiện ra!
Mỗi lần nhìn thấy cây đại kỳ này, Cố Độc Hành đều cảm thấy tức tới thất khiếu bốc khói, trong lòng chửi mẹ nó! Mỗi lần nhìn thấy Kỷ Mặc đều chỉ muốn làm thịt hắn!
Người ta thiên quân vạn mã mà vẫn không công phá được mặt lạnh thần công của Cố Độc Hành, nhưng Kỷ nhị gia chỉ cần viết mấy chữ là dễ dàng làm được!
Lá cờ lớn như vậy, hơn nữa còn là tơ lụa thượng hạng, không có gió làm sao thổi bay phần phật được? Gió nhỏ cũng không được! Nhìn thấy đại kỳ ủ rũ như cá chết, Ngạo Tà Vân đại công tử nổi giận, phái mười mấy vị cao thủ hoàng cấp, dùng chưởng lực tạo gió! Thời thời khắc khắc đều phải nhìn thấy đại kỳ tung bay trong gió!
Sắc mặt mười mấy vị hoàng cấp biến thành quả mướp đắng! Ở Trung Tam Thiên, cao thủ Hoàng cấp đã là trâu bò tới mức khiến người ta ngưỡng mộ rồi. Ai có thể ngờ tới lại có thể lưu lạc thành quạt thổi gió!
Ngạo Tà Vân cùng Tạ Đan Quỳnh phụ trách nghiệm thu, ghi sổ.
Thiên Binh các đại chưởng quỹ Sở Dương phụ trách đưa hàng vào kho, à, Cửu Kiếp không gian.
Về phần Kỷ Mặc và La Khắc Địch thì phụ trách mắng chửi và tán dương người khác!
An bài như thế, thật sự là đúng người đúng việc.
Tiểu tổ nghiệm thu vừa mới khai trương, ngay trong buổi chiều đầu tiên đã nhận được vô số thiên tài địa bảo! Ngạo Tà Vân và Tạ Đan Quỳnh phụ trách ghi sổ đều ghi được một chồng giấy.
"Tiểu Trư sơn thủ lĩnh đưa tới hạ lễ, năm ngàn năm tuyết sâm một gốc, cung chúc Cố các chủ Cố tiểu thư bạc đầu răng long!"
"Đại Kê lĩnh thủ lĩnh đưa tới hạ lễ... Cung chúc Cố các chủ Cố tiểu thư...."
"Đại Ngưu hạp thủ lĩnh...."
"Áp Tử pha thủ lĩnh...."
"..."
Sở Dương lật xem danh mục quà tặng, khóe miệng khẽ giật giật. Con mẹ nó, đây toàn cái tên quái gi vậy...
Ngạo Tà Vân vừa nhận lễ vật vừa bình phán: "Nhị đẳng!" "Nhị đẳng!"
"Tam đẳng!"
Mỗi khi nghe Ngạo Tà Vân và Tạ Đan Quỳnh hô lên một câu tam đẳng, Kỷ Mặc và La Khắc Địch lập tức sẽ nổi cơn lôi đình túm lấy cổ đối phương, mắng chửi như tát nước vào mặt: "Hỗn đản! Ngươi tới sỉ nhục chúng ta hả...."
"Hỗn đản! Ngươi muốn chết phỏng?"
"Cẩu đại di! Ngươi tặng cái thứ quái gì thế này?"
"Bà ngoại ngươi! Quả thực là bất nhập lưu!"
Mỗi một lần như vậy, mấy vị khách khứa xui xẻo thật sự là cực kỳ oan uổng, khóc không ra nước mắt. Cái này đã phải mua mất mấy chục vạn lượng rồi...
Đang xếp hàng chờ tặng lễ bên ngoài, cả đám ai nếu đều trắng mặt, bắp chân run run như đánh đàn tỳ bà, mẹ ơi... quá hung tàn đi...
Đúng là thiên hạ to lớn, không gì không có. Kết hôn mà cũng có thể loại như vậy....
Mãi qua buổi chiều, lễ vật đã có hơn một ngàn món, cao nhất là nhị đẳng! Tuyệt đại đa số đều là tam đẳng.
Chỉ có một số kẻ thanh danh quá tệ hại, không chuyện ác nào là không làm, cho dù đưa tới cái gì thì cũng bị phán thành bất nhập lưu. Dù sao người khác cũng không biết bọn họ tặng cái gì.
Danh sách bất nhập lưu lập tức được phát đi, sau đó các đại gia tộc lập tức bắt đầu tiễu sát!
Mạnh mẽ vang dội như vậy, lập tức khiến cho tất cả mọi người câm như hến.
Tới ngày thứ sáu, người cầm quyền các đại gia tộc đều dồn dập chạy tới, tặng lễ vật còn tranh hơn thua, được bầu thành nhất đẳng.
Buổi chiều, theo tiếng vó ngựa như sấm ầm ầm chạy tới, các lộ đường chủ của Ám Trúc cũng đều tới, tặng lễ vật.
Cuối cùng là Úy công tử. Úy tọa đích thân tới, gây nên sóng to gió lớn. Hơn nữa, càng khiến người ta bất ngờ chính là, Úy tọa còn mang theo cả thê tử mới cưới, cùng nhau tới chúc mừng.
Điều này khiến mọi người lại càng cảm thấy kinh khủng rồi!
Có thể khiến Úy tọa Ám Trúc trịnh trọng như vậy, Cố Độc Hành đúng là người đầu tiên từ trước tới nay!
Bảy ngày thời gian, chẳng khác nào cạo sạch một tầng đất khắp Trung Tam Thiên!
Tổng cộng, các loiạ thiên tài địa bảo và kim loại quý hiếm, thu được một vạn bảy ngàn món! Con số khổng lồ như vậy thực khiến Sở Dương có chút chấn kinh! Hơn nữa, bên trong còn có không ít trân phẩm.
Hôm nay, chính là hôn lễ!
Trong lãnh địa Cố thị gia tộc, phố dài mười dặm, lụa đỏ trải đường, hoa tươi khắp chốn!
Nơi nơi giăng đèn kết hoa, ai nấy đều vui vẻ ra mặt.
Theo Lang Kiếm chí tôn La Khắc Địch tru ngao ô một tiếng, pháo mừng chấn thiên đồng loạt nổ vang!
Từng dải từng dải hoành phi đột nhiên xuất hiện giữa trường không!
"Cung chúc Cố Độc Hành, Cố Diệu Linh hỉ kết lương duyên! Sở Dương chúc mừng! Cửu Trọng Thiên cùng vui!"
" Cung chúc Cố Độc Hành, Cố Diệu Linh hỉ kết lương duyên! Ám Trúc chúc mừng! Bạc đầu giai lão!"
"Cung chúc Cố Độc Hành, Cố Diệu Linh tân hôn đại hỉ! Ngạo thị gia tộc Tà Vân chúc mừng!"
"Cung chúc Cố Độc Hành, Cố Diệu Linh tân hôn đại hỉ! Tạ thị gia tộc Đan Quỳnh chúc mừng!"
"... La gia chúc mừng!"
".... Thiên Cơ chúc mừng...."
Trong không khí huyên náo, đột nhiên, một đạo kiếm quang phóng lên cao, kiếm khí lạnh thấu xương, hoàn toàn biến thành thực chất. Tứ hành đại tự, cứ như vậy xuất hiện cuồng mãnh giữa không trung.
"Độc hành thiên hạ chính diệu linh: thanh mai trúc mã nhất thế tình: bát hoang lục hợp quân sất trá, vạn thủy thiên sơn ngã vi hùng!"
( Độc hành thiên hạ tuổi thanh xuân, thanh mai trúc mã một kiếp tình. Bát hoang lục hợp ta quát tháo, vạn thủy thiên sơn ta là hùng)
Kiếm quang ngang trời, lấy trường thiên làm giấy, kiếm quang làm mực, trường kiếm làm bút, viết xuống hai mươi tám chữ lớn! Không ngờ thật lâu không tiêu tan! Tựa như vô số tia chớp viết thành chữ lớn, xuất hiện giữa không trung!
Chính là bút tích Úy công tử!
Đạo kiếm quang này tựa hồ là mở màn, các huynh đệ lập tức noi theo.
Trong lúc nhất thời, trường không kiếm khí tung hoành, khí tức chí tôn tràn ngập tứ phía, áp cho chu vi mấy trăm dặm đều nơm nớp lo sợ!
Trong không khí nhiệt liệt, đội ngũ đón dâu bắt đầu xuất phát! Cố Độc Hành một thân y phục đỏ chót, đầu đội hoa đỏ, cưỡi một con ngựa trắng như tuyết, dẫn đầu đoàn người rời khỏi Cố gia!
Đội ngũ đón dâu thanh thế cực lớn, Sở Dương Mạc Thiên Cơ Ngạo Tà Vân Tạ Đan Quỳnh Kỷ Mặc La Khắc Địch....vv... Cố Độc Hành đi phía trước, cưỡi bạch mã, ý là bạc đầu giai lão.
Mấy huynh đệ đi dạo trong biển hoa tươi một vòng, sau đó thản nhiên quay trở về, từ một cửa khác tiến vào Cố gia!
Trong thanh âm chiêng trống ầm ĩ, tân nương phượng quan chùm đầu đã được dìu ra, đi một vòng... sau đó lại quay trở về Cố gia...
Trong quá trình này, mọi người đều thực nghiêm túc, duy chỉ khi tiếp tân nương tử vừa mới dạo một vòng trở về, Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch phồng miệng lên, liều chết không dừng... không ngờ cười như điên!
Tiếp đó là một trận cười lớn, tiếng huýt sáo, tiếng sói.... loạn thành một đám!
Hôm nay, rượu ngon của Cố thị gia tộc chuyển ra ngoài như nước chảy, nhất thời, trong phạm vi năm trăm dặm đều ngập tràn mùi rượu.
Ai nấy đều uống tới quên trời quên đất!
Toàn bộ lãnh địa Cố thị gia tộc, tất cả rượu ngon đều cạn sạch!
Rượu ngon Cố thị gia tộc cất giấu bao nhiêu năm, toàn bộ đều uống tới cạn đáy, dốc đáy lên trời!
Khiến cho Cố gia chủ sau khi xong việc, đang định uống một chén, hỏi một lượt thì mới phát hiện, ngoài trừ rượu giao bôi cho tân lang và tân nương ra... không ngờ không còn một giọt nào...
Mấy vạn người cuồng hoan, hơn nữa đều là giang hồ hán tử, người nào cũng ba năm cân rượu là bình thường. Tửu lượng cao thậm chí có thể uống tới hai ba mươi cân...
Cứ tính như vậy, trung bình một người mười cân rượu, vậy ước chừng tổng cộng cũng phải có bốn năm mươi ngàn cân rượu!
Ngay trong đêm động phòng, La Khắc Địch rón rén mất lần muốn chui vào trong tân phòng, lại bị Cố Độc Hành quyền đám cước đá, tống ra ngoài mấy lần.
Kỷ Mặc lúc trước uống quá nhiều, chẳng biết đi đâu.
Thật vất vả mới đuổi được đám lang sói này đi. Cố Độc Hành cùng Cố Diệu Linh tiến vào trong tân phòng, nói chuyện tình cảm miên man. Hai người từ nhỏ đã ở cùng một chỗ, nhưng không biết trải qua bao nhiêu trắc trở, hiện giờ rốt cuộc cũng đến được với nhau, đều cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, thỏa mãn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hiển nhiên đêm đã khuya, khi hai người cũng chuẩn bị uống rượu giao bôi đi ngủ...
Đúng vào thời khắc quan trọng, đột nhiên có người liên thanh ho khan. Ngay sau đó có người ai ui kêu đau. Cố Độc Hành cùng Cố Diệu Linh trợn mắt há hốc miệng, chỉ thấy Kỷ nhị gia gian nan dùng cả tay lẫn chân bò từ gầm giường ra, trên đầu không ngờ còn đội một cái chậu nước tiểu mới tinh...
Sau khi đi ra, không ngờ còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhìn trái nhìn phải, mơ hồ gãi đầu: "Đây là nơi nào?"
Cố Diệu Linh kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức thẹn tới muốn chui xuống đất!
Cố Độc Hành trán nổi gân xanh, túm lấy Kỷ Mặc xách ra ngoài, quyền đám cước đá cho một trận tơi bời!
Kỷ Mặc cực kỳ oan uổng, liên tục biện giải: "Ta cũng không biết... Ta thật không biết ta chui vào nơi nào... Ta thật không biết mà...."
Thì ra Kỷ Mặc chỉ nhớ rõ mình uống rượu rồi, sau đó không còn nhơ Sở giaì nữa, cũng không biết là ai chế trụ hắn, ép hắn tiến vào trạng thái quy tức, nhét vào dưới gầm giường tân phòng của Cố Độc Hành.
Nhưng lời như vậy, Cố Độc Hành làm sao lại nghe hắn giải thích?
Kỷ Mặc lại bị biến thành long đầu.
Bị Cố Độc Hành trực tiếp ném ra ngoài.
Hơn nữa, việc này cũng biến thành kỳ án không thể giải thích. Kỷ Mặc biết rất rõ, nhất định là đám người Sở Dương làm. Nhưng không biết rốt cuộc là kẻ nào bỡn cợt như vậy. Điều tra cẩn thận, nghiêm hình bức cung, thậm chí còn cầu xin... Nhưng rốt cuộc vẫn không rõ ai làm chuyện này...
Mãi cho tới thật nhiều năm sau, Nhuế Bất Thông thành thân, Kỷ Mặc lại bị đánh ngất xỉu, nhét vào dưới gầm giường, mới loáng thoáng nhớ được chính là cái tên Mạc Thiên Cơ, kẻ luôn luôn ra vẻ đạo mạo kia hạ độc thủ...
Nhưng trước đó, ai lại hoài nghi Mạc Thiên Cơ? Vậy chẳng thà hoài nghi Sở Dương chứ không đi hoài nghi Mạc Thiên Cơ!
Mấy ngày nay trôi qua thật vui vẻ. Cố Độc Hành tân hôn vui vẻ, đương nhiên là hăng hái, nhưng mấy vị huynh đệ hắn có Sở Dương ở nơi này, cũng sống rất khoái hoạt.
mọi người lúc thì luyện công luyện công mệt ròi thì uống rượu, uống rượu xong thì khoác lác, lười nhác vô cùng.
Đương nhiên, trừ Mạc Thiên Cơ ra!
Mạc Thiên Cơ hiện tại đang lợi dụng những tin tức hữu hạn này, từng bước đưa ra suy luận, từng bước lập ra một cái kế hoạch!
Khi Sở Dương tiến vào thư phòng gặp hắn, phát hiện tư liệu cửu địa gia tộc đã bị Mạc Thiên Cơ sửa sang lại, ước chừng phân thành mấy chục loại! Thậm chí còn đóng thành sách.
Hơn nữa, Mạc Thiên Cơ còn đang nhíu mày bảo không được đầy đủ.
Sở Dương chỉ nhìn thoáng qua, đầu đã lớn như cái đấu! Thật không ngờ được, tư tưởng con hàng này lại tinh tế tới mức này!
Mười mấy chữ chẳng ra ngô chẳng ra khaoi cứ như vậy bị viết lên một tấm đại kỳ dài khoảng bảy tám trượng, dựng lên cao mấy chục trượng, bay phần phật trên không trung!
Điểm chết người là ở chỗ, mười mấy chữ này bị viết cực kỳ khó coi.
Trong các huynh đệ, số người viết chữ tốt vốn không ít. Mạc Thiên Cơ, Tạ Đan Quỳnh, Ngạo Tà Vân đều có thể nói là nhất đại thư pháp gia. Nhưng... Vấn đề là ở chỗ, tất cả mọi người đều muốn viết, kết quả là chơi bốc thăm.
Kết quả khiến cho người ta trợn mắt líu lưỡi. Cuối cùng thắng được quyền viết chữ, lại chính là kẻ học bất vô thuật, hết nằm lại ăn - Kỷ Mặc!
Kỷ nhị gia thế là long hành hổ bộ đi tới, cầm bút lông huy vũ như vung kiếm chiến đấu, chẳng mấy chốc hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo đã hiện ra!
Mỗi lần nhìn thấy cây đại kỳ này, Cố Độc Hành đều cảm thấy tức tới thất khiếu bốc khói, trong lòng chửi mẹ nó! Mỗi lần nhìn thấy Kỷ Mặc đều chỉ muốn làm thịt hắn!
Người ta thiên quân vạn mã mà vẫn không công phá được mặt lạnh thần công của Cố Độc Hành, nhưng Kỷ nhị gia chỉ cần viết mấy chữ là dễ dàng làm được!
Lá cờ lớn như vậy, hơn nữa còn là tơ lụa thượng hạng, không có gió làm sao thổi bay phần phật được? Gió nhỏ cũng không được! Nhìn thấy đại kỳ ủ rũ như cá chết, Ngạo Tà Vân đại công tử nổi giận, phái mười mấy vị cao thủ hoàng cấp, dùng chưởng lực tạo gió! Thời thời khắc khắc đều phải nhìn thấy đại kỳ tung bay trong gió!
Sắc mặt mười mấy vị hoàng cấp biến thành quả mướp đắng! Ở Trung Tam Thiên, cao thủ Hoàng cấp đã là trâu bò tới mức khiến người ta ngưỡng mộ rồi. Ai có thể ngờ tới lại có thể lưu lạc thành quạt thổi gió!
Ngạo Tà Vân cùng Tạ Đan Quỳnh phụ trách nghiệm thu, ghi sổ.
Thiên Binh các đại chưởng quỹ Sở Dương phụ trách đưa hàng vào kho, à, Cửu Kiếp không gian.
Về phần Kỷ Mặc và La Khắc Địch thì phụ trách mắng chửi và tán dương người khác!
An bài như thế, thật sự là đúng người đúng việc.
Tiểu tổ nghiệm thu vừa mới khai trương, ngay trong buổi chiều đầu tiên đã nhận được vô số thiên tài địa bảo! Ngạo Tà Vân và Tạ Đan Quỳnh phụ trách ghi sổ đều ghi được một chồng giấy.
"Tiểu Trư sơn thủ lĩnh đưa tới hạ lễ, năm ngàn năm tuyết sâm một gốc, cung chúc Cố các chủ Cố tiểu thư bạc đầu răng long!"
"Đại Kê lĩnh thủ lĩnh đưa tới hạ lễ... Cung chúc Cố các chủ Cố tiểu thư...."
"Đại Ngưu hạp thủ lĩnh...."
"Áp Tử pha thủ lĩnh...."
"..."
Sở Dương lật xem danh mục quà tặng, khóe miệng khẽ giật giật. Con mẹ nó, đây toàn cái tên quái gi vậy...
Ngạo Tà Vân vừa nhận lễ vật vừa bình phán: "Nhị đẳng!" "Nhị đẳng!"
"Tam đẳng!"
Mỗi khi nghe Ngạo Tà Vân và Tạ Đan Quỳnh hô lên một câu tam đẳng, Kỷ Mặc và La Khắc Địch lập tức sẽ nổi cơn lôi đình túm lấy cổ đối phương, mắng chửi như tát nước vào mặt: "Hỗn đản! Ngươi tới sỉ nhục chúng ta hả...."
"Hỗn đản! Ngươi muốn chết phỏng?"
"Cẩu đại di! Ngươi tặng cái thứ quái gì thế này?"
"Bà ngoại ngươi! Quả thực là bất nhập lưu!"
Mỗi một lần như vậy, mấy vị khách khứa xui xẻo thật sự là cực kỳ oan uổng, khóc không ra nước mắt. Cái này đã phải mua mất mấy chục vạn lượng rồi...
Đang xếp hàng chờ tặng lễ bên ngoài, cả đám ai nếu đều trắng mặt, bắp chân run run như đánh đàn tỳ bà, mẹ ơi... quá hung tàn đi...
Đúng là thiên hạ to lớn, không gì không có. Kết hôn mà cũng có thể loại như vậy....
Mãi qua buổi chiều, lễ vật đã có hơn một ngàn món, cao nhất là nhị đẳng! Tuyệt đại đa số đều là tam đẳng.
Chỉ có một số kẻ thanh danh quá tệ hại, không chuyện ác nào là không làm, cho dù đưa tới cái gì thì cũng bị phán thành bất nhập lưu. Dù sao người khác cũng không biết bọn họ tặng cái gì.
Danh sách bất nhập lưu lập tức được phát đi, sau đó các đại gia tộc lập tức bắt đầu tiễu sát!
Mạnh mẽ vang dội như vậy, lập tức khiến cho tất cả mọi người câm như hến.
Tới ngày thứ sáu, người cầm quyền các đại gia tộc đều dồn dập chạy tới, tặng lễ vật còn tranh hơn thua, được bầu thành nhất đẳng.
Buổi chiều, theo tiếng vó ngựa như sấm ầm ầm chạy tới, các lộ đường chủ của Ám Trúc cũng đều tới, tặng lễ vật.
Cuối cùng là Úy công tử. Úy tọa đích thân tới, gây nên sóng to gió lớn. Hơn nữa, càng khiến người ta bất ngờ chính là, Úy tọa còn mang theo cả thê tử mới cưới, cùng nhau tới chúc mừng.
Điều này khiến mọi người lại càng cảm thấy kinh khủng rồi!
Có thể khiến Úy tọa Ám Trúc trịnh trọng như vậy, Cố Độc Hành đúng là người đầu tiên từ trước tới nay!
Bảy ngày thời gian, chẳng khác nào cạo sạch một tầng đất khắp Trung Tam Thiên!
Tổng cộng, các loiạ thiên tài địa bảo và kim loại quý hiếm, thu được một vạn bảy ngàn món! Con số khổng lồ như vậy thực khiến Sở Dương có chút chấn kinh! Hơn nữa, bên trong còn có không ít trân phẩm.
Hôm nay, chính là hôn lễ!
Trong lãnh địa Cố thị gia tộc, phố dài mười dặm, lụa đỏ trải đường, hoa tươi khắp chốn!
Nơi nơi giăng đèn kết hoa, ai nấy đều vui vẻ ra mặt.
Theo Lang Kiếm chí tôn La Khắc Địch tru ngao ô một tiếng, pháo mừng chấn thiên đồng loạt nổ vang!
Từng dải từng dải hoành phi đột nhiên xuất hiện giữa trường không!
"Cung chúc Cố Độc Hành, Cố Diệu Linh hỉ kết lương duyên! Sở Dương chúc mừng! Cửu Trọng Thiên cùng vui!"
" Cung chúc Cố Độc Hành, Cố Diệu Linh hỉ kết lương duyên! Ám Trúc chúc mừng! Bạc đầu giai lão!"
"Cung chúc Cố Độc Hành, Cố Diệu Linh tân hôn đại hỉ! Ngạo thị gia tộc Tà Vân chúc mừng!"
"Cung chúc Cố Độc Hành, Cố Diệu Linh tân hôn đại hỉ! Tạ thị gia tộc Đan Quỳnh chúc mừng!"
"... La gia chúc mừng!"
".... Thiên Cơ chúc mừng...."
Trong không khí huyên náo, đột nhiên, một đạo kiếm quang phóng lên cao, kiếm khí lạnh thấu xương, hoàn toàn biến thành thực chất. Tứ hành đại tự, cứ như vậy xuất hiện cuồng mãnh giữa không trung.
