• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tên kia còn mãi nói luyên thuyên.

[....] lên tiếng khuyên nhủ " Ký chủ, đừng đánh. Nếu đánh thì kế hoạch sau này của chúng ta phải làm sao đây ".

Ký chủ của ai đó bây giờ mới nhớ. Ờ ha! Nếu đánh, thì sẽ gây bất lợi cho kế hoạch sau này của cô. Nhưng mà nếu bây giờ không đánh thì cô sẽ bị hai tên kia bắt đi tới quan nhai mất.

Quan nhai! Không phải vị họ Hà đó làm quan sao.Vậy thì càng phải đánh.Chuẩn bị săn tay áo lên, đánh cho hai tên kia bầm dập mặt mũi.

Đột nhiên có một thân hình cao lớn, đứng chắn trước mặt.Bây giờ cô mới để ý, trong lúc cô với hai tên kia nói chuyện, đã có khá nhiều người tụ tập lại. Mà người đang đứng trước mặt,cao hơn cô một cái đầu.Người nọ một thân lam y, nhìn vừa thanh thoát nhưng lại không hề xa cách. Chỉ là không nhìn được mặt, vì người kia quay lưng lại với cô.

Vị công tử chắn trước mặt liền hòa nhã lên tiếng " Hai ngươi dù sao thì cũng là một đại nam nhân, sao lại có thể động tay, động chân với vị tiểu thư này được ".

Hai tên kia liền bước lên trước.Chết rồi! Nói chuyện kiểu này thì giải quyết gì được, hai tên kia sắp tới đánh hắn rồi.Còn tưởng là vị công tử này có thể giải quyết được, ai ngờ.



Hai tên kia liền cung kính " Liễu công tử, là do nô tài không phải.Nhưng vị cô nương này, một hai đòi vào nói là muốn chữa bệnh cho tiểu thư. Người xem một tiểu cô nương thì làm được gì cơ chứ, nếu chữa sai thì chúng nô tài phải biết làm sao đây"

Vị Liễu công tử kia quay qua hỏi lại " Ngươi nói là tiểu cô nương này có thể chữa được bệnh của Hà muội muội sao ".

Hai nô tài kia liền không dám nói sai mà trả lời " Vâng "

Vị Liễu công tử kia liền quay lại,nghi hoặc hỏi cô " Ngươi biết chữa bệnh ".

Lúc vị công tử họ Liễu đó quay người lại, dung nhan như họa liền hiện lên trong mắt cô. Người này có gương mặt góc cạnh, nước da có độ trắng vừa phải.Khuôn môi đầy đặn tôn lên chiếc mũi dọc dừa.

Nhưng khi nhìn lên mắt của người kia cô lập tức rụt cổ lại.Đôi mắt của hắn lóe lên tia nham hiểm, giống như hắn đang tính toán điều gì đó.Chỉ cần nhìn qua, liền biết hạng người như hắn không phải là thứ tốt lành gì cả.

Liễu công tử thấy cô nương trước mặt cứ đơ người ra, lên tiếng dò hỏi " Vị cô nương này, cô có bị làm sao không, tại sao ta hỏi mà không trả lời vậy ".

Ái Linh cười gượng" Ta không sao, phiền công tử quan tâm rồi. Hồi nãy người hỏi ta là có chữa được bệnh cho Hà tiểu thư không hả.Ha...ha...tất nhiên là đc rồi ".

Những bá tánh nhiều chuyện xung quanh liền oh lên đầy kinh ngạc.Họ không tin vị cô nương ước chừng 14-15 tuổi này lại có thể chữa được bệnh. Ở đây có người thể hiện sự kinh bỉ, không tin và cả thương cảm.



What! Nếu họ kinh bỉ và không tin thì cô còn hiểu nhưng thương cảm là sao. Chỉ là một lúc sau những tiếng nói xì xầm to nhỏ, do đám đông phát ra. Khiến cho cô hiểu vì sao họ lại thương cảm cho cô rồi.

Bà thím mập nào đó " Vị tiểu cô nương này nhìn nhỏ tuổi như vậy, thì làm sao có thể chữa bệnh được chứ "

Vị cô nương ganh " Đúng vậy, ta lớn tầm này. Chưa thấy nữ nhân nào, làm đại phu đâu,chứ đừng nói là vị tiểu cô nương này "

Đại thúc nào đó hối tiếc lên tiếng " Một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy. Nếu như chữa bệnh không thành.Có khả năng bị đánh chết, còn nếu không thì sẽ bị vị tiểu thư kia lây bệnh mà chết.Haizzz, thật là đáng tiếc quá đi ấy mà ".

Người qua đường Tí " Đúng, ta nghe nói vị Hà tiểu thư này trên mặt nổi đầy những nốt nhỏ. Có nhiều cái còn to bằng ngon tay cái cơ.Còn có những nốt,sinh mủ nở thày lày ra. Nhìn rất ghê,hơn nữa căn bệnh này còn lây lan nữa. Nhiều nha hoàn bên cạnh đều bị cả đấy, vị Hà tiểu thư này đúng là số khổ mà ".

Người qua đường Sửu " Thật thế cơ á, nghe ghê quá......"

Người qua đường Dần " Nhưng mà vị huynh đài kia ơi, sao ta lại nghe nói vị Hà tiểu thư này bị......."

Sau một hồi nghe ngóng cô liền hiểu ra mọi chuyện, thì ra những người này hiểu lầm bị mụn là bệnh lây lan à. Vl! Rốt cuộc ta đang sống ở thời đại nào mà nền y tế có thể như thế này cơ chứ.

[....] liền lên tiếng nhắc nhở cho cô biết " Ký chủ, đất nước này không nằm trên Trái Đất mà cô đang sinh sống đâu".


Ái Linh phớt lờ nó, mà quay sang nói với nói với vị công tử họ Liễu kia " Vị công tử này, ngươi nghĩ xem.Bây giờ ai cũng không thể chữa bệnh cho Hà tiểu thư.Mà bệnh của tiểu thư còn có thể lây nhiễm nữa.Ta làm sao có thể đem tính mạng của tiểu thư và ta ra đùa giỡn được chứ".


Liễu công tử đưa quạt tựa cằm, như là đang suy tính rất kỹ lưỡng vậy " Nếu ngươi đã nói vậy, thì cũng không còn cách nào nữa. Đi, ta dẫn ngươi vào khám cho Hà tiểu thư ".


Hai tên đứng gác thấy vậy liền khing hô " Liễu công tử, như vậy không thõa đáng lắm ".


Hắn nghe vậy nhưng cũng không tức giận mà từ tốn nói " Nếu có chuyện gì các ngươi cứ nói là do ta dẫn người vào, không liên quan đến các ngươi ".


Hai người kia nghe thế, lùi về sau nhường đường cho hắn vào.Cô nhìn người trước mắt, cảm thấy trên người tên này,toả ra khí chất khác người thường.


Theo lẽ nếu như nô tài mà cãi chủ, ở trước mặt bao nhiêu người như vậy.Với người khác chắc chắc sẽ nổi giận mà trách mắng.


Ái Linh cúi gầm mặt ' Người này quá nguy hiểm.Nhất định phải tránh xa '

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK