Lần đầu tiên Chính Sóc Đế mở tiệc, có vẻ vừa long trọng lại vừa thân thiết. Tất cả người nhà của Tống gia, Vương gia, Lục gia đều dự họp. Khi yến tiệc mở ra Chính Sóc Đế miễn quỳ lạy, miễn cả việc phải hành lễ quân thần, chỉ lấy gia lễ để đối xử. Đối lập với cảnh người của Tống gia cùng Vương gia con cháu hưng thịnh là cảnh một mình Chính Sóc Đế đại diện cho cả hoàng gia, cảnh này trông có vẻ hơi thê lương.
Vương Phi Võ Uy thấy Chính Sóc Đế thân đơn bóng chiếc, trên mặt lại đầy vết bỏng thì không khỏi có chút đau lòng nên nói với hắn: "Hoàng thượng cũng gần đứng tuổi rồi, hậu cung thì lại trống vắng, dưới gối thì không con. Hiện tại đã là thời điểm vàng ngọc, ngoại trừ chuyện vững chắc vị trí trong triều, bình ổn thiên hạ, lúc này cũng phải lấy việc nối dõi làm trọng."
Chính Sóc Đế nghe nói như vậy thì không khỏi cười khổ. Hắn không nhịn được mà liếc nhìn Tống Định Thiên một chút. Thấy vậy Tống Định Thiên liền tiếp lời: "Bây giờ Mẫn nhi cũng đã trở về kinh rồi. Chờ đến sang năm vào dịp đầu xuân, chúng ta sẽ vì hoàng thượng mà xử lý việc này. Một khi có được Mẫn nhi làm chủ trong cung, thì sợ gì hậu cung lại không thể náo nhiệt lên."
"Lời ấy rất là có lý. Tuy Mẫn nhi là con gái của ta, nhưng cũng hiểu đạo lý quân trước thần sau, việc công trước việc tư sau. Vậy nên phu nhân cũng nên để tâm giáo dục Mẫn nhi cho tốt, không nên để cho nàng phụ tấm lòng chân thành của hoàng thượng." Võ Uy Vương cũng ra vẻ chỉ giáo một chút. Nếu như không phải vì chuyện Tống gia không còn khuê nữ nữa thì vị trí hoàng hậu này sợ là cũng không đến lượt Vương gia.
Võ Uy Vương nhìn về phía Cố Tiểu Phù mà tự thấy được là Vương Mẫn không bằng được Cố Tiểu Phù về nhiều mặt. Luận tướng mạo, nhìn Cố Tiểu Phù lại càng đoan trang, cao quý. Luận lòng dạ, Cố Tiểu Phù lại có vẻ thận trọng, đại khí. Luận về tài năng, tuy rằng Cố Tiểu Phù đối với thơ từ thư họa cùng việc phong nhã thì đúng là không thể bằng Vương Mẫn, nhưng hành xử của nàng lại cực kỳ kín kẽ, cực kỳ vượng phu. Nếu như không có sự hiệp trợ to lớn của Cố Tiểu Phù, thì cho dù Lục Nguyên Sướng có vạn phần dũng mãnh cũng làm sao có thể được như hôm nay. Huống chi trước đây tính tình Vương Mẫn cũng đã phong lưu như thế, cả về phẩm chất cùng tính tình đều không phù hợp đây. Điều này còn không phải là đã để cho Vũ Uy hầu lau mồ hôi không kịp hay sao.
Không phải chỉ có Võ Uy vương đã nghĩ như vậy, mà ngay cả tất cả mọi người của Vương gia cùng Tống gia đều cho là như vậy. Vương gia cảm thấy may mắn cực điểm, mà Tống gia thì lại là có chút tiếc nuối. Có điều khi nhìn đến Lục Nguyên Sướng mặt như ngọc, lại là một người có tài năng xuất chúng, đối xử với Cố Tiểu Phù thì toàn tâm toàn ý như vậy, người nhà họ Tống cũng chỉ còn biết tiếc nuối mà thôi. Duy chỉ có riêng Tống Văn Quý đã cùng Lục Nguyên Sướng giao hảo như vậy, thì lại cảm thấy Cố Tiểu Phù có phúc. Được ở với Lục gia thì sẽ an tâm mà sống qua ngày, điều đó dù sao cũng tốt hơn sống ở trong cung tuy rằng lầu son gác tía nhưng lại ngươi lừa ta gạt, tranh giành tình nhân.
Đây là số mệnh!
Riêng Tống Định Thiên lúc này thì lại là thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng hắn vẫn làm chỗ dựa cho Cố Tiểu Phù trong khi đối xử với Lục Nguyên Sướng lại quá mức hà khắc, nhưng yêu mới cho roi cho vọt. Nhất là khi hắn biết được bí mật của Chính Sóc Đế, dĩ nhiên lại càng không muốn cho Cố Tiểu Phù tiến cung.
"A Nguyên, biểu muội, vậy nhưng Trứng Gà đâu rồi?" Chính Sóc Đế không muốn cùng mọi người tranh tài đọ sức ở đề tài này thêm nữa, liền chuyển sang cô cháu ngoại đáng yêu kia.
Lời này vừa nói ra, vốn Cố Tiểu Phù vẫn đang mỉm cười liền trở nên trầm xuống. Trước khi đến đây Lục Nguyên Sướng đã phải dốc lòng chiều chuộng Cố Tiểu Phù, mong đem chuyện Trứng Gà quên đi. Cố Tiểu Phù trừng Lục Nguyên Sướng một chút, Lục Nguyên Sướng có chút lúng túng khi nói: "Bẩm hoàng thượng, Trứng Gà đã lên núi bái sư rồi. Để sau này khi thần đón nàng trở về sẽ đem nàng đến bái kiến hoàng thượng."
"Ồ? Là cao nhân cỡ nào mà để cho biểu muội cũng cam lòng xa được Trứng Gà như vậy đây?" Những năm gần đây tuy Chính Sóc Đế không theo Lục Nguyên Sướng nữa, nhưng mỗi khi quá niên quá tiết Cố Tiểu Phù vẫn sẽ lệnh cho hạ nhân chuẩn bị cho hắn một phần lễ, vì vậy đối với Lục gia hắn vẫn ít nhiều hiểu biết, biết được Trứng Gà dính Cố Tiểu Phù vô cùng.
"Ngày vi thần còn ở thôn Lạc Khê thì ngẫu nhiên gặp được vị cao nhân này. Về sau cũng là gặp may đúng dịp, cùng Trứng Gà cực kỳ hợp ý, vì vậy đã thu nhận Trứng Gà làm đệ tử cuối cùng. Còn hắn là nhân vật cỡ nào, thần cũng không biết. Thần chỉ biết cao nhân này y thuật tinh xảo, có thể nói là thần y." Khi nói những lời này trên mặt Lục Nguyên Sướng vẫn giữ được nét cười, nhưng trong lòng không khỏi run rẩy. Ai bảo bàn tay của Cố Tiểu Phù lại đang nhéo lấy bắp đùi của nàng chơi trò xoay tròn đây.
"Kỳ nhân trong thiên hạ nhiều biết bao. Nếu như có cơ duyên, A Nguyên cũng đừng ngại đem cao nhân dẫn tiến với trẫm nha." Ánh mắt của Chính Sóc Đế trở nên sáng rực khi nói những lời này, nhưng ở đằng kia Tống Định Thiên lại rơi vào trầm tư.
"Thần tuân chỉ! Có điều hành tung của cao nhân luôn bất định, mà Trời lại sinh tính thích tiêu dao, thần không thể bảo đảm cao nhân sẽ nguyện từ bỏ được chốn sơn thủy." Lục Nguyên Sướng cẩn thận trả lời.
"Không sao, tất cả còn tùy vào duyên."
Trải qua lượt tra hỏi này xong, mọi người lại bắt đầu náo nhiệt ôn lại chuyện cũ. Lục Nguyên Sướng đem bàn tay nhỏ nhắn của Cố Tiểu Phù đem đặt vào trong lòng bàn tay của mình rồi hỏi lấy lòng: "Tay Phù nương có bị đau hay không?"
"Xì ~ "
Cố Tiểu Phù nghe hỏi vậy thì không nhịn được mà che miệng cười khẽ. Nàng rút bàn tay của mình ra, vẫn đắm chìm trong ánh mắt sủng nịch của Lục Nguyên Sướng mà đặt tay trở lại trên bắp đùi của nàng vừa nhẹ nhàng xoa bóp vừa hỏi: "Có đau hay không?"