Mục lục
Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạo Thiên nghe lũ nhóc la ó, khóc lóc um sùm một hồi, bực bội thu hồi chúng vào không gian hệ, trực tiếp đặt ngay phòng của song long, còn hạ lệnh "chỉ hù dọa cho chúng nín, không ăn". Không ra lệnh như vậy, hai con rồng ngu ngốc kia tưởng là cho chúng ăn, chúng ăn mất thì lại khổ.



Dân làng ở đây có vẻ cũng không thương tiếc gì những đứa trẻ con quý tộc, trái lại còn rất mừng nữa là đằng khác. Thấy tất cả những người được gọi quý tộc đều bị đưa đi hết, trùm và các trưởng lão thì bị giết chết. Ai nấy gương mặt đều hiện lên một nét mừng, sung sướng rạng rỡ không thôi. Ôm choàng lấy nhau mà khóc, mà reo hò hoan hô rộn rã, tất cả như đón nhận lấy một điều gì đó vô cùng tuyệt vời trong cuộc sống này. Có người còn nhảy cẫng lên mà hét



"Từ nay chúng ta tự do rồi!!!"



"Ô ô ô ô... "



Người dân reo hò cả lên, ồn ào náo nhiệt, Hạo Thiên đứng một bên chờ, để họ vui mừng cho đã đi, rồi giải quyết tiếp, Hạo Thiên thu hồi 3 cái xác của 3 vị trưởng lão,  đưa cho 3 con rồng ăn. Họ vẫn cứ vui mừng như thế cho đến khi đám nhóc trở lại, Minh Thi vẫn một bộ hầm hừ, bực bội trong lòng, một lần nữa đứng ra nói



"Các người suy nghĩ sao rồi, ai đi ai ở mau đứng ra! "



Người dân bắt đầu im lặng, nhìn nhau nói nhỏ thủ thỉ, nhưng thật chất nói nhỏ cũng như không, cao thủ ở đây không mà nói nhỏ thì vẫn bị nghe thấy thôi.



Họ truyền tai nhau



"Bây giờ tính sao? "



"Nên đi hay ở lại đây đây?"



"Họ nói sẽ cho chúng ta tất cả, chỉ cần chúng ta mỗi vụ nộp 10 tấn gạo là được"



"Dù sao tôi thấy nơi này cũng tốt, hay là chúng ta cứ ở đây đi"



"Đúng vậy, dù sao họ cũng không quá ràng buộc chúng ta như lúc trước mà, chúng ta cũng không phải sống kiếp nô lệ như trước. Gạo thóc thì mỗi vụ chỉ 10 tấn là dư sức chúng ta rồi. "



"Ở lại đi"



"Ở lại, tôi sẽ ở lại. Mọi người hãy ở lại đi! "



"Ở lại"



......



Cứ thế, dân làng truyền tai nhau, câu "ở lại" nhất quyết với nhau. Một người đàn ông với cơ thể cao to, cơ bắp tốt đứng ra nói



"Chúng tôi sẽ quyết định ở lại, từ nay chúng tôi nguyện cống hiến sức mình vì các cậu! "



"Tốt, vậy ta lại hỏi các người. Ngoài cái người kia có thiết bị theo dõi ra, thì còn ai nữa không? "



Minh Thi mặt lạnh nói



"Theo tôi nhớ thì không còn nữa, bởi vì tất cả nô lê ở đây không ai có đủ tài năng để được ra ngoài ngoài Tuấn Lão cả. Trước đó có 2 người, nhưng 1 người thì có ý định bỏ trốn nên đã bị nổ chết, 1 người thì do không về đúng hạn nên cũng bị nổ chết rồi. Hiện tại chỉ còn mỗi Tuấn Lão, mà theo chúng tôi thấy lúc nãy thì thiết bị theo dõi của cậu ấy có vẻ như cũng được lấy ra rồi. "



Người đàn ông trả lời



"Được rồi, hiện tại ta sẽ sơ lược về chúng ta và nhiệm vụ của các người "



Minh Thi gật đầu, lại nói



"Thứ nhất, chủ nhận của chúng ta là Đường Hạo Thiên, lão nhị là Đường Siêu và đại tỷ là An Lam Nguyệt. Chúng ta là Nghịch Thiên hội, nửa ánh sáng, nửa bóng tối. Ta là Minh Thi, kia là Ninh Dịch, còn đó là..... (giới thiệu tên) . Nhiệm vụ của các người ở đây trồng trọt và tập huấn.  Mỗi mùa vụ lại nộp cho chúng ta 10 tấn gạo, chúng ta sẽ cho người đến lấy và cũng cho người ở lại đây làm quản lý.  Các người có thể thoải mái ra vào nơi này, nhưng là trong 50km tính từ đây, không cho phép rời khỏi phạm vị 50km. Thiết bị và vật liệu gì các người cần chỉ cần nói một tiếng thì trong vòng 1 ngày sẽ có người đưa đến, chỉ vậy thôi. Còn lại các người muốn làm gì thì làm"



Dân làng đứng nghe, gật đầu hiểu ý. Nhìn nhau qua lại, đồng loạt quỳ xuống



"CHÚNG TÔI NGUYỆN VÌ NGÀI PHỤC VỤ, CHỦ NHÂN!!!"



Dân làng nhất loạt hô lên, rền vang cả ngọn núi. Hạo Thiên hài lòng khẽ nhếch mép cười. Suy đi xét lại, dù nhóm Hạo Thiên có là một lũ nhóc đi chăng nữa, nhưng chính lũ nhóc này lại là những người giúp họ, cứu họ thoát khỏi ách nô lệ, thoát khỏi việc sống như bị cầm tù, ngày nào cũng nôm nốp lo sợ, cũng phải ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thế mà còn bị đánh, bị bắt làm việc suốt ngày, nộp đủ mọi loạt thuế,... Nay lại được giải phóng, lần đầu tiên sống ở ngôi làng này có cảm giác tự do tự tại, không phải hoang mang lo sợ điều chi. Nhờ vào lũ nhóc này, nhờ vào những vị chủ nhân mới, chúng ta cảm nhận được mùi vị của sự tự do!!!



Đợi cho họ hò reo xong, Minh Thi lại nói



"Vậy, ngươi tên gì? "



Minh Thi chỉ vào tên đàn ông với cơ bắp săn chắc, làn da ngăm đen lúc nãy



"Tôi là Dược Dũng. Mà, tôi có thể hỏi ngài được không? "



Dược Dũng trả lời



"Được"



"Tôi thấy ngài và ngài Ninh Dịch kia, cũng có mái tóc bạch kim giống chúng tôi. Mà theo tôi nhớ, làng chúng tôi đâu có nô lệ nào trốn thoát thành công đâu? "



Dược Dũng đặt ra câu hỏi, làm dân làng tập trung lại. Minh Thi trầm ngăm hồi lâu, khuôn mặt hơi đen lại, rốt cuộc cũng nói



"Chúng là gần 10 năm trước thoát khỏi tay của lũ gấu. Chúng ta là 2 đứa trẻ mà bị bắt về cùng với người đàn ông bỏ trốn, ông ta trốn đi mang theo 2 đứa trẻ nhỏ không biết gì là chúng ta, rồi lại bị bắt về. Chúng ta cùng ông ta bị gán cho tội phản bội làng trốn đi, cha ta bị giết, hai anh em thì bị bắt làm nô lệ...."



Nói đến đây, Dược Dũng bỗng a lên một tiếng, nói



"tôi nhớ rồi, thì ra các ngài là 2 đứa trẻ đó. Chúng tôi được tin là 2 ngài bị trói vào cây chờ gấu lại giết. Không ngờ lại còn sống! "



"Được rồi. Vậy thôi.... "



"Nói vậy, Tuấn Lão là ca..... "



"Câm miệng cho ta!!! "



Minh Thi hét lên, Dược Dũng hoảng sợ lùi lại sau. Minh Thi hừ lạnh, quay lưng đi. Hạo Thiên vỗ vỗ vai cậu, nói



"Được rồi. Hôm nay đến đây thôi.  Các người có muốn tổ chức tiệc tùng gì không? "



"Được, chúng tôi lập tức chuẩn bị cho chủ nhân"



Dược Dũng tươi cười nói. Hạo Thiên thành công đánh lạc hướng dân làng, gật đầu nói



"ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu, bây giờ cũng trễ rồi. Các người lo chuẩn bị sẵn rồi nghỉ ngơi đi, mấy ngôi nhà to kia mấy người muốn làm gì thì làm! Ngày mai chúng ta sẽ quay lại."



"Chủ nhân không nghỉ lại đây sao? "



Dược Dũng hỏi



"Không, ngày mai chúng ta sẽ quay lại"



Hạo Thiên quay đi, đám nhóc rà rà theo sau. Minh Thi đi ngay phía sau, kế dến là đám nhóc, sau cùng là Ninh Dịch bế Dược Tuấn Lão. Hạo Thiên đi đến kế bên của mật đạo vào, vẽ vời lên đó cái gì đấy một vòng tròn nhỏ, rồi bỗng biến mất, thay vào đó là một cánh của trong suốt lập lờ xuất hiện.



Phía sau dân làng vẫn reo hò vui vẻ, tiếng ồn thì mỗi lúc một to hơn. Dược Tuấn Lão sau bị lãnh lấy một vết, được chữa lành và ngất cho đến bây giờ, do ảnh hưởng của tiếng ồn. Dược Tuấn Lão lờ mờ tỉnh dậy, Ninh Dịch hiện rõ sự vui mừng, hô



"Ca ca.... "



Tất cả nhất loạt quay lại nhìn, Dược Tuấn Lão được Ninh Dịch bế, đưa tay sờ mặt Ninh Dịch, khẽ cười nói



"Ninh Dịch... Ca ca không tốt... Là ca ca làm các đệ khổ rồi... "



Ninh Dịch bắt đầu mềm yếu, rớt nước mắt. Nói



"không có... Ca ca không sao là được rồi...."



Dược Tuấn Lão quay lưng lại sang, đưa mắt tìm kiếm, thấy được Minh Thi liền vui vẻ, cười nói



"Minh Thi... Ca ca... "



"Câm miệng. Dược Minh Thi ngày xưa chết rồi. Ta chính là Đường Minh Thi, là thuộc hạ của chủ nhân. Không cho phép ngươi mở miệng kêu ta như vậy!"



Minh Thi khuôn mặt giận dữ, quát một tiếng liền biến mất vào cánh cửa không gian do Hạo Thiên tạo ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK