Thẩm Giáng Niên: A~
Bây giờ, Thẩm Giáng Niên đột nhiên hiểu được cảm giác khi Thẩm Thanh Hoà chỉ nói "A" là như thế nào, đó là loại cảm giác nhìn rõ nhưng không nói ra lời.
Tiền Xuyến Tử: Cậu mà còn cười mình cắn cậu đó. [Mắng]
Thẩm Giáng Niên: Không dám cười [Nghiêm túc]
Tiền Xuyến Tử: Sau khi mình đi ra ngoài, hai người ở trong bếp làm gì? Đừng nói với mình, là cậu không có nghị lực lại quấn lấy người ta.
Thẩm Giáng Niên: Thế mà cậu cũng biết.
Tiền Xuyến Tử:... Mẹ kiếp, hai đứa mình sắp giằng xé nhau, mình còn chỉ điểm Thẩm Thanh Hòa nữa, mà cô ấy còn chưa phản ứng, cậu có thể dè dặt hơn được không?
Thẩm Giáng Niên: Được rồi, không giỡn với cậu nữa, từ lúc bắt đầu Thẩm Thanh Hòa đã nhìn ra được rồi, hai đứa mình đứng như hai đứa khờ, đã thế còn biến Tần Thư thành tên khờ thứ 3.
Tiền Xuyến Tử:....
Tiền Xuyến Tử: Này tại diễn xuất của cậu quá tệ!
Thẩm Giáng Niên: Cái này mình không phủ nhận, Thẩm Thanh Hòa chấm điểm diễn xuất của mình 0 điểm đó. [Cười to]
Tiền Xuyến Tử: Cậu mất trí rồi à, bị người ta chấm 0 điểm còn vui nữa.
Thẩm Giáng Niên: Lo gì đâu không, mình dựa vào giá trị nhan sắc, giá trị nhan sắc 100 điểm đó.
Tiền Xuyên Tử: Này là cô ấy gián tiếp nói với cậu là cậu dựa mặt kiếm cơm, người này cũng nông cạn thật, cậu không đánh cô ấy à?
Thẩm Giáng Niên: Có thể ở trước mặt Thẩm Thanh Hòa dựa mặt kiếm cơm, mình cũng vui, mình càng thích cô ấy nông cạn.
Thẩm Giáng Niên không thể nhịn được cười, người "khiêu khích" cùng không đáp lại tức giận nói: Cậu phiền quá đi, mình không nói chuyện với cậu nữa.
Thẩm Giáng Niên: Cậu mau về đi.
Tiền Xuyến Tử: Biết rồi.
Thẩm Giáng Niên chém một nhát: Nếu không, Tần Thư sẽ rất nhớ cậu
Tiền Xuyến Tử: Cậu... cậu đợi đó cho mình!"
Thẩm Giáng Niên: Sợ ghê, sợ ghê [Cười trộm.]
Lê Thiển không trả lời, có lẽ bị chọc giận quá rồi chăng? Thẩm Giáng Niên vui vẻ vô cùng, ha ha.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Thanh Hoà và Tần Thư đều ra khỏi bếp, chuẩn bị bắt đầu bữa tối, nhưng Lê Thiển vẫn chưa quay lại, cho nên bữa tối dời lại. Phim chiếu chưa xong, Tần Thư rất tự giác ngồi về chỗ ban đầu của mình, còn Thẩm Thanh Hoà thì tự nhiên ngồi bên cạnh Thẩm Giáng Niên.
Cảm giác thân thuộc này đơn giản là áp đảo Thẩm Giáng Niên, cô âm thầm dựa vào Thẩm Thanh Hoà, trông hai người như đang âu yếm lẫn nhau. Mặc dù không nói câu nào, nhưng Tần Thư có cảm giác ăn một miệng cẩu lương, là cái loại bị bắt ép nhét vào trong miệng.
Đến đoạn quảng cáo, điện thoại của Thẩm Giáng Niên đổ chuông, một cuộc gọi lạ.
Thẩm Giáng Niên không trả lời, điện thoại lại vang lên lần thứ hai, "Nhấc máy lên xem." Thẩm Thanh Hoà nói. Thẩm Giáng Niên alo một tiếng, biểu cảm có chút kinh ngạc, không thể tin được nói: "Không đùa đó chứ?" Sau đó dùng đầu ngón tay xoa xoa đùi Thẩm Thanh Hòa: "Vậy cúp điện thoại, tôi đi mở cửa."
"Sao thế?" Thẩm Thanh Hòa hỏi.
"Nói có người gửi hoa cho em...." Thẩm Giáng Niên rất kinh ngạc, đứng dậy quay đầu lại, "Thanh Hoà, có thể đi cùng em không?" Thẩm Thanh Hoà đứng dậy đi theo Thẩm Giáng Niên ra cửa.
"Xin chào, đây là hoa của cô." Người ở cửa rõ ràng ăn mặc như một nhân viên cửa hàng hoa.
Người này đúng là đến từ một cửa hàng hoa, nhưng nhân viên không nói gì về thông tin người gửi, "Mời cô ký nhận." Nhân viên liên tục nói, Thẩm Giáng Niên nhìn Thẩm Thanh Hoà, "Nhận hoa đi, nhìn tôi làm gì." Thẩm Thanh Hoà nói nhẹ nhàng.
Chẳng lẽ là tức giận rồi à... Thẩm Giáng Niên có chút luống cuống, ai vậy trời? Chỉ có vài người biết cô sống ở đây thôi.
Khi Thẩm Giáng Niên ôm bó hoa đi vào, Tần Thư cũng hơi ngạc nhiên, Thẩm Thanh Hoà vẫn ở đây, Thẩm Giáng Niên cứ như vậy ôm hoa vào... này không ổn lắm.
Trong hoa còn có một tấm thiệp, câu đầu tiên viết: Đoán xem tôi là ai? Đoán không được đâu
... Giọng điệu này thật đáng ghét.
Câu thứ hai viết: Hương hoa luôn bên em, chúc em vui vẻ.
Câu thứ ba viết: Người yêu em.
Thẩm Thanh Hoà ngồi bên cạnh không nói lời nào, Tần Thư vẫn đang phán đoán tình hình, biết lúc này nói chuyện là không thích hợp. Thẩm Giáng Niên đưa tấm thiệp cho Thẩm Thanh Hoà, "Cảm giác giống như một trò đùa, người xem đi." Thẩm Thanh Hoà không trả lời, hỏi: "Em thích hoa hồng à?"
"Em không thích." Thẩm Giáng Niên lộ ra vẻ mặt chán ghét, "Cái thiệp này, viết mà thấy ghê." Cô rùng mình một cái, đột nhiên nhớ tới một chuyện, có thể là... Thẩm Giáng Niên đứng dậy, "Hai người ngồi xuống đi, em đi wc cái."
Thẩm Giáng Niên đi vào trong wc, trực tiếp gửi tin nhắn cho Lê Thiển: Có phải là cậu không? Bây giờ, Thẩm Thanh Hòa đã hiểu lầm, cậu vui chưa. [Khóc lớn]
Tiền Xuyến Tử: Hả?
Thẩm Giáng Niên: Có phải cậu gửi hoa đến không? Thẩm Thanh Hòa đang giận dỗi mình, mình buồn ghê, cậu đùa cũng có giới hạn chứ?
Lê Thiển không có động tĩnh, Thẩm Giáng Niên có thể xác định, kia chính là trò đùa của Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên: Cậu mau lăn về đây, nói cho rõ ràng, nếu không mình không để yên cho cậu đâu.
Tiền Xuyến Tử: Cậu đang nói cái quái gì thế? Mình sắp tới cửa rồi, mở cửa cho mình.
Thẩm Giáng Niên hớn hở mở cửa, thế nhưng thứ chào đón cô lại là một bó hồng lớn. Đoán chừng Lê Thiển đã về, Tần Thư đứng lên, liếc mắt nhìn qua, trong lòng gào thét: Mẹ ơi, lại tặng hoa? Hôm nay, người bán hoa không cần tiền tặng miễn phí sao? Này có to hơn bó trước.
"Cho cậu." Lê Thiển vừa vào cửa liền đưa bó hoa cho Thẩm Giáng Niên, sau đó bước vào, hả? Tại sao vẫn còn một bó hoa hồng lớn?
Ánh mắt Thẩm Thanh Hòa vẫn lãnh đạm như cũ, cô đứng dậy nói: "Đủ rồi, ăn cơm đi." Thẩm Thanh Hoà đi thẳng vào bếp.
"Bó hoa vừa rồi là người khác đưa cho Lê Thiển." Thẩm Giáng Niên có chút hoảng hốt, như vậy, bó hoa trước Lê Thiển không phải là đùa giỡn sao? Thẩm Giáng Niên đi theo vào phòng bếp, "Trưởng quan, người đứng có hiểu lầm em."
"Dọn đồ ăn lên." Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên bưng một đĩa cá, "Trưởng quan~"
"Ăn trước đi." Thẩm Thanh Hoà đẩy nhẹ Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên còn muốn giải thích, nhưng Thẩm Thanh Hoà đã xoay người, dùng đầu ngón tay gõ vào trán Thẩm Giáng Niên, "Nếu còn nói nữa, tôi sẽ cưỡng hôn em." Thẩm Giáng Niên bĩu môi, "Người nói gì thế?" Cô làm như không hiểu.
Thẩm Thanh Hòa lập tức áp sát tới, dùng tay đỡ cái tay đang cầm đĩa cá kia của Thẩm Giáng Niên, niêm phong đôi môi kia, cả người Thẩm Giáng Niên mềm nhũn, tay cũng không có sức, cũng may là Thẩm Thanh Hòa đã dự liệu trước, dĩa cá không bị rơi xuống đất.
Sau khi hôn xong, Thẩm Giáng Niên thở dốc, có chút choáng váng: "Bắt đầu đi, chuẩn bị ăn tối đi, chuyện của em, chúng ta nói sau." Thẩm Thanh Hoà dứt khoát bưng đĩa lên rồi đặt đĩa lên bàn.
Thẩm Giáng Niên mặt đỏ tai đỏ, tim đập thình thịch.
Trên bàn ăn tối, mọi thứ đều yên bình, như thể những cuộc cãi vã, hoa tươi không tồn tại. Thẩm Thanh Hòa có chí khí nói, "Tối nay, tôi phục vụ, bọn em yên tâm uống đi." Bia được xếp thành một hàng, Thẩm Giáng Niên muốn nói không cần uống, nhưng Tần Thư lại là người đầu tiên cầm lấy chai bia, cười nói: "Tôi không cần phục vụ, uống say sẽ ngủ, đến lúc đó vứt tôi một chỗ là được." Tần Thư khui bia, cười nói: "Muốn uống cùng không?" Tần Thư lắc lắc chai bia. Cô không thích uống bia, nhưng tâm trạng hôm nay có chút.... buồn không nói nên lời, buồn vô cùng, uống say ngủ một giấc là tốt rồi, "Không muốn uống cũng không có ép nha." Tần Thư lập tức đưa miệng lên miệng chai.
Thân làm chủ nhà, Thẩm Giáng Niên đương nhiên không chịu thua, cô gọi tên Tần Thư, cũng cầm chai bia lên: "Mình uống với cậu." Chai chạm chai, phát ra tiếng lanh lảnh, hai người một hơi uống hết nửa chai. Bia vào trong cổ họng, hơi lạnh, ánh mắt Thẩm Giáng Niên chuyển dời, nhìn người ngồi ngay ngắn bên cạnh, đẹp gì đâu mà đẹp quá trời, cô có tài đức gì chứ, sao có thể được ở bên người này? Thẩm Thanh Hòa.
Nơi nào có người, là lúc em nhắc nhở bản thân, cố gắng không nhìn người. Nếu không, trong mắt em, trong thâm tâm em, đều là người. Những người kia lại bị em bỏ rơi ở thế giới bên ngoài, họ sẽ có ý kiến, "Sao cậu không khui cho mình một chai? Có ai đối xử với khách như vậy không?" Lê Thiển tức giận, gào với Thẩm Giáng Niên một câu. Người thấy chưa, có người ý kiến ý cò rồi kìa.
Lê Thiển nâng chai bia lên, "Ai uống nào?"
Choang~
Choang~
Hai tiếng lanh lảnh vang lên, ba người ngửa đầu, Thẩm Giáng Niên và Tần Thư uống hết nửa chai còn lại. Lê Thiển, một hơi uống cạn một chai, mẹ kiếp, đưa cái gì không đưa, mắc cái gì tặng hoa hồng, rõ ràng đã từng nói với anh ta là bản thân ghét hoa hồng rồi, anh ta chẳng đem lời nói của cô để trong lòng, còn bày đặt nói thích cô, ở bên nhau sao.... Nghe được trai đẹp tỏ tình, Lể Thiển chẳng vui chút nào.
Uống mấy chai bia vào bụng, "Thẩm Thanh Hòa, chị không uống à?" Lê Thiển không định tha cho Thẩm Thanh Hòa.
"Không uống." Thẩm Thanh Hoà từ chối thẳng thừng.
"Bảo bối à, cậu có để cho chị ấy uống không?" Lê Thiển đung đưa chai bia.
"Mình không định để bảo bối của mình uống bia, còn nữa." Thẩm Giáng Niên đẩy chai bia ra, "Sau này, mình sẽ thu hồi lại cách gọi bảo bối này, không cho cậu gọi nữa." Sau đó, Thẩm Giáng Niên vươn tay câu lấy Thẩm Thanh Hòa đang ngồi ngay ngắn, "Chỉ cho người gọi em thôi, được không?" Mới uống vài chai, Thẩm Giáng Niên bắt đầu buông thả, dựa ngồi gần, "Ngồi yên." Thẩm Thanh Hòa ra hiệu cho cô, nhưng Thẩm Giáng Niên làm sao nghe lời được, "Không muốn, muốn dựa vào người."
"Hai người đủ rồi nha!" Lê Thiển tức giận vỗ lên mặt bàn, "Có thể ngừng ngược cẩu được không? Mau uống bia đi, bớt dài dòng!" Lê Thiển gào lên, nhưng Thẩm Giáng Niên không thèm nghe, còn quấn lấy Thẩm Thanh Hòa, "Người nói đi, chỉ cho người gọi bảo bối thôi, được không nè~" Thẩm Thanh Hòa bị quấy rối, chỉ có thể nói, "Được, được, được." Không nói không được để yên, Lê Thiển ấm ức hừ một tiếng, vừa quay đầu nhìn thấy Tần Thư ngửa cổ uống bia không ngừng, "Này, cậu uống ít lại thôi!" Lê Thiển lấy ngón tay chọc chọc, Tần Thư lau khóe môi, "Có uống của cậu đâu."
"Cậu bị viêm họng, uống ít lại đi!" Lê Thiển đoạt lấy chai bia trên tay Tần Thư, một hơi uống cạn số bia còn lại trong chai, "Mẹ kiếp, hai người đang gián tiếp hôn nhau nha!" Thẩm Giáng Niên trong lơ đãng phát hiện ra, rồi hô lên: "Mình biết ngay mà, biết ngay mà! Hai cậu có biết gián tiếp hôn môi có nghĩa gì không?"