Mục lục
Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mau bỏ tay của ngươi ra cho ta"



"Bùm"



Minh Diệp vừa quát vừa phóng lên, vồ một chưởng về phía Vân Mộng, cách biệt thực lực tuy không nhiều nhưng vẫn chậm hơn một chút. Vân Mộng những tưởng mình bị đánh chết rồi ấy chứ, nhưng không.



Chưởng đánh tới, một làn khói mịt mù nổi lên. Vân Mộng vẫn lạnh lùng mà đứng đó không chút trầy xước nào, tay vẫn còn nắm cổ của Mạc Tịch Sâm đang hấp hối. Làn khói tan đi, Hạo Thiên đứng trên sàn đấu, phía sau là An Lam Nguyệt đang từ từ phóng tới, và tiểu Siêu ánh mắt sát khí tỏa ra. Hạo Thiên chỉ dùng duy chỉ một ngón tay mà đón lấy cú đấm của Minh Diệp,  còn Minh Diệp thì kinh ngạc, nhưng nhanh chóng rút tay về, khẽ nhăn mặt mà quát



"Học sinh kia, mau bỏ tay ra. Một cuộc thi bình thường mà ra tay như lấy mạng người vậy à. Văn Vũ ông tại sao không cho dừng cuộc đấu lại"



"Ha, muốn dừng trận đấu. Tên đó đã chết đâu mà dừng trận đấu"



Vân Mộng phía sau lên tiếng



"Ý em là gì? Chẳng phải chỉ là thi thông thường thôi sao, hà cớ gì có ý định giết người?"



Minh Diệp nhăn mặt



"Đây không phải cuộc thi bình thường, chính đệ tử của ông khiêu chiến sinh tử đài, cho đến khi có 1 bên chết thì trận đấu mới được phép kết thúc"



Hạo Thiên cười nhạt nói



"Sinh tử chiến! Không thể nào, có thể chỉ là do nhầm lẫn mà thôi. Đại tư lệnh có thể cho dùng trận đấu lại không, ơn này xin đáp"



Minh Diệp có tỏ ra ổn, cười nói, trong khi đó ánh mắt thì đau xót nhìn Mạc Tịch Sâm bị bóp cổ đánh cho người không ra người, rác không ra rác! Một đống bầy nhầy ghê tởm



"Tại sao? Sinh tử chiến, không chết không ngừng!"



Hạo Thiên nói rồi, quay lưng bỏ đi



Minh Diệp giận run người, đằng đằng sát khí mà nhìn bóng lưng Hạo Thiên. Hạo Thiên đi ngang Vân Mộng, vỗ vai cậu một cái rồi nói



"Kết thúc đi! "



"Vâng"



Vân Mộng nhẹ gật đầu đáp. Bàn tay nắm cổ của Mạc Tịch Sâm giơ cao,  dần đần siết chặt lại, và rồi....



"Bịch"



Cổ của Mạc Tịch Sâm bị bóp nát bét, cơ thể bị đánh cho máu me khắp nơi, lại thêm đầu và thân gần như rớt lìa ra. Mọi người nhìn mà ớn lạnh, rùng mình, có người thấy còn chạy đi ói ụa tùm lum.



Minh Diệp chứng kiến toàn bộ, lửa giận ngút trời nhưng không làm gì cả, tiến lại thi thể đệ tử của mình.



............



Bên phía đám nhóc, thấy Vân Mộng ra tay nhue vậy mà hả lòng hả dạ, cười nói với nhau. Thiên Tuyết đang chơi cùng đám nhóc thì hai người bạn của cô từ ngoài chạy lại chỗ Thiên Tuyết, cả hai lễ phép mà chào hỏi



"chào các học trưởng, học tỷ! "



Mạc Vân Châu lại ngồi kế bên Thiên Tuyết, vui vẻ nói, ánh mắt nhìn ra phía sàn đấu



"Thiên Tuyết đang xem gì vậy, các học trưởng chưa thi xong.... Áaaaaaaa"



Mạc Vân Châu hét lên, chạy vội ra chỗ Mạc Tịch Sâm.  Gào thét, khóc lên vang vọng



"Ca ca, ca ca làm sao thế này? Ai làm ca ca ra thế này, là ai, là aiiiii? "



Mạc Vân Châu ôm lấy thi thể vị ca ca này bất kể móc me dính đầy trên người, gào khóc. Minh Diệp khẽ nói



"Chính là tên khốn đó, con sau này phải cố gắng lên mà báo thù cho ca ca con"



Tay chỉ phía Vân Mộng đang cười nói vui vẻ với nhóm Hạo Thiên, Mạc Vân Châu hét lên, chạy lại trước mặt tất cả, lại chỉ tay vào mặt Thiên Tuyết mà oán hận



"Các người, tất cả các người sao dám ra tay với ca ca ta như vậy. Rồi ta sẽ giết chết tất cả các ngươi. Thiên Tuyết, tại sao vậy? Tại sao vậy hả?"



"Tại sao cái gì? Muốn nói gì thì nói đi chứ"



Thiên Tuyết cũng lạnh lùng mà nói



"Tại sao cậu không ngăn hắn lại, cậu cũng quen mấy người này mà, nói một tiếng giúp ca ca tớ không được sao? Sao không cứu ca ca tớ cơ chứ? Tại sao vậy hả? "



Mạc Vân Châu gào thét lên,  khóc cho nước mắt ròng rã, chảy xuôi trên mặt, người lại đầy máu me, trông vô cùng thảm khốc



"Tôi á? Tôi có quen biết gì người đó đâu mà cứu cơ chứ! Với lại cậu là ai mà ở đây chất vấn tôi"



Thiên Tuyết lạnh lùng đáp lại, trở mặt không quen biết gì hết



"Cậu... Cậu..... Phong Lam, cậu thì sao? Bây giờ cậu về phe ai? "



Mạc Vân Châu giận quá hóa dại, ánh mắt ngập oán hận mà nhìn Thiên Tuyết, lại nhìn Hoắc Phong Lam nói



"Tớ.... Tớ... Tớ nghĩ trong này chắc chắn có ẩn tình gì đó!  Chứ khi không tại sao mọi người lại làm vậy cơ chứ"



Hoắc Phong Lam ra sức giải thích



"Được... Cậu được lắm. Vậy là cậu cũng về phe Thiên Tuyết và đám khốn nạn này luôn chứ gì.  Cậu nhớ lấy, cậu và đám khốn nạn này sẽ chết chắc"



"Bốp"



Minh Kỳ tiến lên, vả vào mặt của Mạc Vân Châu, lạnh lùng mà nói



"một lần khốn nạn ta không nói gì, nhưng hai lần thì đừng nói có là trẻ con, ta cũng sẽ không tha đâu"



5 ngón tay hằn trên mặt bị tán cho xéo mặt zang một bên. Mạc Vân Châu hất mặt lại, oán hận nhìn rồi nói



"Nhớ đấy! Cái chết của ca ca ta và cái tát ngàu hôm nay hãy nhớ lấy, rồi có ngày tôi sẽ giết tất cả các người"



Mạc Vân Châu nói rồi quay lưng đi, đi cùng với Minh Diệp mà biến mất khỏi đây. Mọi vị khách chứng kiến thì đầu đến giờ, mang nhiều loại cảm xúc khác nhau. Nào là hoang mang lo sợ, lại kinh ngạc bất ngờ, rùng mình sợ hãi... Đủ loại cả, mà chỉ xảy ra trong một trận chiến đầu của vòng 3 mà thôi. Rốt cuộc họ và tên Vân Mộng đó có ân oán gì, ra tay nặng như vậy, còn giết cả người, ân oán phải sâu đến đâu mới ra tay độc ác như vậy cơ chứ?



Văn Vũ nãy giờ không biết xen ngang khúc nào hết, cho đến khi nhóm Hạo Thiên đã yên, Minh Diệp đã rời đi mới tiến lên sàn đấu. Nơi diễn ra trận sinh tử chiến lúc nãy nhưng sàn đấu khồng hề bị thiệt nặng gì cả, chỉ có nhiều một chút máu trên sàn mà thôi. Văn Vũ nói



"Trận... Trận sinh tử chiến giữa khu D Vân Mộng và khu B Mạc Tịch Sâm kết thúc. Người thắng là  Vân Mộng khu D"



Dừng một chút, Văn Vũ lại tiếp



"Trận thứ 2, giữa Tạ Thiểu Phi và Khương Linh"



Trận thứ 2 diễn ra cũng nhanh chóng thôi, Tạ Thiểu Phi và Khương Linh tuy cùng khu A, ngoài mặt Khương Liên có nhỉnh hơn một chút. Nhưng hiện tại chiến đấu với nhau như này, Tạ Thiểu Phi lại thể hiện ra rất tốt. Rất có tiền đồ



Trận thứ 2 và 3 nhanh chíng kết thúc giữa 4 đứa của khu A. Chỉ còn lại 10 đứa nhóc của Hạo Thiên mà thôi.  Chúng ngay từ đầu đã được xác định là đấu với nhau rồi, và sẽ là những trận đấu vô cùng ác liệt và gây go. Cũng xác định một điều là sẽ có vài ba thứ bị chúng phá cho banh, Doãn Bằng ngồi phía trên, phần ít hứng thú với những trânn chiến sắp xảy ra, phần nhiều là quan ngại về số phận cùa những thứ sắp bị phá banh dưới kia



Cứ mỗi lần như thế là hồi hộp không yên, đám nhóc này cứ để cho Doãn Bằng lo lắng hoài.



...........



Lướt qua 3 trận nữa giữa Mộc Lâm vs Lưu Vân, Mộc Sinh với Lưu Dạ, Băng Liên vs Bạch Vũ.  Ba người thắng là Mộc Lâm, Lưu Dạ và Băng Liên. Nội mới có 3 vòng thôi, mà 2/3 cái khu đấu này đã bị tàn gần hết, những kĩ năng chúng phóng ra suýt chút phá vỡ kết giới,  hên là có Doãn Bằng âm thầm ra tay, tiếp thêm lực lên lá chắn, không là nát lá chắn luôn rồi.



Haizzz, mới có 3 vòng của chúng mà đã như vậy rồi, chưa kể đến 2 vòng nữa và vòng thi giao hữu với nhau,  chúng nổi hứng lên khiêu chiến nhau phá banh khu này. Aaaaaa, đau tim ta quá đi mà!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK