Edit + Beta: V
Lớp học bổ túc của Trần Tứ Lưu kéo dài đến 10 giờ tối, Chu Ải học thêm 2 tiếng nữa, lúc đồng hồ sắp điểm 12 giờ thì cậu chợt nghe tiếng loáng thoáng ở cửa phòng, không giống tiếng gõ cửa, song giữa đêm khuya vắng lặng lại có vẻ dai dẳng và lộn xộn.
Chu Ải khẽ xoa hai mắt, buông bút, đi qua mở cửa phòng. Khi cậu cúi đầu xuống thì nhìn thấy Chu Hữu Bảo mặc đồ ngủ, đi chân trần đang đứng trước cửa.
Quần áo và mái tóc của cậu nhóc rối tung, nhóc đứng trước cửa phòng ngửa đầu lên nhìn Chu Ải mặc áo lông dệt kim để lộ đai bảo hộ ở eo, khẽ gọi: "Anh ơi."
Đây là lần đầu tiên Chu Hữu Bảo đối mặt với cậu mà gọi anh, từ khi cậu nhóc sinh ra cho đến bây giờ, hai người rất ít khi tiếp xúc chính diện thế này. Chu Hữu Bảo ngày càng lớn, cậu bé bắt đầu bắt đầu nảy sinh hứng thú với sự tồn tại của Chu Ải trong nhà, thế nhưng mỗi lần muốn chủ động tiếp xúc với cậu, nhóc con kia sẽ bị mẹ ngăn lại hoặc gọi đi chỗ khác. Chu Duệ Thành không tỏ rõ thái độ với chuyện này, cũng chẳng giúp đỡ anh em họ ở chung nhiều hơn.
Chu Ải lẳng lặng cúi đầu nhìn cậu nhóc trước mặt, hôm nay Chu Hữu Bảo vừa được ba mẹ đón từ nhà ông bà về, khi ấy cậu đang trên lầu học bù nên hai người không trực tiếp gặp mặt.
Đồng hồ treo tường trên hành lang vừa hay đã điểm 12, một ngày mới 24 giờ lại bắt đầu, căn biệt thự lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh, ba mẹ ngủ dưới lầu, bảo mẫu ngủ trong phòng Chu Hữu Bảo. Chu Ải khẽ nhíu mày, cậu không biết cậu nhóc lừa gạt ba người lớn kia thế nào mà giờ này lại một mình lên lầu đứng trước cửa phòng cậu.
Chu Hữu Bảo vẫn luôn ngước mặt nhìn Chu Ải, đối với nhóc, Chu Ải rất cao, dù có ngẩng đầu lên cũng không thấy rõ vẻ mặt của đối phương. Ba mẹ sẽ ôm rồi bế lên cao nên nhóc rất dễ chạm mặt với họ, nhưng Chu Ải chỉ ôm nhóc một lần, chính là cái lần mà bọn họ ngã xuống cầu thang.
Lúc ấy nhóc ghé vào ngực Chu Ải, cọ vào áo ngủ mềm mại của cậu, cảm giác ấy hoàn toàn khác với ba mẹ. Khi ngã xuống nhóc rất sợ, song khi Chu Ải ôm nhóc, từ đầu đến cuối nhóc hoàn toàn không bị thương gì cả.
Bây giờ khi đối mặt với Chu Ải, nhóc giơ tay xoa đôi mắt buồn ngủ, nhỏ giọng gọi: "Anh ơi."
Chu Hữu Bảo nhìn Chu Ải đang im lặng trước mặt, nhìn hình dáng đai bảo hộ mà cậu đeo ngay eo, lại dời mắt lên đùi cậu. Nhóc nhớ rõ khi ấy Chu Ải chảy rất nhiều máu, bèn mở miệng hỏi: "Em muốn ngủ với anh."
Đầu thu, trời về đêm dần se lạnh, Chu Ải nhìn đôi chân trần của Chu Hữu Bảo, lại nhìn bộ đồ ngủ đơn bạc trên người cậu bé rồi im lặng đóng cánh cửa sau lưng lại, đi trước bước xuống lầu. Chu Hữu Bảo cất bước theo sau định túm lấy quần cậu, song sực nhớ gì đó nên không dám, cánh tay giơ lên vẫn chưa thu về.
Chu Ải nghiêng đầu, rũ mắt nhận ra động tác của Chu Hữu Bảo, cậu dừng ở cầu thang một chút, nhìn thoáng qua vòng xoắn dẫn xuống lầu, lại nhìn Chu Hữu Bảo khựng lại phía sau, cậu bé chớp đôi mắt ngây thơ nhìn cậu, như đột nhiên phát hiện gì đó bèn mỉm cười: "Anh ngủ với em trên giường nhỏ nha."
Giường nhỏ là giường của Chu Hữu Bảo trong phòng trẻ em, Chu Ải nhìn gương mặt cười xán lạn của cậu bé chợt né tránh tầm mắt, song lại vươn tay, lần đầu tiên nắm lấy tay của Chu Hữu Bảo. Tay của cậu bé rất mềm mại, rất nhỏ nhắn, thấy động tác của Chu Ải, cậu nhóc vui vẻ nắm chặt lấy ngón tay cậu.
Chu Ải nương theo tốc độ của Chu Hữu Bảo, chậm rãi dẫn cậu bé xuống lầu rồi đưa về phòng.
Có lẽ phát hiện động tĩnh nên bảo mẫu trong phòng chợt tỉnh lại, thấy hai người bước vào thì hết hồn, quay lại nhìn giường đệm trống không thì hốt hoảng chạy vội tới định ôm Chu Hữu Bảo đi.
Nhưng Chu Hữu Bảo nắm chặt ngón tay của Chu Ải không buông, ngẩng đầu nói với cậu: "Anh ngủ với em trên giường nhỏ nha."
Bảo mẫu chạy tới ôm Chu Hữu Bảo nhưng cậu nhóc lại không buông tay, dùng dằng hồi nữa là ba mẹ sẽ tỉnh, Chu Ải đứng trước cửa phòng không vào, cậu không nhìn thấy vẻ mặt giãy giụa của Chu Hữu Bảo mà chỉ cúi đầu, rũ mắt, gỡ từng ngón tay mà cậu bé đang nắm chặt ra.
Trên đường trở về lầu hai, Chu Ải vẫn có thể nghe được tiếng nháo nhào vụn vặt phía sau, tốc độ về phòng nhanh hơn nhiều so với lúc đi xuống, cậu vào phòng lập tức đóng cửa, cản lại toàn bộ âm thanh bên ngoài.
Tới phòng, cậu định tắt đèn đi ngủ thì lại phát hiện một tin nhắn mới trên điện thoại đến từ dãy số xa lạ nhưng rất đỗi quen mắt, bên kia nhắn: [Hôm nay chưa nói xong, bây giờ tôi đang ở dưới nhà cậu, cậu có tiện xuống dưới một chuyến không?]
Nhìn thời gian gửi tin nhắn đã là một tiếng trước.
Bởi vì đã tắt đèn nên trong phòng hiện tại chỉ có ánh trăng chiếu xuyên qua nửa bức màn, Chu Ải đứng giữa phòng, ánh trăng chiếu lên tay cậu, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Rồi cậu đi đến đó, giơ tay kéo hết bức màn ra, nhìn thấy một bóng người màu đen quen thuộc ở góc tường, dưới ánh sáng lờ mờ, Chu Ải chỉ có thể thấy dáng người, còn lại thì không thấy rõ.
Ngay lúc này, điện thoại cậu cầm trên tay sáng lên, tin nhắn mới nhất hiện trên màn hình: [Tôi thấy cậu rồi.]
Lại một tin nhắn gửi tới nữa: [Nếu chưa ngủ thì có tiện xuống dưới không? Nhanh thôi.]
