Khúc Yểu Sa chỉ cậy được một bên bàn tay của người kia ra, tay còn lại vẫn còn đặt bên eo của cô, dùng sức hơi mạnh nắm chặt lấy da thịt của cô.
“A! Đau!”
Cơn đau bất chợt kéo đến, Khúc Yểu Sa không kịp phòng bị liền giật mình, đôi mắt xinh đẹp bàng hoàng mở ra.
Khung cảnh dần dần phóng đại ngay trước mắt.
Đập vào đồng tử của cô là trần nhà được sơn màu xanh dương, trên đó còn có một chùm đèn led bé xíu.
Khúc Yểu Sa hoảng hốt, ngay lập tức vùng dậy.
Rắc…
Một tiếng kêu vang lên, ngay lập tức lấy tay ôm lấy sống lưng, Khúc Yểu Sa mặt mày cau có lại, đôi mắt không tự chủ cảm xúc được mà hằn lên tia máu đỏ.
Ôi mẹ ơi, đau vãi chưởng!
Khúc Yểu Sa vừa xoa lưng, đồng thời vừa đấm nhẹ.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, tại sao nơi này lại xa lạ đến như vậy cơ chứ?
Từ khi nào, một căn phòng ngủ ở ký túc xá lại được cải tạo nâng cấp thành một căn phòng rộng rãi, bắt mắt, đầy đủ trang thiết bị tiện nghi đến như vậy chứ?
Khúc Yểu Sa bán tín bán nghi, cô cứ ngỡ bản thân mình vẫn chưa bước ra khỏi thế giới mộng mơ của mình, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông đang nằm kế bên cạnh mình.
Tay thì vẫn còn để bên eo của cô đó, vậy mà cô hoàn toàn không hay biết đến sự tồn tại của anh ta.
Khúc Yểu Sa tưởng mình đang nằm mơ, cô đưa hai tay lên, vỗ thật mạnh vào hai bên má của mình. Tưởng chừng như chưa đủ để đánh thức bản thân, cô dùng sức kéo mạnh hai bên mặt mình căng ra, da thịt mềm mại không chịu nổi tác động vật lý ấy liền truyền đến cảm giác đau đớn.
“Au! Đau quá! Không biết có phải đang mơ không nữa!”
Cô dụi dụi mắt, sau đó mở to mắt ra, khung cảnh vẫn y như lúc đầu cô tỉnh dậy.
Ủa, alo! Ảo macada à?
Mới qua một đêm, căn phòng lạc hậu liền biến thành căn phòng hiện đại sang chảnh như vậy ư?
Có ảo quá không vậy?
Khúc Yểu Sa tự hỏi lòng mình, lẽ nào hôm nay là cá tháng Tư ư?
Câu hỏi đó ngay lập tức bác bỏ, bởi vì giờ đang là tháng mười, thời điểm giao mùa từ mùa thu sang mua đông cơ mà, cá tháng Tư với ai?
Cứ như vậy, hàng vạn câu hỏi vì sao cứ xuất hiện trong đầu của cô, khiến cho tâm trạng của cô có chút bối rối.
Đúng lúc này, người đàn ông phía sau không nhịn được cảnh tượng suy diễn của cô nàng, trực tiếp lên tiếng.
“Cuối cùng có chịu tỉnh táo lên không?”
“A?”
Khúc Yểu Sa giật thót tim lại.
Trong căn phòng vốn dĩ đang im lặng, tự nhiên ở đâu có tiếng người vọng tới làm cho Khúc Yểu Sa sợ đến nỗi mặt mày tái xanh, tim đập loạn nhịp như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Lúc này, Khúc Yểu Sa mới cảm nhận được trong căn phòng này còn có một người khác, mà người đó không phải là nữ giới, mà là nam giới.
Cô có chút sửng sốt, từ từ ngoảnh đầu lại, đưa mắt nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh.
“Úi úi…”
Khi ánh mắt của cô dừng lại khuôn mặt đẹp trai hút hồn nhưng lại xa lạ, ngay lập tức Khúc Yểu Sa giật nảy mình, theo phản xạ tự nhiên mà lùi lại phía sau nhưng thắt lưng đã bị người đàn ông giữ lại. Đôi môi mỏng khô đến tróc da vì khát nước hơi mấp máy, giọng nói lắp bắp bấy giờ mới thoát ra thành một câu hoàn chỉnh.
“Ôi mẹ ơi! Ở đâu ra vậy?”
Khúc Yểu Sa ôm chặt lấy ngực trái của mình, trút toàn bộ hơi thể nặng nề cùng với sợ hãi ra bên ngoài, ánh mắt khó tin nhìn trực diện về phía người đàn ông lạ mặt.
“Này, anh trai! Sao anh lại ở đây? Tại sao anh lại…”
Nhận ra điều gì đó bất thường, Khúc Yểu Sa đưa mắt nhìn xuống cơ thể của mình, rồi lại nhìn về phía người đàn ông, sau đó dừng lại nhìn chăm chú vào bàn tay đang nắm lấy bên eo của mình.
Anh ta… rốt cuộc là thần hay là quỷ… là ma hay là người sống bằng da bằng thịt?
Hơn nữa, tại sao trên người mình lại mặc một bộ đồ lạ như vậy chứ?
Còn nữa, tại sao anh ta lại chung giường, ngủ cùng mình?
Đau lòng hơn nữa, tay của anh ta còn ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của cô…
Cái quần què gì đang xảy ra với cô vậy chứ?
Khúc Yểu Sa khó tin nhìn về phía người đàn ông, ánh mắt ra hiệu ám chỉ anh buông tay ra.
Người đàn ông hơi nhếch mày, nở một nụ cười khiêu khích, lực tay tác động lên da thịt của cô ngày càng mạnh.
Khúc Yểu Sa nhíu mày, hất vang tay của anh ta ra khỏi người mình.
“Tên lưu manh nhà anh!”
Cô vung cao tay, lấy đà để tặng cho đối phương một cái bạt tai. Nào ngờ đâu tay của cô chưa kịp chạm vào da thịt, đối phương thì lại nhanh như cắt bắt lấy cổ tay của cô, dùng lực kéo mạnh cô về phía anh ta.
Do không phòng bị, Khúc Yểu Sa chưa kịp phản ứng lại những việc đang xảy ra với mình, cổ tay truyền đến một cơn đau, ngay sau đó cơ thể mình bị một lực kéo mạnh về phía trước, bị mất đà mà ngã nhào vào cơ ngực của người đàn ông.
“Ui da! Cái mũi của tôi!”
Khúc Yểu Sa ôm mũi kêu đau, cô chật vật nâng người ngồi dậy, lại bị người đàn ông ôm eo ấn người cô sát lại gần anh. Cả một bên mặt của cô một lần nữa đập thẳng vào cơ ngực tráng kiện cứng như đá của anh.
“Anh… anh là ai cơ chứ? Buông… buông tôi ra…”
Hai tay của cô lúc này chống trên cơ ngực cuồn cuộn những thớ thịt khoẻ khoắn của người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp như hoa ngẩng lên, đối diện với một khuôn mặt đẹp trai không có góc chết.
Khuôn mặt của người đàn ông quả đúng là một tỉ lệ vàng, đôi chân mày rậm hình lưỡi kiếm, hàng mi dài cong bao lấy con mắt màu hổ phách thu hút mọi ánh nhìn, sống mũi cao dài vừa phải, đôi môi mỏng bạc tình cùng với cơ hàm sắc sảo.
Một vẻ đẹp hoàn mỹ, trời tạo hoá ban cho loại sắc đẹp tuyệt thế như này.1
Vào giây phút ngắn ngủi này, cô như bị đắm chìm bởi ánh mắt si mê không lối thoát của người đàn ông.
Tim bắt đầu đánh trống loạn nhịp, tựa hồ như Tiểu Tử Thỏ không nghe theo sự điều khiển của cô, lộng hành tìm đường trốn thoát khỏi chốn ngục chật hẹp này.
Khoảng cách giữa cô và anh rất gần, chỉ cách khoảng hai mươi centimet.
Gần đến nỗi Khúc Yểu Sa có thể ngửi được mùi hương nam tính đặc trưng trên người của anh.
Não bộ của cô dường như đang thăm dò một thứ gì đó. Khúc Yểu Sa cúi mặt xuống, mũi của cô kề sát vào bả vai của người đàn ông, hít một hơi thật sâu dường như đang cảm nhận một mùi hương say ngất ngây nào đó.
Người đàn ông có chút sững người, song anh vẫn lặng im để cô gái tiếp tục làm công việc mình đang muốn.
Sau một hồi thám thính, Khúc Yểu Sa cuối cùng cũng tìm ra được tên mùi hương đang vấn vương trên người của đối phương.
Cô hoàn toàn không bận tâm đến sắc mặt hứng thú của người đàn ông, miệng lẩm bẩm thứ gì.
“Roja Parfums Oceania Limited”
Khúc Yểu Sa vô thức nói ra thành tiếng khiến cho anh ta nhíu mày, nghi ngờ hỏi cô.
“Cái gì?”
“Mùi giàu sang!” Khúc Yểu Sa không nghĩ ngợi gì, bèn đáp lại luôn.
“Hả?” Người đàn ông khó hiểu, mi tâm nhíu sâu lại.
Cô lúc này vẫn còn ngây thơ không biết bản thân mình đã đi quá xa, mạnh dạn đối diện với anh, trả lời rành mạch.
“Roja Parfums Oceania Limited, trên người anh là mùi nước hoa đó!”
Loại nước hoa này rất đắt, người sở hữu được chúng phải là những quý tử nhà giàu, cậu ấm sành tiếng về độ ăn chơi, hạng những ai có đủ tiền thì mới sở hữu được em đó về.
Người bình thường, lương tháng chưa kiếm đủ tám triệu, đặc biệt là sinh viên không một ai sở hữu được riêng em đó.
Cùng lắm thì có thể là đi vay mượn, tích góp tiền để mua, hoặc là ai may mắn hơn thì được tặng.
Người đàn ông trầm trồ trước tài năng ngửi mùi đoán tên hương của cô. Anh cười lạnh một cái, vươn tay ra nâng lấy chiếc cằm vline của cô.
“Vậy em có ngửi được mùi nào nữa trên cơ thể của tôi không?”
Khúc Yểu Sa nhẹ dạ tin người, cô không hiểu hàm ý trong lời nói của anh, trực tiếp hạ mũi ngửi mùi hương khác lạ trên người của anh.
Người đàn ông nhìn thấy cô gái phản ứng như vậy, chỉ biết bất lực cười thầm một tiếng.
Không ngửi được thêm mùi hương nào khác trên cơ thể của đối phương, Khúc Yểu Sa đưa mắt nhìn anh, lắc đầu và nói.
“Không ngửi thấy thêm mùi hương nào nữa!”
Anh nhướn mày, làm khó dễ cô: “Chắc chắn? Trên người tôi vẫn còn một mùi hương nữa, mũi em có phải gặp vấn đề hay không mà không ngửi thấy?”
Khúc Yểu Sa lắc đầu, chắc chắn rằng mình không ngửi thấy mình hương khác.
Người đàn ông rướn người lại phía cô, đôi môi của anh bao phủ lấy cánh hoa non mềm của cô.
Giây phút đó ngắn ngủi trong tích tắc, giống như chuồn chuồn đạp nước xong rồi bay đi.
“Là mùi hương của em đó!”