"Độc hành thiên hạ chính diệu linh: thanh mai trúc mã nhất thế tình: bát hoang lục hợp quân sất trá, vạn thủy thiên sơn ngã vi hùng!"
( Độc hành thiên hạ tuổi thanh xuân, thanh mai trúc mã một kiếp tình. Bát hoang lục hợp ta quát tháo, vạn thủy thiên sơn ta là hùng)
Kiếm quang ngang trời, lấy trường thiên làm giấy, kiếm quang làm mực, trường kiếm làm bút, viết xuống hai mươi tám chữ lớn! Không ngờ thật lâu không tiêu tan! Tựa như vô số tia chớp viết thành chữ lớn, xuất hiện giữa không trung!
Chính là bút tích Úy công tử!
Đạo kiếm quang này tựa hồ là mở màn, các huynh đệ lập tức noi theo.
Trong lúc nhất thời, trường không kiếm khí tung hoành, khí tức chí tôn tràn ngập tứ phía, áp cho chu vi mấy trăm dặm đều nơm nớp lo sợ!
Trong không khí nhiệt liệt, đội ngũ đón dâu bắt đầu xuất phát! Cố Độc Hành một thân y phục đỏ chót, đầu đội hoa đỏ, cưỡi một con ngựa trắng như tuyết, dẫn đầu đoàn người rời khỏi Cố gia!
Đội ngũ đón dâu thanh thế cực lớn, Sở Dương Mạc Thiên Cơ Ngạo Tà Vân Tạ Đan Quỳnh Kỷ Mặc La Khắc Địch....vv... Cố Độc Hành đi phía trước, cưỡi bạch mã, ý là bạc đầu giai lão.
Mấy huynh đệ đi dạo trong biển hoa tươi một vòng, sau đó thản nhiên quay trở về, từ một cửa khác tiến vào Cố gia!
Trong thanh âm chiêng trống ầm ĩ, tân nương phượng quan chùm đầu đã được dìu ra, đi một vòng... sau đó lại quay trở về Cố gia...
Trong quá trình này, mọi người đều thực nghiêm túc, duy chỉ khi tiếp tân nương tử vừa mới dạo một vòng trở về, Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch phồng miệng lên, liều chết không dừng... không ngờ cười như điên!
Tiếp đó là một trận cười lớn, tiếng huýt sáo, tiếng sói.... loạn thành một đám!
Hôm nay, rượu ngon của Cố thị gia tộc chuyển ra ngoài như nước chảy, nhất thời, trong phạm vi năm trăm dặm đều ngập tràn mùi rượu.
Ai nấy đều uống tới quên trời quên đất!
Toàn bộ lãnh địa Cố thị gia tộc, tất cả rượu ngon đều cạn sạch!
Rượu ngon Cố thị gia tộc cất giấu bao nhiêu năm, toàn bộ đều uống tới cạn đáy, dốc đáy lên trời!
Khiến cho Cố gia chủ sau khi xong việc, đang định uống một chén, hỏi một lượt thì mới phát hiện, ngoài trừ rượu giao bôi cho tân lang và tân nương ra... không ngờ không còn một giọt nào...
Mấy vạn người cuồng hoan, hơn nữa đều là giang hồ hán tử, người nào cũng ba năm cân rượu là bình thường. Tửu lượng cao thậm chí có thể uống tới hai ba mươi cân...
Cứ tính như vậy, trung bình một người mười cân rượu, vậy ước chừng tổng cộng cũng phải có bốn năm mươi ngàn cân rượu!
Ngay trong đêm động phòng, La Khắc Địch rón rén mất lần muốn chui vào trong tân phòng, lại bị Cố Độc Hành quyền đám cước đá, tống ra ngoài mấy lần.
Kỷ Mặc lúc trước uống quá nhiều, chẳng biết đi đâu.
Thật vất vả mới đuổi được đám lang sói này đi. Cố Độc Hành cùng Cố Diệu Linh tiến vào trong tân phòng, nói chuyện tình cảm miên man. Hai người từ nhỏ đã ở cùng một chỗ, nhưng không biết trải qua bao nhiêu trắc trở, hiện giờ rốt cuộc cũng đến được với nhau, đều cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, thỏa mãn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hiển nhiên đêm đã khuya, khi hai người cũng chuẩn bị uống rượu giao bôi đi ngủ...
Đúng vào thời khắc quan trọng, đột nhiên có người liên thanh ho khan. Ngay sau đó có người ai ui kêu đau. Cố Độc Hành cùng Cố Diệu Linh trợn mắt há hốc miệng, chỉ thấy Kỷ nhị gia gian nan dùng cả tay lẫn chân bò từ gầm giường ra, trên đầu không ngờ còn đội một cái chậu nước tiểu mới tinh...
Sau khi đi ra, không ngờ còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhìn trái nhìn phải, mơ hồ gãi đầu: "Đây là nơi nào?"
Cố Diệu Linh kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức thẹn tới muốn chui xuống đất!
Cố Độc Hành trán nổi gân xanh, túm lấy Kỷ Mặc xách ra ngoài, quyền đám cước đá cho một trận tơi bời!
Kỷ Mặc cực kỳ oan uổng, liên tục biện giải: "Ta cũng không biết... Ta thật không biết ta chui vào nơi nào... Ta thật không biết mà...."
Thì ra Kỷ Mặc chỉ nhớ rõ mình uống rượu rồi, sau đó không còn nhơ Sở giaì nữa, cũng không biết là ai chế trụ hắn, ép hắn tiến vào trạng thái quy tức, nhét vào dưới gầm giường tân phòng của Cố Độc Hành.
Nhưng lời như vậy, Cố Độc Hành làm sao lại nghe hắn giải thích?
Kỷ Mặc lại bị biến thành long đầu.
Bị Cố Độc Hành trực tiếp ném ra ngoài.
Hơn nữa, việc này cũng biến thành kỳ án không thể giải thích. Kỷ Mặc biết rất rõ, nhất định là đám người Sở Dương làm. Nhưng không biết rốt cuộc là kẻ nào bỡn cợt như vậy. Điều tra cẩn thận, nghiêm hình bức cung, thậm chí còn cầu xin... Nhưng rốt cuộc vẫn không rõ ai làm chuyện này...
Mãi cho tới thật nhiều năm sau, Nhuế Bất Thông thành thân, Kỷ Mặc lại bị đánh ngất xỉu, nhét vào dưới gầm giường, mới loáng thoáng nhớ được chính là cái tên Mạc Thiên Cơ, kẻ luôn luôn ra vẻ đạo mạo kia hạ độc thủ...
Nhưng trước đó, ai lại hoài nghi Mạc Thiên Cơ? Vậy chẳng thà hoài nghi Sở Dương chứ không đi hoài nghi Mạc Thiên Cơ!
Mấy ngày nay trôi qua thật vui vẻ. Cố Độc Hành tân hôn vui vẻ, đương nhiên là hăng hái, nhưng mấy vị huynh đệ hắn có Sở Dương ở nơi này, cũng sống rất khoái hoạt.
mọi người lúc thì luyện công luyện công mệt ròi thì uống rượu, uống rượu xong thì khoác lác, lười nhác vô cùng.
Đương nhiên, trừ Mạc Thiên Cơ ra!
Mạc Thiên Cơ hiện tại đang lợi dụng những tin tức hữu hạn này, từng bước đưa ra suy luận, từng bước lập ra một cái kế hoạch!
Khi Sở Dương tiến vào thư phòng gặp hắn, phát hiện tư liệu cửu địa gia tộc đã bị Mạc Thiên Cơ sửa sang lại, ước chừng phân thành mấy chục loại! Thậm chí còn đóng thành sách.
Hơn nữa, Mạc Thiên Cơ còn đang nhíu mày bảo không được đầy đủ.
Sở Dương chỉ nhìn thoáng qua, đầu đã lớn như cái đấu! Thật không ngờ được, tư tưởng con hàng này lại tinh tế tới mức này!