Chu Ải đứng ngay cửa sổ nhìn bóng người ở chỗ tối dưới lầu, cậu thở nhẹ, hồi lâu, cho đến khi màn hình điện thoại tự động tắt thì cậu mới phản ứng.
Đẩy cổng chính ở lầu một, đón đầu cậu là một trận gió, Chu Ải nghiêng đầu tránh, đóng cửa rồi xoay người lại thì thấy Trần Tầm Phong đã xuất hiện ngoài cửa nhà bọn họ. Gió thổi khiến tóc và áo khoác đồng phục của hắn bay lên, hắn lẳng lặng đứng đó chờ.
Bọn họ ăn ý đi đến chỗ khác cách xa căn nhà, nhưng không đi về phía đèn đường sáng rực mà Chu Ải dừng chân dưới một gốc cây, cậu nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Trần Tầm Phong dừng lại theo cậu, hình như hắn đợi ở ngoài lâu rồi nên tóc tai trông rất lộn xộn, song nó lại để lộ hoàn toàn gương mặt bên dưới, Chu Ải nương theo ánh sáng mờ ảo nhìn Trần Tầm Phong, cậu nghe hắn nói: "Hôm nay tôi chưa nói xong."
Chu Ải nhìn hắn, cậu không tỏ thái độ gì, cũng không dời mắt sang chỗ khác mà chỉ chờ hắn tiếp tục.
"Tôi không trêu chọc cậu." Đây là lời nói thứ hai của Trần Tầm Phong, hắn nhíu mày, gương mặt góc cạnh bỗng trở nên lạnh lẽo: "Tôi biết cậu trúng tuyển vào Trường Trung học số 6, danh sách trúng tuyển chốt rồi tôi mới bắt đầu chuyển học bạ của mình qua, tôi muốn đảm bảo không có vấn đề gì xảy ra cả."
Ánh mắt Trần Tầm Phong đặt trên người Chu Ải, lần này cậu không tránh đi: "Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở trường tôi đã nhận ra rồi, nhưng tôi không biết cậu còn nhớ tôi không, tôi cũng không thể vọt tới trước mặt cậu hỏi thẳng được."
Hàng mi Chu Ải khẽ run, nhớ hồi tháng 9 ở cổng trường, lần đầu tiên nghe thấy tên Trần Tầm Phong trong miệng bạn học sinh đi ngang qua bên cạnh, khi ấy cậu khựng người tại chỗ, chần chờ nghiêng đầu nhìn theo tầm mắt của bạn học sinh kia thì thấy Trần Tầm Phong đang được mọi người vây quanh đằng xa, đó là một Trần Tầm Phong hoàn toàn xa lạ với cậu.
Hắn đứng trước mặt khẽ thở ra một hơi: "Bởi vì Chu Ải à, chúng ta xa nhau mấy năm, phần lớn thời gian tôi đều ở nước ngoài, chúng ta chưa từng liên hệ, có thể nói là không có tin tức gì của nhau. Không phải tôi không tin cậu, nhưng thời gian là sự tồn tại khách quan, nó khiến người ta bất lực, đồng thời cũng bất đắc dĩ."
"Cho nên suy nghĩ của tôi dạo trước không phải lừa mình dối người, tự thôi miên bản thân là cậu không còn nhớ tôi nữa đâu."
Trần Tầm Phong dừng một lúc: "Nhưng mặt khác, trong lòng tôi lại có suy nghĩ, tôi hy vọng cậu còn nhớ tôi, tình cờ gặp cậu trong trường, lúc cậu dời mắt, tôi sẽ nghĩ có phải cậu nhận ra tôi rồi không? Hay tôi chỉ là một người xa lạ mà cậu tình cờ gặp?"
Gió ngày càng lớn, Trần Tầm Phong đứng trước mặt Chu Ải chặn lại phần lớn gió thổi tới giúp cậu, góc áo khoác đồng phục rộng mở bị thổi bay phấp phới. Hắn đứng bất động đối diện với Chu Ải, giọng nói lãnh đạm xen lẫn với tiếng gió: "Cho nên ý tôi là, tôi không dám quang minh chính đại. Nói ra chẳng khác nào nhận được phán quyết, tôi chỉ có thể theo dõi cậu, lén nhìn cậu, thậm chí nghe ngóng về cậu từ người khác, tôi tự tạo cơ hội tình cờ gặp cậu, tìm lý do xuất hiện trước mặt cậu. Đúng là tôi có ý định thử cậu thật, nếu cậu thể hiện ra một chút tín hiệu nào đó, và nếu tôi nhận được... vào trước tuần nghỉ lễ Quốc Khánh, cái ngày mưa to có người theo dõi cậu ấy."
Nghe đến đây, Chu Ải không hề biến sắc, quả nhiên Trần Tầm Phong biết, điều này nằm trong dự đoán của cậu.
Bây giờ là nửa đêm, Chu Ải xuống lầu, trên người mặc một chiếc áo lông dệt kim màu xám, tay cậu đặt trong túi áo, bên dưới mặc quần dài cùng màu, màu lam của đồng phục rất hợp với khí sắc của cậu, màu xám trầm tĩnh này lại khiến Chu Ải trông mộc mạc và lạnh lùng hơn.
Trần Tầm Phong nhìn ống quần rộng thùng thình của cậu bị gió thổi nép sang một hướng thì đột nhiên hỏi: "Cậu có lạnh không?"
Chu Ải ngẩn ra, sau đó lắc đầu.
Hắn bước sang bên một bước, sau đó mới nói tiếp: "Chính là ngày hôm đó, cậu cho tôi tín hiệu là cậu còn nhớ tôi. Cho nên tôi mới dám quang minh chính đại, không phải tình cờ gặp được, cũng không phải lấy cớ để xuất hiện trước mặt cậu."
Trần Tầm Phong tạm dừng, rũ mắt nhìn quần áo Chu Ải, lông mi hắn hơi dài, khi rũ mắt xuống dễ dàng che đi con ngươi bên dưới, tựa như đang tránh né cậu, hắn nói: "Nhưng sau đó cậu biến mất không thấy tăm hơi, tôi không liên lạc với cậu được, nhà cậu, trường học, tôi cũng không tìm thấy, cho nên hôm nay tôi mới hơi sốt ruột... bắt chuyện lần đầu với cậu." Thậm chí hắn còn nghiêng mặt sang chỗ khác: "Tôi không biết phải hỏi thế nào mới đúng."
Hắn không nói tiếp, khóe mắt thấy Chu Ải lấy điện thoại ra khỏi túi áo, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn gương mặt đang cúi xuống của cậu.
Ánh đèn điện thoại khẽ hắt lên mặt Chu Ải, cậu rất bình tĩnh, tựa như không bị tác động bởi lời nói của Trần Tầm Phong, động tác gõ chữ của cậu cực nhanh, sau đó cậu đưa ghi chú trên màn hình cho đối phương, trên đó có một hàng chữ, cậu hỏi: [Cậu nói xong chưa?]
Hắn thấp giọng ừ một tiếng.
Chu Ải gõ câu tiếp theo vào ghi chú: [Tôi về nhà đây.]
"Chờ chút." Trần Tầm Phong gọi cậu.
Chu Ải vốn đang định đi, nghe tiếng chợt quay đầu lại chờ hắn nói tiếp.
"Mấy người lần trước theo dõi cậu bị tống vào đồn rồi, tội tống tiền trẻ vị thành niên." Trần Tầm Phong cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt Chu Ải, hỏi: "Tại sao tụi nó lại theo dõi cậu? Cậu quen tụi nó à"
—
V: Há lu =))) Long time no see cả nhà.
