• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lan Vy chạy thật nhanh vào bên trong nép người vào tường. Đặt bàn tay lên lồng ngực cô cảm nhận được trái tim cô đang đập loạn nhịp. Chuyện gì thế này, vô duyên vô cớ mất luôn nụ hôn đầu, mình đúng là... Biết đối diện với anh ta thế nào đây?

Sau một ngày ở mái ấm Thiên Thần, Lan Vy bịn rịn chia tay mọi người trong mái ấm. Các em nhỏ em nào cũng quấn quýt lấy Lan Vy không muốn cô đi, cô nhẹ ôm các em vào lòng nói lời an ủi.

"Chị không thể ở lại được nữa. Các em ở lại ngoan ngoãn nghe lời các Sơ, chị sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để đến thăm các em được không?"

"Chị Vy Vy hứa là sẽ nhanh chóng quay lại thăm chúng em đấy nhé?"

"Đương nhiên rồi, các em của chị là là những đứa trẻ ngoan nhất, cho nên chị sẽ sớm quay lại thăm các em chứ! Chỉ sẽ chuẩn bị quà cho các em khi chị trở lại được không?"

"Được ạ!"

"Thôi được rồi các con, chị Vy Vy phải về rồi. Vy Vy còn lên xe đi, Mặc thiếu gia chờ lâu lắm rồi đấy."

Sơ Bạch Vân bước đến khuyên nhủ các em nhỏ để Lan Vy ra về. Cô đảo mắt nhìn quanh như tìm kiếm ai đó, Sơ Bạch Vân liền mỉm cười nói.

"Trạch Nam có công việc đột xuất nên về rồi, nó nhờ sơ gửi lời chào với con."

"Con biết rồi ạ."



Lan Vy bước vào bên trong xe ngồi cạnh Mặc Kính Đình, hắn như không chút cảm xúc vẫn ngồi im trong xe không nói gì. Chợt cô bé lúc sáng ôm trong lòng một lọ thủy tinh chứa đầy những ngôi sao giấy chạy thật nhanh đến gõ gõ vào cửa xe. Mặc Kính Đình nghe thấy liền hạ kính xuống nở nụ cười trìu mến nhìn cô bé hỏi.

"Đến chào tạm biệt anh sao?"

Cô bé gật đầu rồi đưa cho hắn lọ thủy tinh chứa đầy những ngôi sao, Mặc Kính Đình nhận lấy chưa kịp nói gì thì cô bé đã đưa mẫu giấy lên trước mặt hắn mỉm cười.

"Lọ thủy tinh ngôi sao là do em tự tay xếp, chúc anh sớm hồi phục. Hy vọng phép màu sẽ đến với anh và cả với em."

Nhìn từng dòng chữ viết trên giấy, sống mũi Mặc Kính Đình bổng thấy cay cay. Cô bé này thật sự tin sẽ có phép màu sao?

"Cảm ơn em Tiểu Lan, anh sẽ giữ lọ ngôi sao này thật kỹ."

Cô bé bước lùi về sau nhìn Mặc Kính Đình và Lan Vy vẫy tay chào tạm biệt. Xe dần lăn bánh xà dần rồi khuất dạng. Mặc Kính Đình cầm chiếc lọ thủy tinh trên tay ngắm nghía, tò mò Lan Vy lên tiếng hỏi.

"Anh và Tiểu Lan quen nhau từ khi nào vậy?"

"Vừa mới."

"Tiểu Lan là một cô bé rất ít nói lại sống khép kín, không ngờ lại chịu kết bạn với anh."

"Ý cô là tôi rất khó gần sao?"

"Tôi... Tôi không có ý đó. "

"Vậy ý cô là gì?"

"Tôi... tôi chỉ nói theo cách nhìn nhận của tôi về Tiểu Lan, không dám đề cập đến Mặc đại thiếu gia đây. Tính khó ở của đại thiếu gia không cần tôi nói thì ai ai cũng biết rồi."

"Diệp Lan Vy cô được lắm, ai cho cô cái lá gan dám đấu khẩu với tôi hả?"



"Gan là của bản thân tôi không ai cho cả. Còn nữa, tôi đâu có đấu khẩu với anh. Tôi chỉ đang trả lời câu hỏi của anh thôi."

"Cô..."

Diệp Lan Vy vênh mặt lên nhìn hắn khiến hắn càng thêm tức giận, nhưng cũng chẳng biết làm gì với cô. Cô gái này có phải thấy hắn quá dễ dãi với cô không? Nhiều lần nói khích thậm chí không coi hắn ra gì, vậy mà hắn lại bỏ qua cho cô. Thiết nghĩ hắn cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa.

...****************...

Văn phòng chủ tịch tập đoàn Mặc thị. Mặc phu nhân đang ngồi trước bàn làm việc với rất nhiều tài liệu ngổn ngang, ánh mắt tập trung trên màn hình máy tính, bàn tay nhấp chuột lướt lướt kiểm tra từng thông tin lưu trữ. Chợt bà ngã người ra ghế, vươn tay tháo chiếc kính cận rồi nhẹ xoa vần thái dương vẻ khá mệt mỏi.

Từ Ân từ bên ngoài nhẹ gõ cửa bước vào đến gần bà khẽ nói.

"Chủ tịch, Lưu quản gia đến."

"Có chuyện gì mà lại đến vào giờ này? Bảo ông ấy vào đây."

Từ Ân vừa bước ra ngoài, Lưu quản gia bước vào trên tay cầm theo sắp tài liệu khom người nói.

"Thưa phu nhân, đây là tất cả thông tin về cô Diệp mà phu nhân cần."

"Nhanh vậy sao? Mau đưa tôi xem."

Lưu quản gia đưa xấp tài liệu cho Mặc phu nhân, bà liền vội vã mở ra xem. Ông nói tiếp.

"Lý lịch của Diệp tiểu thư rất tốt, thành tích học tập lẫn bằng cấp đều thuộc loại giỏi. Chỉ có điều cô ấy là trẻ mồ côi."

"Mồ côi? "

"Đúng vậy, cô ấy lớn lên trong cô nhi viện thưa phu nhân."

"Một đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện lại có thành tích tốt thế này sao? Đúng là làm người khác ngạc nhiên đấy!"

Mặc phu nhân có chút ngạc nhiên khi biết thông tin về cô, nhưng bất ngờ hơn là thái độ của bà làm Lưu quản gia càng ngạc nhiên hơn.

"Phu nhân không để tâm chuyện Diệp tiểu thư là trẻ mồ côi sao?"

"Tại sao tôi phải để tâm? Tôi thấy cô gái này rất có khả năng sẽ thay đổi được Kính Đình, xem ra không bao lâu nữa tôi sẽ được trở về với cuộc sống tự do của mình rồi. Kính Đình hôm nay thế nào rồi?"

"Thưa phu nhân, thiếu gia hôm nay đã theo Diệp tiểu thư ra ngoài rồi ạ."

Mặc phu nhân khá kinh ngạc trước những gì Lưu quản gia vừa nói. Bà đứng bật dậy nhìn ông hỏi.

"Nó chịu ra ngoài rồi sao?"

"Vâng, lúc đầu thiếu gia cương quyết không đi. Nhưng Diệp tiểu thư đã kéo cậu ấy đi cho bằng được ạ."

Mặc phu nhân ngồi xuống ghế nhìn Lưu quản gia cười hài lòng nói.

"Con bé này được đấy, xem ra sắp có chuyện vui rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK