Nghe Sơ ơ nhắc đến Trạch Nam, ánh mắt của Diệp Lan Vy sáng hẳn lên vui vẻ hỏi.
"Anh ấy cũng đến sao? Trùng hợp thật đấy!"
Mặc Kính Đình thủ hết biểu cảm hiện lên trên mặt cô vào mắt. Trạch Nam là ai? Sao nghe nhắc đến hắn ta cô ấy lại vui như vậy chứ!
"Vy Vy!"
Từ bên trong cánh cửa, một người thanh niên thân hình cao ráo với gương mặt ưa nhìn mở cửa bước ra. Nụ cười ấm áp cùng đôi chân dài nhanh bước về phía cô.Diệp Lan Vy hướng mắt nhìn về hướng giọng nói phát ra, gương mặt cô lộ rõ sự vui mừng khi nhìn thấy hắn. Cô nở nụ cười tươi nhanh bước đến bên cạnh hắn vui vẻ hỏi.
"Anh Trạch Nam, trùng hợp quá hôm nay lại gặp anh ở đây."
"Đúng là trùng hợp thật. Dạo này em vẫn khỏe chứ?"
"Em khỏe rất khỏe ạ. Còn anh..."
"Ưhm...."
Tiếng hằn giọng của Mặc Kính Đình làm cuộc trò chuyện của hai người bị gián đoạn. Dư Trạch Nam hướng mắt nhìn về phía Mặc Kính Đình rồi quay sang nhìn Lan Vy khẽ hỏi.
"Vy Vy, người này là ai vậy?"
Ánh mắt chết chóc của Mặc Kính Đình nhìn về phía Dư Trạch Nam, rồi lại liếc nhìn sang Lan Vy như muốn nghe cô nói hắn là gì của cô vậy. Lan Vy bước đến gần Mặc Kính Đình rồi vui vẻ giới thiệu.
"À để tôi giới thiệu. Đây là anh Dư Trạch Nam bạn của tôi. Đây là Sơ ơ Bạch Vân, chủ của mái ấm Thiên Thần. Còn đây là Mặc Kính Đình bệnh... à không, ông chủ của em."
"Chào anh Mặc, tôi là Dư Trạch Nam. Hân hạnh được biết anh."
Dư Trạch Nam vừa nói vừa đưa tay về phía Mặc Kính Đình chào hỏi thân thiện. Nhưng tảng băng ngàn năm kia chẳng thèm nhìn Dư Trạch Nam lấy một lần mà quay mặt về hướng khác. Diệp Lan Vy thấy không khí có vẻ căng thẳng, càng hiểu tính tình vị thiếu gia của cô vô cùng khó ở nên liền lên tiếng xóa tan căng thẳng.
"Được rồi, mọi người vào bên trong nói chuyện, ai lại đứng bên ngoài nói chuyện mãi thế này."
"Đúng thế, Sơ vô ý quá. Mời mọi người vào trong."
...****************...
Diệp Lan Vy phát quà và bánh cho các em nhỏ. Tự tay xuống bếp nấu bữa trưa cho tất cả mọi người. Cô rất yêu quý những người ở nơi đây. Nơi đây ngoài những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, còn có những người già neo đơn. Họ đều cùng hoàn cảnh là bị người thân ruồng bỏ. Có những đứa trẻ lành lặn, cũng có những đứa trẻ khuyết tật từ lúc mới chào đời. Lan Vy cũng là một trong số những người không may mắn đó. Cô không biết ba mẹ mình là ai, từ khi cô có thể nhận thức và hiểu chuyện thì đã ở trong mái ấm này rồi. Vì thế cô rất thương và yêu quý những người ở đây, những đứa trẻ ấy cùng chung số phận với cô, những người đáng tuổi cha mẹ ở trong viện dưỡng lão này cũng giống như cô bị người thân ruồng bỏ. Tất cả mọi người ở đây điều yêu thương nhau tạo thành một gia đình thật sự.
Nhìn từng cử chỉ ân cần chăm sóc cô dành cho từng đứa trẻ nơi đây, Mặc Kính Đình càng thêm hiểu được cô là một người giàu tình cảm thế nào. Nhìn cô nở nụ cười vui tươi khi vui đùa cùng bọn trẻ, bất giác khóe môi hắn nhẹ công lên. Nhưng vừa thấy Dư Trạch Nam đến gần cô sắc mặt hắn lại trở nên khó ở đến đáng sợ. Ánh mắt hắn vẫn dán chặt lên từng cử chỉ, hành động vui đùa thân thiết của hai người dành cho nhau.
"Nói chuyện với anh ta vui như vậy sao?"
Càng nhìn càng thấy bực tức trong lòng, Mặc Kính Đình định quay xe lăn đi nơi khác tìm nơi yên tĩnh. Chợt một cô bé gương mặt xinh xắn tiến đến trước mặt hắn, nở nụ cười thân thiện rồi đặt vào tay hắn một hạc giấy nhỏ. Hắn cầm hạc giấy nhỏ lên nhìn ngó, vừa liếc mắt nhìn cô bé hắn vừa hỏi.
"Đây là thứ gì?"
Cô bé lấy từ trong túi quyển sổ nhỏ ra viết viết rồi đưa lên trước mặt hắn.
"Em tặng anh đấy! Nó là hạc giấy em tự gấp, chúng ta làm quen với nhau nhé?"
Mặc Kính Đình khẽ nhíu mày nhìn về phía cô bé, nụ cười tươi tắn ấy vẫn giữ trên môi nhìn hắn như chờ đợi. Hắn khó hiểu hỏi.
"Em... Không nói được sao?"
"Em bị câm bẩm sinh ạ. Anh có muốn làm bạn với một người không nói được như em không?"
Cô bé lại đưa sổ tay lên về phía Mặc Kính Đình. Hắn không do dự nhìn cô bé nhẹ gật đầu mỉm cười nói.
"Đương nhiên là có rồi, anh chỉ sợ em không muốn làm bạn với một người tàn phế như anh thôi."
"Em không chê ạ, em cũng khuyết tật mà. Em tên Tiểu Lan. Anh tên là gì?"
"Anh tên Mặc Kính Đình."
"Anh là bạn trai của chị Vy Vy sao?"
Nhìn dòng chữ trên giấy, Mặc Kính Đình khẽ phì cười hỏi.
"Sao lại hỏi như vậy?"
Cô bé lại lấy giấy viết ra chăm chú viết rồi đưa về phía Mặc Kính Đình.
"Em thấy anh lúc nào cũng chăm chú nhìn chị Vy Vy."
Mặc Kính Đình đưa lại quyển sổ tay cho Tiểu Lan rồi chỉ tay về phía Lan Vy và Dư Trạch Nam nói.
"Anh không phải bạn trai cô ấy, bạn trai cô ấy đang bên cạnh cô ấy kia kìa. Anh muốn yên tĩnh một chút, em cứ ở đây chơi anh ra ngoài một lát."
Sắc mặt lại trở nên không vui hắn quay lưng điều khiển xe lăn đi nơi khác. Tiểu Lan nhìn theo bóng xe lăn rồi lại nhìn về phía Lan Vy và Dư Trạch Nam thầm nghĩ.
"Chị Vy Vy là bạn gái anh Trạch Nam bao giờ nhỉ?"
Sau thời gian bận bịu, Lan Vy đão mắt nhìn quanh tìm kiếm Mặc Kính Đình nhưng không thấy anh đâu. Trong lòng chợt hoang mang lo lắng, cô bước nhanh chân tìm kiếm xung quanh.
"Anh ta đi đâu rồi?"
"Anh ấy cũng đến sao? Trùng hợp thật đấy!"
Mặc Kính Đình thủ hết biểu cảm hiện lên trên mặt cô vào mắt. Trạch Nam là ai? Sao nghe nhắc đến hắn ta cô ấy lại vui như vậy chứ!
"Vy Vy!"
Từ bên trong cánh cửa, một người thanh niên thân hình cao ráo với gương mặt ưa nhìn mở cửa bước ra. Nụ cười ấm áp cùng đôi chân dài nhanh bước về phía cô.Diệp Lan Vy hướng mắt nhìn về hướng giọng nói phát ra, gương mặt cô lộ rõ sự vui mừng khi nhìn thấy hắn. Cô nở nụ cười tươi nhanh bước đến bên cạnh hắn vui vẻ hỏi.
"Anh Trạch Nam, trùng hợp quá hôm nay lại gặp anh ở đây."
"Đúng là trùng hợp thật. Dạo này em vẫn khỏe chứ?"
"Em khỏe rất khỏe ạ. Còn anh..."
"Ưhm...."
Tiếng hằn giọng của Mặc Kính Đình làm cuộc trò chuyện của hai người bị gián đoạn. Dư Trạch Nam hướng mắt nhìn về phía Mặc Kính Đình rồi quay sang nhìn Lan Vy khẽ hỏi.
"Vy Vy, người này là ai vậy?"
Ánh mắt chết chóc của Mặc Kính Đình nhìn về phía Dư Trạch Nam, rồi lại liếc nhìn sang Lan Vy như muốn nghe cô nói hắn là gì của cô vậy. Lan Vy bước đến gần Mặc Kính Đình rồi vui vẻ giới thiệu.
"À để tôi giới thiệu. Đây là anh Dư Trạch Nam bạn của tôi. Đây là Sơ ơ Bạch Vân, chủ của mái ấm Thiên Thần. Còn đây là Mặc Kính Đình bệnh... à không, ông chủ của em."
"Chào anh Mặc, tôi là Dư Trạch Nam. Hân hạnh được biết anh."
Dư Trạch Nam vừa nói vừa đưa tay về phía Mặc Kính Đình chào hỏi thân thiện. Nhưng tảng băng ngàn năm kia chẳng thèm nhìn Dư Trạch Nam lấy một lần mà quay mặt về hướng khác. Diệp Lan Vy thấy không khí có vẻ căng thẳng, càng hiểu tính tình vị thiếu gia của cô vô cùng khó ở nên liền lên tiếng xóa tan căng thẳng.
"Được rồi, mọi người vào bên trong nói chuyện, ai lại đứng bên ngoài nói chuyện mãi thế này."
"Đúng thế, Sơ vô ý quá. Mời mọi người vào trong."
...****************...
Diệp Lan Vy phát quà và bánh cho các em nhỏ. Tự tay xuống bếp nấu bữa trưa cho tất cả mọi người. Cô rất yêu quý những người ở nơi đây. Nơi đây ngoài những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, còn có những người già neo đơn. Họ đều cùng hoàn cảnh là bị người thân ruồng bỏ. Có những đứa trẻ lành lặn, cũng có những đứa trẻ khuyết tật từ lúc mới chào đời. Lan Vy cũng là một trong số những người không may mắn đó. Cô không biết ba mẹ mình là ai, từ khi cô có thể nhận thức và hiểu chuyện thì đã ở trong mái ấm này rồi. Vì thế cô rất thương và yêu quý những người ở đây, những đứa trẻ ấy cùng chung số phận với cô, những người đáng tuổi cha mẹ ở trong viện dưỡng lão này cũng giống như cô bị người thân ruồng bỏ. Tất cả mọi người ở đây điều yêu thương nhau tạo thành một gia đình thật sự.
Nhìn từng cử chỉ ân cần chăm sóc cô dành cho từng đứa trẻ nơi đây, Mặc Kính Đình càng thêm hiểu được cô là một người giàu tình cảm thế nào. Nhìn cô nở nụ cười vui tươi khi vui đùa cùng bọn trẻ, bất giác khóe môi hắn nhẹ công lên. Nhưng vừa thấy Dư Trạch Nam đến gần cô sắc mặt hắn lại trở nên khó ở đến đáng sợ. Ánh mắt hắn vẫn dán chặt lên từng cử chỉ, hành động vui đùa thân thiết của hai người dành cho nhau.
"Nói chuyện với anh ta vui như vậy sao?"
Càng nhìn càng thấy bực tức trong lòng, Mặc Kính Đình định quay xe lăn đi nơi khác tìm nơi yên tĩnh. Chợt một cô bé gương mặt xinh xắn tiến đến trước mặt hắn, nở nụ cười thân thiện rồi đặt vào tay hắn một hạc giấy nhỏ. Hắn cầm hạc giấy nhỏ lên nhìn ngó, vừa liếc mắt nhìn cô bé hắn vừa hỏi.
"Đây là thứ gì?"
Cô bé lấy từ trong túi quyển sổ nhỏ ra viết viết rồi đưa lên trước mặt hắn.
"Em tặng anh đấy! Nó là hạc giấy em tự gấp, chúng ta làm quen với nhau nhé?"
Mặc Kính Đình khẽ nhíu mày nhìn về phía cô bé, nụ cười tươi tắn ấy vẫn giữ trên môi nhìn hắn như chờ đợi. Hắn khó hiểu hỏi.
"Em... Không nói được sao?"
"Em bị câm bẩm sinh ạ. Anh có muốn làm bạn với một người không nói được như em không?"
Cô bé lại đưa sổ tay lên về phía Mặc Kính Đình. Hắn không do dự nhìn cô bé nhẹ gật đầu mỉm cười nói.
"Đương nhiên là có rồi, anh chỉ sợ em không muốn làm bạn với một người tàn phế như anh thôi."
"Em không chê ạ, em cũng khuyết tật mà. Em tên Tiểu Lan. Anh tên là gì?"
"Anh tên Mặc Kính Đình."
"Anh là bạn trai của chị Vy Vy sao?"
Nhìn dòng chữ trên giấy, Mặc Kính Đình khẽ phì cười hỏi.
"Sao lại hỏi như vậy?"
Cô bé lại lấy giấy viết ra chăm chú viết rồi đưa về phía Mặc Kính Đình.
"Em thấy anh lúc nào cũng chăm chú nhìn chị Vy Vy."
Mặc Kính Đình đưa lại quyển sổ tay cho Tiểu Lan rồi chỉ tay về phía Lan Vy và Dư Trạch Nam nói.
"Anh không phải bạn trai cô ấy, bạn trai cô ấy đang bên cạnh cô ấy kia kìa. Anh muốn yên tĩnh một chút, em cứ ở đây chơi anh ra ngoài một lát."
Sắc mặt lại trở nên không vui hắn quay lưng điều khiển xe lăn đi nơi khác. Tiểu Lan nhìn theo bóng xe lăn rồi lại nhìn về phía Lan Vy và Dư Trạch Nam thầm nghĩ.
"Chị Vy Vy là bạn gái anh Trạch Nam bao giờ nhỉ?"
Sau thời gian bận bịu, Lan Vy đão mắt nhìn quanh tìm kiếm Mặc Kính Đình nhưng không thấy anh đâu. Trong lòng chợt hoang mang lo lắng, cô bước nhanh chân tìm kiếm xung quanh.
"Anh ta đi đâu rồi?"