Tip tán crush của nhỏ Phong: Khum chắc chắn thì tự tạo cơ hội, crush cho tín hiệu thì nhào dô liền =)))
Lớp học bổ túc của Trần Tứ Lưu kéo dài đến 10 giờ tối, Chu Ải học thêm 2 tiếng nữa, lúc đồng hồ sắp điểm 12 giờ thì cậu chợt nghe tiếng loáng thoáng ở cửa phòng, không giống tiếng gõ cửa, song giữa đêm khuya vắng lặng lại có vẻ dai dẳng và lộn xộn.
Chu Ải khẽ xoa hai mắt, buông bút, đi qua mở cửa phòng. Khi cậu cúi đầu xuống thì nhìn thấy Chu Hữu Bảo mặc đồ ngủ, đi chân trần đang đứng trước cửa.
Quần áo và mái tóc của cậu nhóc rối tung, nhóc đứng trước cửa phòng ngửa đầu lên nhìn Chu Ải mặc áo lông dệt kim để lộ đai bảo hộ ở eo, khẽ gọi: "Anh ơi."
Đây là lần đầu tiên Chu Hữu Bảo đối mặt với cậu mà gọi anh, từ khi cậu nhóc sinh ra cho đến bây giờ, hai người rất ít khi tiếp xúc chính diện thế này. Chu Hữu Bảo ngày càng lớn, cậu bé bắt đầu bắt đầu nảy sinh hứng thú với sự tồn tại của Chu Ải trong nhà, thế nhưng mỗi lần muốn chủ động tiếp xúc với cậu, nhóc con kia sẽ bị mẹ ngăn lại hoặc gọi đi chỗ khác. Chu Duệ Thành không tỏ rõ thái độ với chuyện này, cũng chẳng giúp đỡ anh em họ ở chung nhiều hơn.
Chu Ải lẳng lặng cúi đầu nhìn cậu nhóc trước mặt, hôm nay Chu Hữu Bảo vừa được ba mẹ đón từ nhà ông bà về, khi ấy cậu đang trên lầu học bù nên hai người không trực tiếp gặp mặt.
Đồng hồ treo tường trên hành lang vừa hay đã điểm 12, một ngày mới 24 giờ lại bắt đầu, căn biệt thự lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh, ba mẹ ngủ dưới lầu, bảo mẫu ngủ trong phòng Chu Hữu Bảo. Chu Ải khẽ nhíu mày, cậu không biết cậu nhóc lừa gạt ba người lớn kia thế nào mà giờ này lại một mình lên lầu đứng trước cửa phòng cậu.
Chu Hữu Bảo vẫn luôn ngước mặt nhìn Chu Ải, đối với nhóc, Chu Ải rất cao, dù có ngẩng đầu lên cũng không thấy rõ vẻ mặt của đối phương. Ba mẹ sẽ ôm rồi bế lên cao nên nhóc rất dễ chạm mặt với họ, nhưng Chu Ải chỉ ôm nhóc một lần, chính là cái lần mà bọn họ ngã xuống cầu thang.
Lúc ấy nhóc ghé vào ngực Chu Ải, cọ vào áo ngủ mềm mại của cậu, cảm giác ấy hoàn toàn khác với ba mẹ. Khi ngã xuống nhóc rất sợ, song khi Chu Ải ôm nhóc, từ đầu đến cuối nhóc hoàn toàn không bị thương gì cả.
Bây giờ khi đối mặt với Chu Ải, nhóc giơ tay xoa đôi mắt buồn ngủ, nhỏ giọng gọi: "Anh ơi."
Chu Hữu Bảo nhìn Chu Ải đang im lặng trước mặt, nhìn hình dáng đai bảo hộ mà cậu đeo ngay eo, lại dời mắt lên đùi cậu. Nhóc nhớ rõ khi ấy Chu Ải chảy rất nhiều máu, bèn mở miệng hỏi: "Em muốn ngủ với anh."
