Mục lục
Vợ Khó Thoát Bàn Tay Tôi Huyền Tâm full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vợ Khó Thoát Bàn tay Tôi CHƯƠNG 150: HẠNH PHÚC BÊN BỜ VỰC TAN VỠ

“Dì Nguyễn, dì thấy chiếc màn ngủ màu vàng này đẹp, hay cái màu xanh đẹp hơn?”

Quách Thanh Tú chọn được một chiếc màn treo giường trẻ con ở trên mạng, sau khi nói cho Lâm Việt Thịnh, cô nào ngờ tên thần kinh này lại thuê người đặt làm một mạch mười hai màu!!!

Ngay lúc mở túi ra, Quách Thanh Tú suýt thì hóa đá, đúng là đàn ông chẳng thể làm được mấy chuyện cỏn con như thế này.

“Ừ, tôi cảm thấy màu xanh nhạt tốt với trẻ con hơn…”

“Vậy thì chọn màu xanh nhạt đi!” Quách Thanh Tú đổi chiếc màn màu xanh nhạt.

Trong đầu cô tràn ngập khuôn mặt đáng yêu của con yêu. Sau khi thay màn xong, Quách Thanh Tú đứng lên, đột nhiên thấy chóng mặt.

Cô đưa tay bám lấy dì Nguyễn: “Dì Nguyễn, tôi cảm thấy hơi khó chịu!”

Thấy khuôn mặt nhỏ của cô tái đi, mồ hôi lạnh toát ra, dì Nguyễn vội vàng dìu cô ngồi xuống.

Bà nhanh chóng bưng một cốc nước sôi để nguội tới: “Cô Quách, cô không thể vất vả quá. Bây giờ cô đang có thai, dễ bị thiếu máu lắm.”

Quách Thanh Tú uống xong cốc nước, mới làm cảm giác chán chường đỡ đi đôi chút.

“Cô Quách, hay là chúng ta tới bệnh viện khám cho yên tâm.”

Quách Thanh Tú lau mồ hôi lạnh trên trán, lắc đầu: “Không cần, chắc là thiếu máu thôi, không có gì phải sợ cả, không cần đi viện đâu.”

“Vâng, mấy chuyện này cứ để tôi làm là được rồi, cô Quách ngồi một bên thôi, xem mấy thứ này cần bày biện như thế nào thì cô bảo tôi một tiếng, không phải tự mình làm.” Dì Nguyễn lo lắng nói.

Quách Thanh Tú lắc đầu. Trang trí phòng cho con yêu là niềm vui của cô. Cô có thể vừa trang trí vừa tưởng tượng cảnh con mình hưởng thụ như thế nào sau khi sinh ra.

Chuyện như thế này phải tự mình làm mới tốt, sao có thể để người khác làm thay được!

“Không cần đâu dì, cháu không vội, dù sao còn lâu mới sinh, cháu sẽ trang trí từ từ! Cháu hơi mệt rồi, cháu về ngủ một lúc đây!”

Quách Thanh Tú cảm thấy rất mệt mỏi, cô buồn ngủ tới mức không thể mở mắt được.

Trở về phòng rồi, vừa nằm xuống giường cô đã nhắm mắt ngủ say.

Cô ngủ một mạch tới lúc tỉnh, khi mở mắt ra, cảm giác kia đã biến mất.

Xem ra dì Nguyễn làm quá lên rồi, chút bệnh vặt này có là gì đâu.

“Cô Quách ơi, bên ngoài…” Dì Nguyễn nói với vẻ sốt ruột, giơ tay chỉ ra bên ngoài.

“Gì vậy?” Quách Thanh Tú cảm thấy đầu óc mình hơi chậm tiêu, đâm ra không kịp phản ứng.

“Cô Quách, hình như ông Quách, ba cô đang đứng ở cửa, cô có muốn đi xem thế nào không?”

Quách Thanh Tú đi tới trước cửa sổ kính chạm sàn, kéo rèm để lộ một khe hở nhỏ, thấy Quách Hoàng Tùng đang đứng trước cổng ngó vào trong nhà.

“Nói với ông ta là cháu không ở nhà…” Quách Thanh Tú lạnh nhạt nói.

Cô vẫn chưa tìm được lý do để đối mặt với ông ta. Cô vẫn chưa hề tha thứ cho ông ta.

“Cô Quách, làm vậy hình như không ổn cho lắm? Dù sao đó cũng là ba cô mà, cha con có vướng mắc gì mà không giải quyết được chứ. Cứ ngồi nói chuyện với nhau là sẽ không có việc gì đâu.” Dì Nguyễn tốt bụng khuyên nhủ. Con người khi đến tuổi của bà thì tình thân là thứ mà họ rất coi trọng.

“Không cần đâu dì Nguyễn, cháu chỉ không muốn gặp ông ta. Phiền dì bảo với ông ta là cháu không ở nhé!”

Dì Nguyễn thở dài lắc đầu, rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Quách Thanh Tú vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn dì Nguyễn đi tới gần Quách Hoàng Tùng, nói mấy câu gì đó. Quách Hoàng Tùng tỏ ra thất vọng, ánh mắt vẫn nhìn sang bên này.

Quách Thanh Tú rụt người lại, tránh né ánh mắt của ông ta.

Thực ra từ góc độ của Quách Hoàng Tùng thì ông ta hoàn toàn không nhìn thấy Quách Thanh Tú, còn cô lại trốn tránh ông ta chỉ vì chột dạ mà thôi.

Cô không muốn nhìn thấy người đó, lòng vẫn oán hận ông ta nhiều lắm.

Một lúc lâu sau, Quách Thanh Tú ló đầu ra, đã không thấy bóng dáng Quách Hoàng Tùng đâu nữa.

Dì Nguyễn cầm một túi đồ lên: “Cô Quách, đây là đồ ông Quách để lại. Ông ấy bảo tôi đưa cho cô.”

Đó là một túi da màu đen, không rõ đựng gì ở bên trong. Nhưng mà dù có là cái gì, Quách Thanh Tú đều không cảm thấy hứng thú.

“Cho vào phòng kho đi!”

“Cô không định mở ra xem à?”

“Dì Nguyễn, cháu đau đầu rồi. Sau này ông ta lại tới nữa thì cứ nói là cháu không ở nhà, nhé?”

“Vâng!” Dì Nguyễn đành phải đi ra ngoài, bỏ túi đồ vào trong nhà kho theo lời Quách Thanh Tú.

Sau khi gia nhập công ty, Dương Hà Khuê đã thể hiện vô cùng xuất sắc. Có lẽ là do hiệu ứng người đẹp mà cô ta nhanh chóng hòa nhập với người trong phòng. Với lại các kiểu dáng trang phục mùa hè dành cho các cô gái do cô ta thiết kế ra đã nhanh chóng khiến công ty nhận được lượng đơn đặt hàng rất lớn.

Quách Thanh Tú luôn đứng trên cao tỉnh táo nhìn mọi chuyện. Có lẽ là vì Dương Hà Khuê ở ngay trước mặt nên cô càng quý trọng thời gian ở bên Lâm Việt Thịnh.

“Cô Quách, cà phê của cô đây!” Trợ lý bưng một cốc cà phê tới cho Quách Thanh Tú.

Dương Hà Khuê thò tay giành lấy cốc cà phê từ trong tay Quách Thanh Tú, cười nói: “Người có thai thì tốt nhất đừng uống cà phê, nên uống nước trái cây hoặc sữa ấy.”

Nói xong, cô ta còn tự uống hết sạch cà phê của Quách Thanh Tú.

Trợ lý tỏ ra ngượng ngùng: “Xin lỗi cô Quách, tôi không biết là cô đã mang thai, sau này tôi sẽ chú ý hơn.”

“Cô ra ngoài đi!” Quách Thanh Tú phất tay. Trợ lý đực mặt ra, không biết mình làm sai chỗ nào, rồi vội vàng rời khỏi văn phòng.

Dương Hà Khuê nhíu mày: “Sao vậy? Tôi không cho cô uống cà phê là muốn tốt cho cô, chắc cô không giận tôi chứ?”

Quách Thanh Tú khẽ mỉm cười: “Sao cô phải quan tâm tôi như vậy?”

“A ha, cô là sếp của chúng tôi, đương nhiên là tôi phải quan tâm cô rồi. Nếu cô xảy ra chuyện gì, sao có thể dẫn dắt chúng tôi đi tới tương lai rực rỡ chứ?” Nụ cười đơn thuần hiện rõ trên khuôn mặt cô ta, không thể nhìn ra bất cứ điểm bất ổn nào cả.

“Đúng rồi, nghe đồng nghiệp ở phòng kinh doanh nói là thành tích không tệ, có phải sếp Quách định mời anh em ra ngoài liên hoan một bữa không?”

“OK!” Quách Thanh Tú đồng ý ngay tắp lự. Cô cũng đang có ý định này, thưởng cho nhân viên là điều nên làm.

Dương Hà Khuê là người chọn chỗ. Sau khi tan tầm, Quách Thanh Tú dẫn phần lớn nhân viên của văn phòng đi liên hoan.

Dương Hà Khuê có vẻ khá hoạt bát, cô ta mời rượu từng người một cách khá quen thuộc, sau đó ngồi xuống bên cạnh Quách Thanh Tú, cười nói: “Thực ra tôi với Quách Thanh Tú là chị em tốt của nhau, nên sau này mọi người phải cố gắng hơn nhé. Nể mặt Quách Thanh Tú chính là nể mặt tôi rồi đó. Nào, hãy cụng ly vì một tương lai tốt đẹp.”

Quách Thanh Tú vốn không biết uống rượu, nhưng khi được Dương Hà Khuê và toàn thể nhân viên mời rượu thì cô lại không tiện từ chối.

“Cô nhấp một chút là được rồi.”

Dương Hà Khuê còn thể hiện sự săn sóc của cô ta với Quách Thanh Tú, làm cho cô suýt thì cảm động.

Nhưng trong lòng Quách Thanh Tú vẫn còn đề phòng cô ta. Cô không ngốc, nên cô không tin Dương Hà Khuê sẽ đối xử với cô thật lòng. Trong đôi mắt trong trẻo như sắp đạt tới vẻ tốt bụng kia vẫn luôn có một tầng tối tăm dày đặc, không thể nhìn rõ.

“Mọi người ăn trước đi, tôi đi rửa tay một cái…”

Phòng ăn này quá nóng, khiến cô cảm thấy rất oi bức.

Có cô ở nơi này khiến hầu hết nhân viên đều cảm thấy gò bó, nên cô lấy lý do đi rửa tay ra khỏi phòng, để mọi người có thể thoải mái ăn mừng.

Thực ra cô chỉ nhấp một chút xíu rượu nhưng khuôn mặt cô đã nóng bừng lên, khiến cô cứ cảm thấy rất khó chịu.

Cô nện bước trên đôi giày cao gót đi ra ngoài, lảo đảo đụng vào ngực một người: “Xin lỗi!”

“Thanh Tú, sao em lại say tới mức này rồi?”

Một giọng nói quen thuộc vọng đến, Quách Thanh Tú ngước mắt lên nhìn. Trong tầm mắt cô, một bóng dáng mơ hồ lúc ẩn lúc hiện. Cô chớp chớp mắt mới nhìn rõ người này.

“Anh Hải, sao anh lại ở đây?”

“Nào, để anh đưa em về nhà!” Tăng Thanh Hải ôm Quách Thanh Tú đi ra ngoài. Quách Thanh Tú đã say tới mức mơ màng, để mặc anh ta ôm một mạch ra tận cửa.

“Em… Em… còn chưa trả tiền…” Quách Thanh Tú nói không rõ.

“Ừ, để anh trả cho!” Tăng Thanh Hải dìu Quách Thanh Tú ngồi xuống chiếc ghế trong sảnh, rồi anh ta đi tới quầy thu ngân thanh toán trước, sau đó mới quay lại đỡ Quách Thanh Tú dậy đi ra khỏi quán rượu.

“Em sao rồi? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”

Quách Thanh Tú cảm thấy toàn thân nóng lên: “Đưa, đưa em về nhà đi! Em cảm thấy khá khó chịu!”

Tăng Thanh Hải sờ mặt Quách Thanh Tú, anh ta nhíu mày, giúp cô Trươngi vào trong xe.

Quách Thanh Tú dựa vào ghế, cứ thế mơ màng ngủ.

Khi tỉnh lại, cô đột nhiên phát hiện mình đang ở trên giường.

“Anh Hải…”

Cô thấy một bóng người lờ mờ, bèn gọi một tiếng. Khi người đó quay lại, Quách Thanh Tú lập tức tỉnh táo.

“Sao, sao em đã về rồi?”

Mặt Lâm Việt Thịnh đen sì, trên khuôn mặt đẹp trai của hắn viết hai chữ “tức giận” rõ to!

“Xin lỗi, có lẽ là em uống nhiều quá…”

“Anh Hải? Gọi thân thiết quá nhỉ, sao các người lại đi cùng nhau?”

“Ơ, Lâm Việt Thịnh, anh không cần phải như vậy đâu, bọn em chỉ tình cờ gặp nhau trong quán rượu thôi. Sau đó anh ấy đưa em về nhà, có phải như vậy không?”

Cả khuôn mặt Quách Thanh Tú hiện rõ vẻ mờ mịt, cô chẳng nhớ gì cả, chỉ nhớ mang máng là Tăng Thanh Hải đã giúp cô lên xe mà thôi.

Lâm Việt Thịnh tức giận tới mức khuôn mặt đẹp trai kia méo xệch cả đi. Con nhỏ ngu ngốc này, ra ngoài nhậu say như chết, có khi bị đàn ông ấn vào xe làm gì cũng không biết. Nếu không phải hắn chặn xe Tăng Thanh Hải lại giữa đường, có lẽ hiện giờ còn không biết cô đã xảy ra chuyện gì rồi, thế mà lúc tỉnh lại còn tỏ ra mình có lý lắm.

“Em còn bảo là anh ta đưa em về?”

“Chẳng lẽ không phải vậy à?” Thấy Lâm Việt Thịnh tức giận, Quách Thanh Tú lập tức giả vờ đau đầu: “Ôi, đầu đau quá, em chẳng nhớ gì hết.”

“Đau chỗ nào?” Lâm Việt Thịnh lập tức sáp tới, ôm lấy cô, rồi day day huyệt thái dương cho cô.

Tuy ngữ khí của hắn vẫn còn rất hung ác, nhưng đã đỡ hơn ban nãy rất nhiều.

“Ở chỗ huyệt thái dương ấy, ui da, em khát nước quá…” Quách Thanh Tú phát hiện làm nũng rất hữu dụng, mười lần thì được cả mười nên lại càng được đà lấn tới.

Quả nhiên Lâm Việt Thịnh mắc lừa, hắn lập tức nhẹ giọng hỏi cô muốn uống gì.

“Nước táo, nước táo, con bảo muốn uống nước táo…”

Hàng lông mày anh tuấn của Lâm Việt Thịnh giật giật, con còn chưa to bằng hạt lạc mà đã biết đòi uống nước táo, chẳng phải là thần đồng rồi à.

“Sau này không được đi gặp Tăng Thanh Hải nữa, đã biết chưa?”

“Vâng, không đi không đi, em cam đoan là sau này không đi nữa.”

Quách Thanh Tú nhận lỗi kiểu nhân nhượng cho khỏi phiền. Tối hôm qua cô uống quá nhiều, mắc lỗi trước nên chắc chắn phải nhận lỗi trước.

Lâm Việt Thịnh đứng dậy: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi ép nước táo cho!”

“Vâng!” Quách Thanh Tú lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Sau khi Lâm Việt Thịnh đi ra ngoài, Quách Thanh Tú khổ sở nằm lỳ trên giường. Tối hôm qua rõ ràng cô chỉ nhấp môi có một chút xíu rượu, sao có thể say tới mức này. Rõ ràng tối hôm qua cô còn đi cùng Tăng Thanh Hải, sao lại đột nhiên về nhà rồi.

Đoán chừng cô mà hỏi Lâm Việt Thịnh nữa thì chắc chắn là hai người lại cãi nhau tiếp thôi.

Quách Thanh Tú ngẫm nghĩ, bèn cầm điện thoại lên định gọi cho Tăng Thanh Hải, đột nhiên điện thoại của cô vang lên.

Cô tiếp điện thoại: “Xin chào, tôi là Quách Thanh Tú!”

“Thanh Tú, là anh đây…” Giọng nói dịu dàng của Tăng Thanh Hải vang lên từ trong điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK