Sau khi thoát khỏi căn phòng lưu lại đầy hương tình kia, Khúc Yểu Sa chẳng thèm dừng lại đi giày cao gót vào đôi bàn chân bé nhỏ, chạy băng qua bao nhiêu căn phòng, cuối cùng cũng đến thang máy.
Cũng may thang máy lúc này đang đi xuống rồi dừng lại, hai bên cánh cửa tự động mở ra. Sau cánh cửa ấy, một đôi nam nữ đang bận trao cho nhau nụ hôn nồng cháy từ từ xuất hiện, đập thẳng vào đôi mắt biếc long lanh của Khúc Yểu Sa, khiến cho cô thẹn thùng quay người lại phía sau để né tránh đi cảnh tượng ngượng ngùng ấy.
Đang đâu lại được ăn một màn cẩu lương không mất tiền, Khúc Yểu Sa không nuốt trôi cục tức này xuống, hận không tìm được cái hố để nhảy xuống đó, giấu giếm đi khuôn mặt hình trái xoan sớm đã đỏ bừng.
Cặp đôi lúc này mới nhận ra cửa thang máy đã mở từ bao giờ, hốt hoảng môi rời môi, ánh mắt sắc bén trừng về tấm lưng lẻ loi đang đứng đợi chờ của Khúc Yểu Sa.
Tại sao lại cảm thấy ớn lạnh sống lưng như vậy chứ?
Khúc Yểu Sa cố gắng quên đi mọi chuyện để chờ cặp đôi ấy rời khỏi thang máy, ai ngờ đâu cô cảm thấy như xung quanh mình bao phủ hàn khí, khiến cho cô sởi gai ốc.
Không phải bọn họ đang nhìn cô với ánh nhìn ghét bỏ ấy chứ?
Đùa à, cô đâu có cố tình nhìn thấy đâu! Chuyện chỉ là xảy ra ngoài ý muốn thôi mà.
Bỗng lúc này, bộ não thông minh của Khúc Yểu Sa chợt nhảy số.
Tận dụng mái tóc của mình buông xoã che đi hai bên tai của mình, Khúc Yểu Sa ngay lập tức đưa tay lên, để ngón tay trỏ cùng với ngón giữa vào bên tay.
Cô giả vờ như bản thân mình đang có cuộc trò chuyện qua tai nghe Bluetooth.
Khúc Yểu Sa xoay người lại, đồng thời mở miệng nói đại một câu.
“Tôi biết rồi! Bây giờ tôi sẽ đến đó ngay!”
Nói xong, Khúc Yểu Sa ngay lập tức bước vào bên trong thang máy. Cặp đôi vừa rồi thấy hành vi mờ ám của mình không bị người lạ mặt phát hiện, bấy giờ mới giãn cơ mặt ra, thở phào nhẹ nhõm, chàng trai ôm eo cô gái cùng bước ra khỏi thang máy.
Nhìn thấy bóng lưng hai người kia khuất dạng, Khúc Yểu Sa trút một hơi thở thật dài, bàn tay mảnh khảnh vươn ra, trên mu bàn tay trắng nõn ấy vẫn còn lưu lại một vết căn tím đen lại, ngón tay trỏ duỗi thẳng ra nhấn nút đóng cửa, bấm số xuống tầng một.
“Chậc! Cuối cùng cũng không phải đối diện với hắn ta nữa, sợ thật!”
Cô dựa lưng vào thành thang máy, gương phản chiếu từ bốn phía soi rõ thân hình đẹp nuột nà của người thiếu nữa.
Sau gần một phút chờ đời, cuối cùng thang máy cũng dừng lại, cánh cửa lại một lần nữa tự động mở ra.
Khúc Yểu Sa bước ra khỏi thang máy, bao nhiêu ánh mắt khác thường đổ dồn về phía cô, nhất là ánh mắt kỳ quái của lễ tân.
Trong mắt của bọn họ, một cô gái xinh đẹp tựa như đoá bạch liên hoa thuần khiết, nước da trắng nõn nà, váy lụa tuyết được mềm mại tôn lên nét dịu dàng của người con gái, điểm xuyến thêm một đoá hoa trên ngực váy đầy gợi cảm.
Nhưng đó chỉ là điểm phụ, điểm chính ở đây chính là người con gái ấy đầu tóc hơi rối, trên đôi môi anh đào căng mọng kia còn lưu lại một dấu cắn khá rõ nét, dưới chân không kịp đi đôi giày vào.
Khúc Yểu Sa cũng cảm nhận được hàng nghìn con mắt đang đổ xô về phía mình, cô chỉ biết e ngại đưa tay lên che đi nửa khuôn mặt của mình, nhanh chóng chạy về phía hiên cửa.
Chỗ này không có mấy người qua lại, lúc này Khúc Yểu Sa mới dừng lại, chậm rãi đi đôi giày cao gót vào.
Sau khi đi xong, cô bật sáng màn hình xem giờ.
Mới đó đã trôi qua tám phút rồi, cũng may cô đã nhờ bạn thân mình điểm danh hộ.
Khúc Yểu Sa rời khỏi khách sạn.
Cô đi đến bên đường cái lớn, vẫy gọi một chiếc taxi.
Ngồi lên xe rồi cô vẫn cố nhìn ra bên ngoài, xem người đàn ông đó có đuổi theo cô hay không.
Cũng may anh ta không có đuổi theo cô, nếu không thì cô cũng chẳng biết nên chạy đường nào để trốn thoát khỏi tay tên cầm thú đó.
“Bác tài, phiền bác đưa cháu đến hiệu thuốc gần nhất!”
Tài xế taxi nghe vậy liền nổ máy, bánh xe từ từ lăn chuyển trên mặt đường bằng phải, sau đó hoà mình trong dòng trảy xe cộ đông đúc.
Phải hơn mười phút sau, chiếc xe taxi mới dừng lại trước hiệu thuốc Nhiên Thu.
Khúc Yểu Sa bảo tài xế đợi mình một lúc, sau đó mở cửa bước xuống xe, chỉnh lại váy áo ngay ngắn sau đó đi vào trong hiệu thuốc.
Dường như hiệu thuốc này vừa mới mở cửa, chưa có khách mấy, cô là người đầu tiên mở hàng.
Khúc Yểu Sa cũng không dám để lộ gương mặt của mình. Lúc trên xe cô thấy tài xế có một hộp khẩu trang dự phòng, cô ngay lập tức mở lời xin một chiếc.
Cô cố trấn an tâm trạng căng thẳng của mình. Trong đáy lòng không ngừng tự nhủ rằng không có gì phải ngại, cứ tự tin lên, người ta không có ăn thịt mình đâu mà lo.
Khúc Yểu Sa mạnh dạn đứng đối điện cô dược sĩ trẻ tuổi.
Dược sĩ nhìn vào mắt cô, ngay sau đó nở một nụ cười thân hiện, quan tâm hỏi cô.
“Em gái, em muốn thuốc gì?”
Khúc Yểu Sa trong lòng lúng túng, hai tay bấu chặt chân váy.
“Em… em…”
Khúc Yểu Sa ơi là Khúc Yểu Sa, mày phải mạnh mẽ lên! Sao cái gan của mày nhát như thỏ đế vậy chứ?
Cứ rụt rẻ như vậy bảo sao toàn bị đám con trai trong trường thường xuyên trêu trọc cô.
Hít một hơi thật sâu, sau đó lại thở một hơi thật dài, khoé mắt giật giật vài cái.
“Em… em muốn mua… thuốc… thuốc tránh thai…”
Lần đầu đi mua thứ mà cô coi là tế nhị này, ngại kinh khủng khiếp luôn! Phải chăng ông trời ban tặng cho cô mười cái lá gan mới khiến cô có can đảm để đứng ở đây.
Dược sĩ gật đầu, khoé môi vẫn cong lên cười với cô.
“Em muốn mua thuốc tránh thai khẩn cấp hay là hàng ngày? Với lại lần quay hệ gần nhất là khi nào?”
Khúc Yểu Sa lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, ngay sau đó mới mạnh dạn nói lớn tiếng.
“Em muốn mua thuốc tránh thai khẩn cấp!”
Nghe vậy dược sĩ cũng đủ hiểu, rằng cô nàng này đã trải qua quan hệ cách đây rất gần.
Cô ấy cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp đưa cho Khúc Yểu Sa vỉ thuốc có chứa một viên thuốc màu vàng nhạt.
“Của em hết hai mươi bảy nghìn.”
Khúc Yểu Sa lấy tờ năm mươi nghìn từ trong ốp điện thoại ra, đưa cho dược sĩ.
“Có thể cho em một ly nước có được không?”
“Được chứ! Chờ chị chút xíu!”
Nói xong, dược sĩ bước ra khỏi quầy thuốc, đi vào phía trong phòng khách rót một ly nước đầy, sau đó mang ra đưa tận tay cho Khúc Yểu Sa.
Cô vươn hai tay ra đỡ lấy ly nước, nói lời cảm ơn với dược sĩ.
Sau khi uống thuốc xong, Khúc Yểu Sa trả lại chiếc ly thuỷ tinh cho dược sĩ, miệng không ngừng nói cảm ơn ríu rít.
Nhận lại tiền thừa từ tay dược sĩ, Khúc Yểu Sa rời khỏi hiệu thuốc, ngồi vào trong xe, bảo tài xế taxi đưa mình đến ngân hàng gần nhất.
Mười lăm phút lặng lẽ trôi qua, xe lại dừng trước bãi đỗ xe trong ngân hàng.
Khúc Yểu Sa bước xuống xe, nhanh chóng đi vào trong ngân hàng, làm thủ tục chuyển tiền từ thẻ này sang thẻ khác.
Hồi Khúc Yểu Sa còn học cấp Ba, có rất nhiều ngân hàng cho tạo tài khoản online nhận thưởng. Số tiền thưởng từ năm mươi nghìn đến một trăm nghìn, một người mê kiếm tiền như Khúc Yểu Sa đâu dám bỏ lỡ cơ hội kiếm ra tiền này.
Chính vì vậy, tính đến hiện tại, Khúc Yểu Sa có bảy chiếc thẻ tín dụng, mà cô chỉ dùng hai tài khoản duy nhất chính đó là Vietcombank cùng với Sacombank.
Do hai thẻ ngân hàng này có quy định hạn mức chuyển tiền tối thiểu trong một ngày không vượt quá một tỷ, vậy nên Khúc Yểu Sa mới đến trực tiếp ngân hàng để giao dịch.
Khúc Yểu Sa chuyển hai tỷ từ thẻ Vietcombank sang thẻ Sacombank.
Sau khi thủ tục hoàn tất, cô rời khỏi khách sạn để đi về căn nhà của mình.
Khúc Yểu Sa thanh toán tiền đi xe, cô đứng trước cổng căn biệt thự trị giá gần ba tỷ nhà mình, bấm chuông để giúp việc ra mở cửa.
Sân biệt thự nhà cô cô khá rộng, có một khoảng trống dành cho cỏ nhân tạo, có trồng cây ăn quả, có đài phun nước thần tình yêu, có hồ cá cảnh trị giá hơn bốn trăm triệu, khu hoa viên toàn là loài hoa quý hiềm được cắt tỉa gọn gàng. Lối đi trải dài từ cổng vào bên trong biệt thự được lát một lớp gạch men trông rất đẹp mắt.
Khúc Yểu Sa hơi khự người lại, trong tâm trí của cô lúc này vẫn còn nhớ đến dáng dấp của người đàn ông. Rõ ràng sau khi rời khỏi khách sạn, cô đã tự hứa với lòng mình phải quên anh ta. Nào ngờ đầu vừa bước chân vào trong hiên nhà, đối điện với ánh mắt không một chút gợi sóng nào của người mẹ kế, Khúc Yểu Sa không tự chủ suy nghĩ mình mà nhớ đến người đàn ông trong khách sạn.
“Bây giờ mới chịu vác cái xác về đây?”