Đầu thu, trời về đêm dần se lạnh, Chu Ải nhìn đôi chân trần của Chu Hữu Bảo, lại nhìn bộ đồ ngủ đơn bạc trên người cậu bé rồi im lặng đóng cánh cửa sau lưng lại, đi trước bước xuống lầu. Chu Hữu Bảo cất bước theo sau định túm lấy quần cậu, song sực nhớ gì đó nên không dám, cánh tay giơ lên vẫn chưa thu về.
Chu Ải nghiêng đầu, rũ mắt nhận ra động tác của Chu Hữu Bảo, cậu dừng ở cầu thang một chút, nhìn thoáng qua vòng xoắn dẫn xuống lầu, lại nhìn Chu Hữu Bảo khựng lại phía sau, cậu bé chớp đôi mắt ngây thơ nhìn cậu, như đột nhiên phát hiện gì đó bèn mỉm cười: "Anh ngủ với em trên giường nhỏ nha."
Giường nhỏ là giường của Chu Hữu Bảo trong phòng trẻ em, Chu Ải nhìn gương mặt cười xán lạn của cậu bé chợt né tránh tầm mắt, song lại vươn tay, lần đầu tiên nắm lấy tay của Chu Hữu Bảo. Tay của cậu bé rất mềm mại, rất nhỏ nhắn, thấy động tác của Chu Ải, cậu nhóc vui vẻ nắm chặt lấy ngón tay cậu.
Chu Ải nương theo tốc độ của Chu Hữu Bảo, chậm rãi dẫn cậu bé xuống lầu rồi đưa về phòng.
Có lẽ phát hiện động tĩnh nên bảo mẫu trong phòng chợt tỉnh lại, thấy hai người bước vào thì hết hồn, quay lại nhìn giường đệm trống không thì hốt hoảng chạy vội tới định ôm Chu Hữu Bảo đi.
Nhưng Chu Hữu Bảo nắm chặt ngón tay của Chu Ải không buông, ngẩng đầu nói với cậu: "Anh ngủ với em trên giường nhỏ nha."
Bảo mẫu chạy tới ôm Chu Hữu Bảo nhưng cậu nhóc lại không buông tay, dùng dằng hồi nữa là ba mẹ sẽ tỉnh, Chu Ải đứng trước cửa phòng không vào, cậu không nhìn thấy vẻ mặt giãy giụa của Chu Hữu Bảo mà chỉ cúi đầu, rũ mắt, gỡ từng ngón tay mà cậu bé đang nắm chặt ra.
Trên đường trở về lầu hai, Chu Ải vẫn có thể nghe được tiếng nháo nhào vụn vặt phía sau, tốc độ về phòng nhanh hơn nhiều so với lúc đi xuống, cậu vào phòng lập tức đóng cửa, cản lại toàn bộ âm thanh bên ngoài.
Tới phòng, cậu định tắt đèn đi ngủ thì lại phát hiện một tin nhắn mới trên điện thoại đến từ dãy số xa lạ nhưng rất đỗi quen mắt, bên kia nhắn: [Hôm nay chưa nói xong, bây giờ tôi đang ở dưới nhà cậu, cậu có tiện xuống dưới một chuyến không?]
Nhìn thời gian gửi tin nhắn đã là một tiếng trước.
Bởi vì đã tắt đèn nên trong phòng hiện tại chỉ có ánh trăng chiếu xuyên qua nửa bức màn, Chu Ải đứng giữa phòng, ánh trăng chiếu lên tay cậu, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Rồi cậu đi đến đó, giơ tay kéo hết bức màn ra, nhìn thấy một bóng người màu đen quen thuộc ở góc tường, dưới ánh sáng lờ mờ, Chu Ải chỉ có thể thấy dáng người, còn lại thì không thấy rõ.
Ngay lúc này, điện thoại cậu cầm trên tay sáng lên, tin nhắn mới nhất hiện trên màn hình: [Tôi thấy cậu rồi.]
Lại một tin nhắn gửi tới nữa: [Nếu chưa ngủ thì có tiện xuống dưới không? Nhanh thôi.]
Chu Ải đứng ngay cửa sổ nhìn bóng người ở chỗ tối dưới lầu, cậu thở nhẹ, hồi lâu, cho đến khi màn hình điện thoại tự động tắt thì cậu mới phản ứng.
Đẩy cổng chính ở lầu một, đón đầu cậu là một trận gió, Chu Ải nghiêng đầu tránh, đóng cửa rồi xoay người lại thì thấy Trần Tầm Phong đã xuất hiện ngoài cửa nhà bọn họ. Gió thổi khiến tóc và áo khoác đồng phục của hắn bay lên, hắn lẳng lặng đứng đó chờ.
Bọn họ ăn ý đi đến chỗ khác cách xa căn nhà, nhưng không đi về phía đèn đường sáng rực mà Chu Ải dừng chân dưới một gốc cây, cậu nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Trần Tầm Phong dừng lại theo cậu, hình như hắn đợi ở ngoài lâu rồi nên tóc tai trông rất lộn xộn, song nó lại để lộ hoàn toàn gương mặt bên dưới, Chu Ải nương theo ánh sáng mờ ảo nhìn Trần Tầm Phong, cậu nghe hắn nói: "Hôm nay tôi chưa nói xong."
Chu Ải nhìn hắn, cậu không tỏ thái độ gì, cũng không dời mắt sang chỗ khác mà chỉ chờ hắn tiếp tục.
"Tôi không trêu chọc cậu." Đây là lời nói thứ hai của Trần Tầm Phong, hắn nhíu mày, gương mặt góc cạnh bỗng trở nên lạnh lẽo: "Tôi biết cậu trúng tuyển vào Trường Trung học số 6, danh sách trúng tuyển chốt rồi tôi mới bắt đầu chuyển học bạ của mình qua, tôi muốn đảm bảo không có vấn đề gì xảy ra cả."
Ánh mắt Trần Tầm Phong đặt trên người Chu Ải, lần này cậu không tránh đi: "Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở trường tôi đã nhận ra rồi, nhưng tôi không biết cậu còn nhớ tôi không, tôi cũng không thể vọt tới trước mặt cậu hỏi thẳng được."
Hàng mi Chu Ải khẽ run, nhớ hồi tháng 9 ở cổng trường, lần đầu tiên nghe thấy tên Trần Tầm Phong trong miệng bạn học sinh đi ngang qua bên cạnh, khi ấy cậu khựng người tại chỗ, chần chờ nghiêng đầu nhìn theo tầm mắt của bạn học sinh kia thì thấy Trần Tầm Phong đang được mọi người vây quanh đằng xa, đó là một Trần Tầm Phong hoàn toàn xa lạ với cậu.
Hắn đứng trước mặt khẽ thở ra một hơi: "Bởi vì Chu Ải à, chúng ta xa nhau mấy năm, phần lớn thời gian tôi đều ở nước ngoài, chúng ta chưa từng liên hệ, có thể nói là không có tin tức gì của nhau. Không phải tôi không tin cậu, nhưng thời gian là sự tồn tại khách quan, nó khiến người ta bất lực, đồng thời cũng bất đắc dĩ."
"Cho nên suy nghĩ của tôi dạo trước không phải lừa mình dối người, tự thôi miên bản thân là cậu không còn nhớ tôi nữa đâu."
Trần Tầm Phong dừng một lúc: "Nhưng mặt khác, trong lòng tôi lại có suy nghĩ, tôi hy vọng cậu còn nhớ tôi, tình cờ gặp cậu trong trường, lúc cậu dời mắt, tôi sẽ nghĩ có phải cậu nhận ra tôi rồi không? Hay tôi chỉ là một người xa lạ mà cậu tình cờ gặp?"
Gió ngày càng lớn, Trần Tầm Phong đứng trước mặt Chu Ải chặn lại phần lớn gió thổi tới giúp cậu, góc áo khoác đồng phục rộng mở bị thổi bay phấp phới. Hắn đứng bất động đối diện với Chu Ải, giọng nói lãnh đạm xen lẫn với tiếng gió: "Cho nên ý tôi là, tôi không dám quang minh chính đại. Nói ra chẳng khác nào nhận được phán quyết, tôi chỉ có thể theo dõi cậu, lén nhìn cậu, thậm chí nghe ngóng về cậu từ người khác, tôi tự tạo cơ hội tình cờ gặp cậu, tìm lý do xuất hiện trước mặt cậu. Đúng là tôi có ý định thử cậu thật, nếu cậu thể hiện ra một chút tín hiệu nào đó, và nếu tôi nhận được... vào trước tuần nghỉ lễ Quốc Khánh, cái ngày mưa to có người theo dõi cậu ấy."
Nghe đến đây, Chu Ải không hề biến sắc, quả nhiên Trần Tầm Phong biết, điều này nằm trong dự đoán của cậu.
Bây giờ là nửa đêm, Chu Ải xuống lầu, trên người mặc một chiếc áo lông dệt kim màu xám, tay cậu đặt trong túi áo, bên dưới mặc quần dài cùng màu, màu lam của đồng phục rất hợp với khí sắc của cậu, màu xám trầm tĩnh này lại khiến Chu Ải trông mộc mạc và lạnh lùng hơn.
Trần Tầm Phong nhìn ống quần rộng thùng thình của cậu bị gió thổi nép sang một hướng thì đột nhiên hỏi: "Cậu có lạnh không?"
Chu Ải ngẩn ra, sau đó lắc đầu.
Hắn bước sang bên một bước, sau đó mới nói tiếp: "Chính là ngày hôm đó, cậu cho tôi tín hiệu là cậu còn nhớ tôi. Cho nên tôi mới dám quang minh chính đại, không phải tình cờ gặp được, cũng không phải lấy cớ để xuất hiện trước mặt cậu."
Trần Tầm Phong tạm dừng, rũ mắt nhìn quần áo Chu Ải, lông mi hắn hơi dài, khi rũ mắt xuống dễ dàng che đi con ngươi bên dưới, tựa như đang tránh né cậu, hắn nói: "Nhưng sau đó cậu biến mất không thấy tăm hơi, tôi không liên lạc với cậu được, nhà cậu, trường học, tôi cũng không tìm thấy, cho nên hôm nay tôi mới hơi sốt ruột... bắt chuyện lần đầu với cậu." Thậm chí hắn còn nghiêng mặt sang chỗ khác: "Tôi không biết phải hỏi thế nào mới đúng."
Hắn không nói tiếp, khóe mắt thấy Chu Ải lấy điện thoại ra khỏi túi áo, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn gương mặt đang cúi xuống của cậu.
Ánh đèn điện thoại khẽ hắt lên mặt Chu Ải, cậu rất bình tĩnh, tựa như không bị tác động bởi lời nói của Trần Tầm Phong, động tác gõ chữ của cậu cực nhanh, sau đó cậu đưa ghi chú trên màn hình cho đối phương, trên đó có một hàng chữ, cậu hỏi: [Cậu nói xong chưa?]
Hắn thấp giọng ừ một tiếng.
Chu Ải gõ câu tiếp theo vào ghi chú: [Tôi về nhà đây.]
"Chờ chút." Trần Tầm Phong gọi cậu.
Chu Ải vốn đang định đi, nghe tiếng chợt quay đầu lại chờ hắn nói tiếp.
"Mấy người lần trước theo dõi cậu bị tống vào đồn rồi, tội tống tiền trẻ vị thành niên." Trần Tầm Phong cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt Chu Ải, hỏi: "Tại sao tụi nó lại theo dõi cậu? Cậu quen tụi nó à"
—
V: Há lu =))) Long time no see cả nhà.
Tip tán crush của nhỏ Phong: Khum chắc chắn thì tự tạo cơ hội, crush cho tín hiệu thì nhào dô liền =)))