Trước khi ra khỏi cửa, Lục Nguyên Sướng chỉ mang theo mấy chục thân quân, mạo hiểm đi trong gió lạnh cưỡi trên lưng ngựa lao nhanh. Đoàn người cứ thẳng hướng bắc mà đi tới. Nàng nóng lòng mong đợi thời khắc được hôn khuê nữ của mình.
Vượt qua thành Bảo An thì đến vùng đất có cả Quan Trung cùng Bắc cảnh tụ hợp. Trên trời hoa tuyết bay lả tả, bởi vì tốc độ ngựa chạy quá nhanh, từng bông hoa tuyết đánh thẳng vào mặt gây cảm giác đau buốt. Thế nhưng đối với một người quanh năm hành quân như Lục Nguyên Sướng mà nói, những gian lao này quả thật không tính là cái gì. Nếu mắng nàng là anh hùng có tính khí nóng nảy Lục Nguyên Sướng cũng sẽ vui vẻ tiếp thu. Trước mắt nàng chỉ muốn đón được khuê nữ trở về, để được một nhà đoàn tụ.
Bởi Bắc cảnh là vùng đất thuộc quyền quản lí của Lục Nguyên Sướng. Vì vậy mà sự xuất hiện của nàng đã làm náo động cả Bắc cảnh, đến mức đủ loại quan lại đều ra trước cổng thành chào đón. Chỉ vì nàng đã chuẩn bị tốt cả về ngựa lẫn lương khô, nên đoàn người đến đón cũng chỉ kịp nhìn theo Thái Bình Hầu tiêu sái giục ngựa nhanh chóng lao đi.
"Hầu gia, cơm canh đã chuẩn bị sẵn cả rồi." Người hầu cận tên là Lục Ngũ bưng lên một bát canh thịt cho Lục Nguyên Sướng. Nhìn thấy nét mặt đầy vẻ mệt mỏi của nàng thì không nhịn được mà khuyên nhủ: "Hầu gia, cũng chỉ còn một đoạn đường nữa là đến thành Lâm Xuyên, vì vậy tối nay Hầu gia hãy nghỉ ngơi lại một đêm rồi đi. Nếu cứ như vậy mà chạy đi thì thân thể sẽ không chịu nổi."
"Không cần. Chỉ cần kiên trì thêm tối nay nữa thì ngày mai đã có thể đến được thôn Lạc Khê rồi. Ngươi hãy phái người đi Dương gia thông báo, nói với mẹ nuôi ta là ta muốn được ăn canh thịt do nàng làm." Lục Nguyên Sướng lắc đầu rồi ăn qua quít bát canh thịt trước mặt. Nàng vừa ăn vừa nghĩ thầm, nếu như mình không thể đón được Trứng Gà về trước khi năm mới đến, hãy chờ xem Cố Tiểu Phù sẽ làm sao nháo mình đây.
Đám thân quân nghe được nàng nói như vậy thì không khỏi cười thầm. Trước vạn người Thái Bình Hầu là vô địch, nhưng đối đầu với phu nhân yểu điệu, thì vĩnh viễn không bao giờ là đối thủ. Sự ôn nhu của mỹ nhân chính là mộ chôn anh hùng a.
Đi đường vào ban đêm là việc người bình thường khó mà chịu đựng được. Dốc núi gồ ghề, chung quanh chỉ có một màu đen kịt. Tất cả chỉ dựa vào ngọn đèn lồng toả ra ánh sáng yếu ớt ở trên lưng ngựa chỉ dẫn. Tiếng dã thú gầm gừ, không gian âm u đầy vẻ khủng bố. Nếu là người bình thường đi qua nơi đây sợ là đã sớm bị làm cho sợ hãi đến mất mật. Có điều khí thế của đoàn người Lục Nguyên Sướng lại quá mức bá đạo. Những việc chém giết ở trên chiến trường kia đã ngưng tụ nên luồng sát khí dày đặc, làm cho đến cả dã thú cũng phải lùi bước. Cứ bị dày vò như vậy suốt một đêm, đúng vào lúc bình minh, rốt cục Lục Nguyên Sướng cũng nhìn thấy được thôn Lạc Khê.
Trước mắt là một khung cảnh yên tĩnh, an lành được bao phủ trong làn sương trắng bạc, tất cả tinh khiết đến hoàn mỹ. Hơi thở toát ra thành khói trắng phiêu dạt, tiếng móng ngựa đã đánh vỡ hình ảnh tuyệt mỹ của buổi sớm mai này. Nhất thời Lục Nguyên Sướng cảm thấy trong lòng cảm khái vạn lần. Năm năm trước đây, ai có thể ngờ được rằng một đứa trẻ cô nhi nhận hết mọi sự khinh thường trong thôn như mình, vậy mà bây giờ lại trở thành nhân vật số một số hai có thực quyền trong triều đình Đại Chu.
"Đi thôi." Lục Nguyên Sướng dừng lại ở trước cửa thôn nhìn ngắm một lúc thật lâu. Nàng dằn xuống cảm xúc đang trào dâng trong lòng rồi đi về phía Dương gia.
Khi tới cửa Dương gia, nàng nhìn thấy phía bên trong đèn đuốc đã được thắp lên sáng rực, ống khói trong phòng bếp đang bốc lên một luồng khói trắng. Vành mắt Lục Nguyên Sướng không khỏi có chút ướt át. Nàng tung người xuống ngựa, tự mình gõ cửa.
"Cha nuôi, lão nương, ta đã trở về." Lục Nguyên Sướng thốt lên mà có chút nghẹn ngào.
"Bang thang ~ "
Trong phòng như đồng thờ cùng một lúc gà bay trứng vỡ, trên mặt đất lập tức thành ngổn ngang, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập. Cửa viện "Đùng" một cái mở ra. Dương Đại nương đứng ở trước cửa viện, dường như vẫn không thể tin được vào con mắt của mình. A Nguyên đã trở về! A Nguyên còn sống sót mà trở về!
Lục Nguyên Sướng đã nhìn thấy hình dáng thân thương của Dương Đại nương cùng Dương Minh, nàng thả đầu gối xuống trước cửa viện, liên tục dập đầu mà nói: "A Nguyên bất hiếu, để cha nuôi lão nương đã phải vì ta mà ngày đêm lo lắng."
"Con của ta, ngươi đây là đang làm gì vậy?" Dương Đại nương nơi nào cam lòng để cho Lục Nguyên Sướng làm như vậy. Hai tay ôm chặt lấy nàng mà lệ rơi đầy mặt nói với nàng: "Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi! Ta cùng cha nuôi của ngươi cũng chỉ biết trông cho ngươi được bình an vô sự. Ngươi bị khổ, bị khổ rồi..."
Lục Nguyên Sướng ôm lấy thật chặt eo của Dương Đại nương. Từ lúc mình đi vào tới bây giờ, thân thể này vẫn run rẩy mãi không thôi, biểu hiện lúc này của nàng cho thấy nàng có bao nhiêu là kích động. Năm năm qua, là đã trải qua mấy ngàn ngày, trong khi bản thân mình ở bên ngoài dốc sức tranh đấu, trong khi bản thân mình chảy máu chảy mồ hôi, trong khi bản thân mình đứng trước triều đình làm quang tông diệu tổ thì hai lão Dương gia lại vẫn cứ như vậy yên lặng mà canh giữ cho mình ở thôn Lạc Khê, ngày đêm ngóng trông mình trở về.
Đám thân quân đứng phía sau Lục Nguyên Sướng đều là những hán tử cứng boong boong như sắt, vậy mà nhìn thấy cảnh này không ai không rơi lệ. Ai mà không có một gia đình, ai mà lại không có cha già mẹ yếu? Chỉ là đối với thân làm thân quân như bọn họ mà nói, gia đình chỉ là trong giấc mộng, quá xa xôi.
Khóc được một hồi lâu, Dương Đại nương cùng Lục Nguyên Sướng mới kềm chế lại được tâm tình kích động. Dương Minh lau đi giọt nước mắt rồi mới nói: "Trên đất rất lạnh, A Nguyên mau đứng dậy đi thôi. Suốt cả một đường đi tới như vậy hẳn cũng mệt mỏi lắm rồi. Vào nhà đi! Mọi người đều vào trong nhà đi. Đêm qua lão nương ngươi nghe nói ngươi sẽ quay về thì đã suốt cả đêm không ngủ, vẫn đang vì ngươi mà làm món ăn ngươi thích."
Dương Đại nương nâng Lục Nguyên Sướng dậy, nàng tỉ mỉ phủi đi chỗ tuyết vẫn còn bám vào trên hai đầu gối của Lục Nguyên Sướng. Trong mắt của Dương Đại nương, Lục Nguyên Sướng chỉ là một trong những đứa con của mình, không phải cái gì mà Thái Bình Hầu cao cao tại thượng thống lĩnh ngàn vạn binh mã. Nàng nắm thật chặt tay Lục Nguyên Sướng dắt vào nhà, rồi vội vàng đem chỗ cơm canh đã được chuẩn bị chu đáo từ trước đem hâm nóng lại cho Lục Nguyên Sướng.
Đám thân quân ở trong viện ra sức ăn lấy ăn để. Mấy ngày nay việc bọn họ đi theo Lục Nguyên Sướng đã phải chịu không ít khổ. Còn Lục Nguyên Sướng thì ở bên trong phòng ăn cơm uống rượu do Dương Đại nương tự tay nấu lấy. Nàng ăn bát canh thịt thơm ngon mà trong lòng cũng cực kỳ ấm áp. Mùi vị này, vẫn đúng là mùi vị từng được ăn khi nàng còn bé, một chút cũng không thay đổi.
"Lão nương, Trứng Gà có khỏe không?" Lục Nguyên Sướng ăn được đến lửng dạ, rốt cục cũng nhớ ra mình còn có một khuê nữ.
"Khỏe! Trứng Gà vô cùng khỏe! Thỉnh thoảng lão thần tiên cũng dẫn nàng về đây để cho chúng ta được nhìn một cái, nàng hiểu chuyện cực kỳ." Nhắc tới Trứng Gà, cái miệng của Dương Đại nương liền không rảnh rỗi nữa, nàng đầy vẻ kiêu ngạo mà nói: "Bây giờ Trứng Gà đang học y thuật. Nàng đã nhận biết được thật nhiều thảo dược, võ nghệ cũng không tầm thường. Nghe lão thần tiên nói ra năm mới sẽ dạy cho nàng biết cách bắt mạch. Đầu năm nay trong thôn bị nháo lên bởi ôn dịch, may mà có lão thần tiên ra tay trợ giúp. Nếu không phải như vậy thì sợ là thôn chúng ta đã chết hết cả rồi."
"Ôn dịch?" Lục Nguyên Sướng nghi hoặc hỏi.
"Những năm này ngươi ở bên ngoài mải lo đánh trận nên không thông tỏ tin tức trong nhà, dĩ nhiên là sẽ không biết được rồi. Vào mùa xuân năm nay, không biết vì sao mà người trong thôn lại liên tiếp bị bệnh. Sau đó đã có không ít người bị chết đi. Trưởng thôn đi mời lang trung trong huyện lại đây nhìn, hắn nói là ôn dịch. Lang trung sai người đem thi thể đi hỏa thiêu, sau đó cũng chỉ là để lại một ít thuốc rồi bỏ đi mà không trở lại nữa. Vì thuốc kia không có tác dụng, cho nên trong thôn vẫn không có được một chút khởi sắc nào hết. Giữa lúc mọi người đã nghĩ đến chuyện có nên rời khỏi nơi này hay không thì lão thần tiên hạ sơn. Nhờ có hắn đem thuốc chạy chữa mới đem cả thôn chúng ta cứu trở về. Ngày đó, sau khi lão thần tiên mang Trứng Gà từ Phần Thành về đây, Trứng Gà đã khóc đến chết đi sống lại không chịu lên núi. Lão thần tiên dỗ làm sao nàng cũng không chịu. Ta cũng không đành lòng nên mới để cho nàng ở lại trong nhà thêm một thời gian. Sau này Trứng Gà cùng lão thần tiên mới chậm rãi quen thân, đến lúc đó mới bất đắc dĩ đi lên núi." Dương Đại nương kể lại mà vẫn còn thấy đau lòng.
Lục Nguyên Sướng nghe mà trong lòng trào lên cảm giác khó chịu, trong tim từng trận từng trận đau đớn.
"Sau khi lên núi cũng không biết lão thần tiên đã làm biện pháp gì mà khi về đây Trứng Gà trở nên hoạt bát hơn hẳn. Nghe nói cả ngày nàng dẫn theo Tiểu Nắm đem chỗ ở của lão thần tiên quấy đảo đến mức gà chó không yên. Từng mảng từng mảng thảo dược quý giá đều bị phá sạch. Điển tập* về y dược đã được tập hợp đủ đều bị làm cho rối loạn. Mỗi lần lão thần tiên hạ sơn đều không còn tiên khí như ngày trước nữa, lại còn nói thu đồ đệ không cẩn thận. Kỳ thực trong lòng hắn lại rất vui mừng vì Trứng Gà chúng ta." Dương Đại nương đắc ý nói.