Sau khi ra khỏi nhà hàng, hai người im lặng ngồi trong xe.
Thanh Tú, em có biết không , dù em có đối với anh như thế nào đi chăng nữa thì tình yêu của anh dành cho em cũng không hề thay đổi, cho dù có phải trả giá bằng cả tính mạng.
Trên đời này, thời gian chỉ có thể thay đổi được vẻ bề ngoài của anh chứ không bao giờ có thể thay đổi được trái tim anh.
Tăng Thanh Hải có người quen làm ở đồn cảnh sát, lúc trước đã từng chào hỏi nên giờ có thể dẫn Quách Thanh Tú đi thẳng vào văn phòng.
Trong phòng đơn giản mà uy nghiêm, một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi bên trong, dáng người hơi mập, đầu hói, trên người mặc một bộ cảnh phục.
Tăng Thanh Hải bước lên trước bắt tay chào hỏi với ông ta.
“Cục trưởng Trương, làm phiền ông rồi, đây là Quách Thanh Tú người lúc trước tôi đã nhắc đến.”
“Thanh Tú, đây là cục trưởng Trương…”
Thì ra đây là cục trưởng đồn cảnh sát của thành phố S Trương Đình Hải, Quách Thanh Tú chưa bao giờ tiếp xúc với những người trong giới chính tri, nên hơi căng thẳng.
Tăng Thanh Hải cũng thật giỏi, lại có thể quen biết người chức cao như vậy.
“Ha ha, cậu Tăng mời ngồi, lão Lý đã gọi điện dặn dò trước rồi, nói nhất định phải điều tra rõ vụ án này…” Cục trưởng Trương cười xởi lởi, không hề ra vẻ quyền cao chức trọng.
Trong lòng Quách Thanh Tú thầm hiểu ra, lão Lý mà ông ta nói có lẽ là ba của Lý Vi Vi, chắc là bố cô ta lại được thăng chức rồi, có lẽ là chức vụ quan trọng nào đó của chính phủ.
“Ừ, Trương Chính, đưa cậu Tăng và cô Quách đi gặp phạm nhân đi, xem có phải là hắn ta không.”
Cục trưởng Trương có vẻ rất bận rộn, ông ta không ngừng nghe điện thoại, vì thế bèn lệnh cho một phụ tá dẫn Tăng Thanh Hải và Quách Thanh Tú đi gặp người nổ súng.
Ở phòng nhận diện phạm nhân, Quách Thanh Tú cẩn thận nhìn qua lớp kính ngăn cách.
Bên trong chỉ có một người đàn ông cao to, trên người bị thương, có lẽ đã bị ép cung, quần áo vẫn còn lành lặn, gã ta như mất hết sức sống cúi gằm mặt.
“Đừng sợ, Thanh Tú, gã ta không nhìn thấy chúng ta…”
Quách Thanh Tú bước lại gần lớp kính, không biết Trương Chính bên cạnh nói gì, phạm nhân kia đột nhiên ngẩng đầu lên.
Quách Thanh Tú ngây người, lập tức gật đầu, “Là hắn, chính là hắn…”
Mặc dù hôm đó tên đấy đeo kính râm nhưng dáng vẻ và động tác này, cô vừa nhìn liền nhận ra ngay.
Lúc con người trong tình trạng hoảng sợ, hình ảnh trước mắt sẽ in sâu trong kí ức.
Tăng Thanh Hải ôm bả vai Quách Thanh Tú, “Không sao rôi, chúng ta đi thôi!”
Ở phòng nghỉ, Quách Thanh Tú cầm ly trà, nhìn Tăng Thanh Hải.
Ngay sau đó, Trương Chính cầm tập tài liệu đến.
“Chúng tôi đã điều tra ra một số manh mối, người đàn ông này tên Renoir, là người Picasso, suất thân từ lính đặc chủng, làm nhân viên bảo an cho một công ty ở Paris…”
Trương Chính đẩy tập tài liệu đến trước mặt Tăng Thanh Hải, Quách Thanh Tú quay đầu sang nhìn vài lần, bên trên có chụp ảnh chính diện và nghiêng của Renoir.
“Chúng tôi đã thẩm vấn gã ta nhưng gã không chịu khai, có vẻ như từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Khi điều tra bản ghi nhập cảnh của gã thì phát hiện gã lợi dụng hình thức đi du lịch để nhập cảnh, còn nữa, gã ta còn có một đồng bọn. Điều đặc biệt là tên này cũng là một lính đặc chủng giỏi, mặc dù hai người này không trải qua huấn luyện lính đặc chủng ở cùng một nơi, nhưng sau đó lại làm cho cùng công ty.”
Quách Thanh Tú tò mò hỏi: “Tên đồng bọn kia còn ở thành phố S không?”
Hai tên tôi phạm, chạy mất một tên, nếu tên đấy vẫn còn ở thành phố S, vậy thì Quách Thanh Tú sẽ rất nguy hiểm.
Tăng Thanh Hải vỗ vỗ bàn tay cô, ý bảo đừng sợ.
Lúc này, ở tập đoàn ST, trong phòng làm việc của Lâm Việt Thịnh.
Lê Hùng Việt gấp gáp chạy vào phòng làm việc của Lâm Việt Thịnh, “Cậu ba, gặp chút rắc rối rồi.”
“Cái gì?” Lâm Việt Thịnh ngẩng lên, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn Lê Hùng Việt.
“Người ở bên đồn cảnh sát cho người sang điều tra, nói nghi ngờ công ty chúng ta có liên quan đến vụ mưu sát.”
Đôi măt Lâm Việt Thịnh híp lại, “Các người không làm sạch sẽ?”
Lê Hùng Việt sờ sờ đầu, “có người ở trong cao ốc nhặt được chiếc đồng hồ, đã giao cho cảnh sát…”
Cái đồng hồ chết tiệt đó chính là của người nước ngoài kia.
“Sợ cái gì chứ, trời có sụp xuống cũng có tôi gánh, không phải đợi bọn chúng đến tìm, cậu đi một chuyến đến đồn cảnh sát cùng tôi!”
Lâm Việt Thịnh ngả đầu vào ghế sô pha, chậm rãi quay quay ghế, ánh mắt nhìn xuống bên ngoài cửa sổ bằng kính.
Đây là văn phòng cao nhất của thành phố S, ở đây có thể nhìn được cả thành phố.
Lâm Việt Thịnh quay người, hai tay đút vào túi quần âu, ánh mắt trầm mặc ngắm nhìn thành phố.
Khuôn mặt anh tuấn dần dần trở lên u ám đến đáng sợ.
Ở đây vẫn chưa có chuyện gì mà Lâm Việt Thịnh hắn không giải quyết được.
Tại đồn cảnh sát, Trương Chính tiếp tục nói rõ với Quách Thanh Tú, “… Sáng hôm nay chúng tôi phát hiện ra một thi thể ở bãi biển, đã xác định bị giết chết rồi vứt xuống biển, sau khi giám định, thi thể này lại chính là đồng bọn của Renoir…”
“Vậy, tại sao bọn chúng lại đến Trung Quốc, tại sao lại muốn giết tôi?”
Hai người nước ngoài từng trải qua huấn luyện binh đặc chủng chuyên nghiệp, từ nơi xa xôi đến đây, chẳng lẽ chỉ vì ám sát Quách Thanh Tú cô, không thể hiểu nổi, Quách Thanh Tú cô đã gây trở ngại cho ai chứ?
Trương Chính gõ xuống bàn, “Đây chính là trọng điểm, mặc dù hai tên này đi du lịch theo đoàn, nhưng thực chất không hề đến bất cứ một điểm du lịch nào của thành phố S, mà chỉ ở lại khách sạn Như Gia, khách sạn này lại rất gần với cung điện Versailles mà cô Quách đang ở, theo như phân tích, mục đích chủ yếu của bọn chúng có lẽ chính là ám sát cô Quách. Cô Quách có thể nghĩ kĩ lại xem, gần đây có gây thù với ai không?”
Gây thù? Quách Thanh Tú nhíu chặt mày, là người của bác cả? không, không thể nào. Ba tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
“Tôi nghĩ không ra, bọn anh có còn manh mối nào nữa không?”
“À, vừa rồi tôi để sót một điểm, hai người bọn họ làm cho trụ sở chính của tập đoàn ST ở Pháp, mà thành phố S cũng có chi nhánh tập đoàn ST, không biết có liên quan gì ở đây không. Chúng tôi đang chuẩn bị cho người đi liên lạc với bên tập đoàn ST, xem có tìm thêm được manh mối mới gì không.”
Trong đầu Quách Thanh Tú bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, Lâm Việt Thịnh lúc trước từng nói với cô rằng hắn đắc tội với rất nhiều người, sẽ có người ra tay với người bên cạnh hắn, vậy thì, hai tên kia có lẽ là nhằm vào hắn.
Tăng Thanh Hải nhìn Quách Thanh Tú vẫn đang nghĩ gì đó đến thất thần, bèn hỏi: “Thanh Tú, em nghĩ ra gì rồi à?”
Vẻ mặt Quách Thanh Tú chăm chú, “Em cho rằng, có lẽ hai tên này nhằm vào Lâm Việt Thịnh, có thể là một kiểu báo thù trong giới kinh doanh.”
Tăng Thanh Hải lắc đầu: “Lúc đầu anh cũng nghĩ như vậy, nhưng hai tên kia không phải người của thành phố S. Những người mà Lâm Việt Thịnh đắc tội đều là những người trong giới kinh doanh và chỉ là thương gia của thành phố S, bọn họ vẫn chưa đủ khả năng để mời lính đặc chủng về để giết em.”
“Vậy ý anh là?”
“Thanh Tú, anh nghĩ em vẫn chưa hiểu thì phải? Hai tên kia là người của trụ sở chính của tập đoàn ST, cũng là công ty của ba Lâm Việt Thịnh, bọn chúng không phải người ngoài, không phải là báo thù Lâm Việt Thịnh, mục đích của bọn chúng chính là em, mà người lệnh cho bọn chúng chính là ba hoặc là người nhà của Lâm Việt Thịnh.”
Thực ra Tăng Thanh Hải không định nói ra những lời này, anh không muốn nhìn thấy Quách Thanh Tú tuyệt vọng đau khổ.
Nhưng mà, anh càng không muốn thấy Quách Thanh Tú chìm đắng mê muội trong tình yêu lãng mạn mà không quan tâm đến sự an toàn của mình, như vậy anh sẽ càng đau khổ.
Quả nhiên, Quách Thanh Tú lập tức ngơ ngẩn nhìn Tăng Thanh Hải, cả người cô lạnh toát đầy hoảng sợ.
Là ba của Lâm Việt Thịnh ư? Ba hắn sai người đến giết cô!!
Tim Quách Thanh Tú đập liên hồi, hô hấp trở nên nặng nề, thảo nào gần đây Lâm Việt Thịnh không cho phép cô ra ngoài.
Lúc trước còn nói cái gì mà sẽ bị người khác trả thù, tất cả chỉ để lừa cô.
Thực chất hắn biết hết, từ đầu đến cuối cái gì hắn cũng biết, hắn luôn giấu cô, không nói một điều gì.
Khuôn mặt nhỏ bé của Quách Thanh Tú dần dần trắng bệch, ánh mắt mờ mịt vô hồn.
“Thanh Tú, Thanh Tú, em làm sao vậy?”
Tăng Thanh Hải đỡ Quách Thanh Tú sắp quỵ xuống, anh vội hỏi, thấy Quách Thanh Tú không phản ứng gì, lại càng sốt ruột, anh nói với Trương Chính: “Chỗ anh có bác sĩ cấp cứu không?”
“Không cần đâu, anh Hải, em không sao…” Giọng Quách Thanh Tú hơi khàn khàn, cô yếu ớt thốt lên được vài câu.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, cô hoàn toàn vẫn chưa nghĩ ra nên giải quyết thế nào.
“Thanh Tú, đừng sợ, đã có anh rồi, anh sẽ không để em xảy ra bất cứ chuyện gì!”
Tăng Thanh Hải điềm tĩnh quan tâm đỡ cô ngồi xuống, một lúc sau Quách Thanh Tú mới cười khổ.
Cô đẩy tay Tăng Thanh Hải ra.
“Anh Hải, cũng muộn rồi em nghĩ em nên về nhà, dì Nguyễn chắc đang lo lắng lắm.”
Khuôn mặt Tăng Thanh Hải đầy lo âu, nhưng không thể lay chuyển được Quách Thanh Tú, “Tiểu Trương, phiền anh nói với cục trưởng tôi đi trước đây, hôm khác sẽ đến xin lỗi sau.”
Nói xong bèn đỡ Quách Thanh Tú đang suy yếu đi ra ngoài.
Cả người Quách Thanh Tú giống như đang đi trên biển khơi mịt mù, lòng cô đang rất hỗn loạn.
Nếu như thật sự là ba Lâm Việt Thịnh muốn giết cô, vậy cô phải làm sao đây? Con của hai người phải làm sao?
Quả nhiên ân oán giữa nhà họ Lâm và nhà họ Quách vẫn không có cách nào cởi bỏ.
Cô là người nhà họ Quách đáng chết.
Ánh mắt cô đầy u ám, dường như có người đang tự tay dập tắt hi vọng sống của cô.
Đột nhiên Tăng Thanh Hải dừng lại.
“Cậu ba, chúng ta có cần gọi điện báo trước cho cục trưởng Trương…”
Lâm Việt Thịnh bước thẳng vào trong, những cảnh vệ biết thân phận của Lâm Việt Thịnh đều không dám ngăn cản hắn.
Lê Hùng Việt chạy bên cạnh Lâm Việt Thịnh, đang nói cái gì đó.
Lâm Việt Thịnh lười biếng trả lời anh ta, “Không cần, Trương Đình Hải đã nhận của tôi hai căn biệt thự rồi, ông ta sẽ không dám lật mặt trước mặt tôi…”
Nói đến đây âm thanh chợt ngừng, ánh mắt u ám của Lâm Việt Thịnh chăm chú nhìn phía trước cách đó chưa đến ba mươi bước.
Đó là một đôi nam nữ, người đàn ông quan tâm dịu dàng, thanh thoát phong độ, người phụ nữ xinh đẹp ngọt ngào vui vẻ, người đàn ông quan tâm ôm lấy cơ thể mềm mại của người phụ nữ, bọn họ vô cùng thân mật đi về phía hắn.
Nếu như là người khác, dù có ngã ra đấy hắn cũng chả thèm quan tâm, nhưng người đàn ông đó chính là Tăng Thanh Hải – kẻ thù của hắn, mà người phụ nữ kia chính là Quách Thanh Tú – vợ của Lâm Việt Thịnh này…
Mặt Lâm Việt Thịnh nhất thời phủ một lớp mây đen hung ác, ánh mắt hắn tối đen, âm u đáng sợ giống như địa ngục, Lê Hùng Việt thấp giọng kêu lên, “Cô Quách…” Ngay sau đó, Lâm Việt Thịnh nhanh như chớp không một tiếng động lao tới giống như con báo đen bắt được con mồi,
Quách Thanh Tú còn chưa lấy lại bình tĩnh, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của Lâm Việt Thịnh đang đứng trước mặt cô, sau đó hắn vung tay đấm Tăng Thanh Hải.