Tiếng la lạnh lùng của Trần Tầm Phong khiến đám người phía sau đều dừng bước, bọn họ cảm nhận được hắn đang tức giận, nhưng lại không hiểu tại sao.
Tính tình Trần Tầm Phong không tốt cho lắm, kiên nhẫn lại thiếu, nhưng hắn làm gì cũng có lý do. Có rất ít thứ mà hắn để ý, hầu hết thời gian hắn đều ở trong trạng thái lạnh nhạt và thờ ơ, cho nên hắn rất ít khi tức giận, bọn họ tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, không đoán được nguyên nhân.
Giang Xuyên đứng trong đám người thật sự lo là Trần Tầm Phong sẽ đánh Chu Ải, Chu Ải khác với Tưởng Văn Ý, người này là học sinh đứng đầu khối, là hy vọng, là tương lai của Trường Trung học số 6, có rất nhiều thầy cô và ban lãnh đạo nhà trường để mắt đến cậu, lúc này mà Trần Tầm Phong gây khó dễ cho Chu Ải thì...
Nhưng Giang Xuyên cứ cảm thấy đối phương quen quen, chắc lúc trước cậu ta đã gặp Chu Ải rồi, cơ mà không phải kiểu gặp học sinh đầu khối ai ai cũng biết mà hình như cậu ta đã gặp Chu Ải ở chỗ khác.
Song, mọi chuyện lại diễn ra theo hướng tất cả mọi người không lường trước được.
Những chiếc lá vàng trên cây ngô đồng cao lớn phía trước khẽ đong đưa như muốn rụng, khi quay mặt vào tường, Trần Tầm Phong ngông cuồng, kiêu ngạo của bọn họ nhanh chóng thu lại cảm xúc lạnh lùng.
Hắn hơi cong eo, tay chống lên tường, vẻ mặt chuyên chú, rõ đang trong tư thế khống chế tuyệt đối, nhưng hắn lại nhẹ giọng nói với thằng câm đang làm mặt lạnh đối diện: "Chu Ải, tôi đợi hơn nửa tháng, ngày nào cũng lảng vảng trước mặt cậu, cậu thật sự không nhớ ra tôi à?"
Đó là vẻ mặt bọn họ chưa từng thấy ở Trần Tầm Phong, đường nét gương mặt sắc bén nay lại vương chút dịu dàng, có chút thăm dò, có chút do dự, bọn họ cảm thấy bàng hoàng trước lời nói và cảm xúc của Trần Tầm Phong, song ánh mắt mọi người lại nhìn chếch sang Chu Ải, trên mặt thằng câm kia không có bất kỳ phản ứng gì.
Chu Ải và hình tượng mỗi lần cậu xuất hiện trước mặt mọi người là giống nhau, cậu mang gương mặt thanh tú hiếm thấy, đường nét ngũ quan tựa như trải qua đo lường chuẩn xác mới dám ướm lên.
Nhưng gương mặt xinh đẹp của cậu lại không mang chút cảm xúc nào, lúc nào mình mẩy cũng tái nhợt, mặt mũi âm trầm, tựa như rêu phong mọc lên ở góc âm u, dù um tùm nhưng lại lạnh lẽo. Sự im lặng của cậu hoàn toàn không gây ra bất kỳ động tĩnh gì, cậu là thằng câm u ám khiến người khác không dám tiếp cận.
Nơi này trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết, tiếng lá rụng, tiếng quét rác có thể nghe được rõ ràng, cho nên, sau một hồi im lặng, thằng câm kia đột nhiên giơ tay tát Trần Tầm Phong một cái. Tất cả bọn họ đều nghe được, cũng nhìn thấy một cách rõ ràng, tim bọn họ lúc này đồng loạt giật thót cả lên.
Từ tháng 9 khai giảng đến giờ cũng mới qua hai tháng, cách cư xử hằng ngày của Trần Tầm Phong không có gì quá nổi bật, nhưng hắn có thể nhanh chóng để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng các học sinh và thầy cô Trường Trung học số 6, ngoại trừ điều kiện gia đình ra là bởi hắn không sợ gì hết.
Không có gì khiến hắn sợ hãi, dường như những gì hắn làm từ đó tới giờ đều không suy xét đến hậu quả, hắn có tiền, có điều kiện, nên hắn cũng rất tàn nhẫn.
Không ai dám động vào hắn, Chu Ải là người đầu tiên, thậm chí cái tát kia không phải làm dáng, sức của cậu không lớn nhưng động tác lại dứt khoát, một bạt tai kia thật sự đánh lên mặt Trần Tầm Phong.
Giang Xuyên nhíu chặt mày, càng xem càng không hiểu tình huống hiện tại, cậu ta và Trần Tầm Phong thi cùng một phòng, mai thi xong là cuối tuần, bọn họ định hẹn hắn đến khách sạn có suối nước nóng mới khai trương tại nhà một người bạn ở ngoại thành chơi. Nhưng khi giám thị thu bài thi xong, Trần Tầm Phong mở điện thoại đứng tại chỗ đột nhiên vọt khỏi phòng.
Trần Tầm Phong đi rất vội, ngay cả cặp sách trong phòng thi cũng không mang theo, nhưng hắn lại đi lang thang không có mục tiêu, hình như đang tìm ai đó. Giang Xuyên bám theo Trần Tầm Phong ở phía sau, thấy hắn băng qua sân thể dục và hai tòa nhà dạy học, sau đó chạy một vòng quanh trường rồi đột nhiên, hắn chạy về phía cổng sau. Ngôn Tình Hài
Liếc nhìn Chu Ải đang dựa vào tường một cái, mấy nam sinh cùng chạy đến với Giang Xuyên đều ồn ào nói Trần Tầm Phong chặn đường người ta, cậu ta chần chừ không phủ nhận. Một mặt, cậu ta lo rằng Trần Tầm Phong thật sự ra tay đánh học sinh đứng đầu khối ở cổng sau, mặt khác, cậu ta lại cảm thấy Trần Tầm Phong sẽ không làm vậy.
Chu Ải đánh người xong thì rũ tay xuống, cổ tay áo đồng phục lỏng lẻo ôm lấy cổ tay cậu, Giang Xuyên nhíu mày, rốt cuộc cậu ta đã nhớ tại sao mình lại có ấn tượng đặc biệt với Chu Ải rồi, mấy tuần trước, người mà cậu ta đụng trúng ở WC tòa nhà đối diện là Chu Ải.
Lúc đó, biểu hiện của Trần Tầm Phong cũng rất khác thường, hắn bị phạt đứng, nhưng đột nhiên không hó hé câu nào đã chạy băng qua hành lang đi đến WC ở đối diện, người trong WC khi ấy là Chu Ải. Mà sau khi cậu ta đụng trúng Chu Ải, Trần Tầm Phong không chỉ kéo tay người ta muốn xem miệng vết thương mà còn chủ động ngỏ lời đưa cậu đến phòng y tế.
Trần Tầm Phong không thể nào là một người nhiệt tình như vậy được, lại càng không phải người thích xen vào chuyện của người khác.
Dường như đám người phía sau mới vừa hoàn hồn lại từ cảnh tượng khi nãy, Giang Xuyên nghe thấy tiếng chửi thề đầy kinh ngạc của bọn họ. Cậu ta giương mắt nhìn sang, quả nhiên, Trần Tầm Phong bị người ta tát một cái không những không có dấu hiệu tức giận mà thậm chí vẫn cúi đầu, vẻ mặt chuyên chú chẳng biết tại sao kia vẫn không thay đổi, hình như hắn muốn nói gì đó nhưng lại bị động tác nghiêng người rời đi của Chu Ải ngắt ngang.
Trần Tầm Phong không buông tay chống bên cạnh ra, hắn nhìn gương mặt Chu Ải gần trong gang tấc, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt khiến cậu như hòa tan trong bể sáng. Chu Ải bị nắng chiếu vào nên chớp mắt, Trần Tầm Phong vô thức định giơ tay lên che cho cậu.
Sau đó, cậu đột nhiên thả cặp đang cầm trên tay trái ra, quay người lại đối diện với Trần Tầm Phong, cậu nhìn lướt qua hắn rồi bất chợt giơ tay làm một câu ngôn ngữ ký hiệu, động tác của cậu không nhanh không chậm, nhưng rất lưu loát. Xa cách sáu năm, lời đầu tiên mà Chu Ải giao lưu với Trần Tầm Phong là tức giận, cậu hỏi hắn: Vờ vịt đủ rồi hả?
Người ở Trường Trung học số 6 đều biết Chu Ải, nghe nói cậu là một thằng câm, còn là một thằng câm bị tự kỷ nữa. Cậu rất ít giao lưu với người khác nên gần như bọn họ đã quên rằng, dù Chu Ải không nói được nhưng cậu vẫn có rất nhiều phương thức để giao lưu với ngoại giới.
Đám người phía sau rất kinh ngạc khi thấy động tác của Chu Ải, nhưng hai người kia lại rất bình tĩnh, bọn họ hoàn toàn không rõ Chu Ải muốn nói gì, nhưng đương nhiên Trần Tầm Phong hiểu, hắn không những hiểu mà vừa nhặt cặp của cậu lên, vừa chậm rãi đáp lại.
Mấy chiếc xe tải chạy ù qua phát ra tiếng động rất lớn, giọng Trần Tầm Phong cực nhỏ nên biến mất giữa tiếng xe ồn ào, lời hắn nói chỉ có mỗi Chu Ải đứng gần nhất là nghe rõ.
Trần Tầm Phong nói với cậu: "Tôi không dám."
Hắn khom lưng phủi bụi bám trên cặp, lúc nói chuyện thì cụp mắt lại, lần này hắn không nhìn Chu Ải: "Tôi là người đã thất hứa, nói trở về mà tôi lại không về, tôi đến trễ lâu như vậy, hơn nữa lúc ấy... cậu còn quá nhỏ, cậu vẫn còn là một đứa trẻ, tôi không muốn cậu quên tôi, nhưng tôi không có tư cách, cũng không thể quấy nhiễu cậu, lại càng không thể đi đòi hỏi."
Rốt cuộc Trần Tầm Phong cũng giương mắt nhìn Chu Ải, có lẽ vì hút thuốc nên ở khoảng cách gần như vậy, hắn ngửi được chút vị bạc hà mát lạnh trên người cậu, hắn thở khẽ ra, tiếp tục nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi không dám tỏ vẻ không có gì mà vọt tới trước mặt cậu chào hỏi, nói tôi là Trần Tầm Phong, hỏi cậu còn nhớ tôi không? Nếu cậu phủ nhận thì tôi không biết kế đến tôi phải ở cạnh cậu như thế nào, nếu cậu thừa nhận..."
Trần Tầm Phong dừng một chốc mới lắc đầu phủ nhận: "Sao trong tình huống đó cậu có thể gật đầu thừa nhận được cơ chứ, cậu không thể tha thứ cho tôi một cách nhẹ nhàng như vậy được, cho nên tôi hoàn toàn không nghĩ đến trường hợp này."
Xe tải liên tiếp chạy xẹt qua kéo theo tiếng ầm vang không ngớt, Trần Tầm Phong đưa chân ra ngăn khói bụi do xe phía sau mang lại. Chu Ải đang nhìn hắn, im lặng nhìn hắn, Trần Tầm Phong tiếp tục nói: "Cho nên tôi..."
Nhưng Chu Ải đột nhiên cúi đầu, cậu giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó duỗi tay lấy lại cặp của mình, thời gian không còn nhiều nữa, cậu phải về nhà.
Trần Tầm Phong thấy cậu sắp phải rời đi, khi đưa cặp cho cậu hắn không buông tay mà hỏi: "Sao hai tuần qua cậu không đến trường vậy?"
Chu Ải nghiêng đầu không muốn trả lời, Trần Tầm Phong nhanh chóng đổi chủ đề, hắn gọi tên cậu, nói: "Tôi phải liên lạc với cậu thế nào? Hôm nay cậu phải về nhà à?"
Vẻ mặt Chu Ải bình tĩnh, như đang tự hỏi, sau đó cậu lấy giấy bút trong cặp ra. nhanh chóng viết một dãy số điện thoại rồi xé xuống đưa cho Trần Tầm Phong. Sau đó, cậu không dừng lại mà cầm cặp chậm rãi rời đi về phía hoàng hôn.
Trần Tầm Phong đứng tại chỗ, trên tay cầm tờ giấy, hắn nhìn theo bóng dáng Chu Ải dần nhỏ lại, cho đến khi cậu ngồi lên chiếc xe hơi đen và rời đi, hoàn toàn biến mất trước mặt hắn.
Đám Giang Xuyên tránh xe tải với thể tích khổng lồ, chờ đoàn xe đi qua, bầu không khí quái dị giữa hai người kia đã biến mất, Trần Tầm Phong lẳng lặng đứng yên đó, còn Chu Ải thì đã rời đi.
Bọn họ không đoán được hai người đã trao đổi cái gì, nhưng tình huống này đã xác thực được một chuyện, là Trần Tầm Phong và Chu Ải không xảy ra bất kỳ tranh chấp nào cả.
Đám Giang Xuyên đi qua, Trần Tầm Phong nghe thấy tiếng bước chân mới hoàn hồn, thấy là bọn họ thì thu đồ trên tay lại, hơi thiếu kiên nhẫn hỏi: "Tụi mày đến đây làm gì?"
Giang Xuyên chưa kịp nói thì trong đám người có một tên không biết nhìn sắc mặt mà hỏi thẳng: "Đù má! Hóa ra anh Tầm với thằng câm kia không phải kẻ thù gì hả? Nghe nói anh ngứa mắt nó em còn tưởng là..."
Giang Xuyên nhịn không được thầm "ĐM" một tiếng, sắc mặt mỗi người cũng khác nhau, tên kia vừa nói xong thì Trần Tầm Phong đang bình tĩnh đứng yên tại chỗ, chỉ trong vài giây, hắn đã xô đối phương đến vách tường phía sau. Thậm chí nam sinh kia không biết tại sao mình lại chọc điên Trần Tầm Phong, cậu ta chậm rãi rụt vai lại, nói: "Sao vậy..."
Trần Tầm Phong cao hơn đối phương một cái đầu, hắn đang sầm mặt đứng đó, giọng điệu không vui hỏi: "Người mới nãy nói đánh Chu Ải giúp tao cũng là mày đúng không? Với lại, ai nói tao ngứa mắt cậu ấy?"
Người nọ chần chừ, phát hiện có gì đó sai sai nên rụt đầu vào tường, không dám trả lời.
Lúc đối mặt với Chu Ải khi nãy, nét dịu dàng ảo giác trên mặt Trần Tầm Phong đã hoàn toàn biến mất, bấy giờ gương mặt hắn lạnh lùng, hắn vỗ mạnh lên bả vai cậu nam sinh kia khiến cậu ta suýt không đứng vững, sau đó hắn nói: "Mày gọi cậu ấy là thằng câm một câu nữa là tao biến mày thành thằng câm luôn đấy."
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không có ai cười thành tiếng, nhưng cũng không có ai cho rằng Trần Tầm Phong đang nói giỡn uy hiếp cả, bọn họ đều biết, hắn đang nghiêm túc.
Tính tình Trần Tầm Phong không tốt cho lắm, kiên nhẫn lại thiếu, nhưng hắn làm gì cũng có lý do. Có rất ít thứ mà hắn để ý, hầu hết thời gian hắn đều ở trong trạng thái lạnh nhạt và thờ ơ, cho nên hắn rất ít khi tức giận, bọn họ tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, không đoán được nguyên nhân.
Giang Xuyên đứng trong đám người thật sự lo là Trần Tầm Phong sẽ đánh Chu Ải, Chu Ải khác với Tưởng Văn Ý, người này là học sinh đứng đầu khối, là hy vọng, là tương lai của Trường Trung học số 6, có rất nhiều thầy cô và ban lãnh đạo nhà trường để mắt đến cậu, lúc này mà Trần Tầm Phong gây khó dễ cho Chu Ải thì...
Nhưng Giang Xuyên cứ cảm thấy đối phương quen quen, chắc lúc trước cậu ta đã gặp Chu Ải rồi, cơ mà không phải kiểu gặp học sinh đầu khối ai ai cũng biết mà hình như cậu ta đã gặp Chu Ải ở chỗ khác.
Song, mọi chuyện lại diễn ra theo hướng tất cả mọi người không lường trước được.
Những chiếc lá vàng trên cây ngô đồng cao lớn phía trước khẽ đong đưa như muốn rụng, khi quay mặt vào tường, Trần Tầm Phong ngông cuồng, kiêu ngạo của bọn họ nhanh chóng thu lại cảm xúc lạnh lùng.
Hắn hơi cong eo, tay chống lên tường, vẻ mặt chuyên chú, rõ đang trong tư thế khống chế tuyệt đối, nhưng hắn lại nhẹ giọng nói với thằng câm đang làm mặt lạnh đối diện: "Chu Ải, tôi đợi hơn nửa tháng, ngày nào cũng lảng vảng trước mặt cậu, cậu thật sự không nhớ ra tôi à?"
Đó là vẻ mặt bọn họ chưa từng thấy ở Trần Tầm Phong, đường nét gương mặt sắc bén nay lại vương chút dịu dàng, có chút thăm dò, có chút do dự, bọn họ cảm thấy bàng hoàng trước lời nói và cảm xúc của Trần Tầm Phong, song ánh mắt mọi người lại nhìn chếch sang Chu Ải, trên mặt thằng câm kia không có bất kỳ phản ứng gì.
Chu Ải và hình tượng mỗi lần cậu xuất hiện trước mặt mọi người là giống nhau, cậu mang gương mặt thanh tú hiếm thấy, đường nét ngũ quan tựa như trải qua đo lường chuẩn xác mới dám ướm lên.
Nhưng gương mặt xinh đẹp của cậu lại không mang chút cảm xúc nào, lúc nào mình mẩy cũng tái nhợt, mặt mũi âm trầm, tựa như rêu phong mọc lên ở góc âm u, dù um tùm nhưng lại lạnh lẽo. Sự im lặng của cậu hoàn toàn không gây ra bất kỳ động tĩnh gì, cậu là thằng câm u ám khiến người khác không dám tiếp cận.
Nơi này trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết, tiếng lá rụng, tiếng quét rác có thể nghe được rõ ràng, cho nên, sau một hồi im lặng, thằng câm kia đột nhiên giơ tay tát Trần Tầm Phong một cái. Tất cả bọn họ đều nghe được, cũng nhìn thấy một cách rõ ràng, tim bọn họ lúc này đồng loạt giật thót cả lên.
Từ tháng 9 khai giảng đến giờ cũng mới qua hai tháng, cách cư xử hằng ngày của Trần Tầm Phong không có gì quá nổi bật, nhưng hắn có thể nhanh chóng để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng các học sinh và thầy cô Trường Trung học số 6, ngoại trừ điều kiện gia đình ra là bởi hắn không sợ gì hết.
Không có gì khiến hắn sợ hãi, dường như những gì hắn làm từ đó tới giờ đều không suy xét đến hậu quả, hắn có tiền, có điều kiện, nên hắn cũng rất tàn nhẫn.
Không ai dám động vào hắn, Chu Ải là người đầu tiên, thậm chí cái tát kia không phải làm dáng, sức của cậu không lớn nhưng động tác lại dứt khoát, một bạt tai kia thật sự đánh lên mặt Trần Tầm Phong.
Giang Xuyên nhíu chặt mày, càng xem càng không hiểu tình huống hiện tại, cậu ta và Trần Tầm Phong thi cùng một phòng, mai thi xong là cuối tuần, bọn họ định hẹn hắn đến khách sạn có suối nước nóng mới khai trương tại nhà một người bạn ở ngoại thành chơi. Nhưng khi giám thị thu bài thi xong, Trần Tầm Phong mở điện thoại đứng tại chỗ đột nhiên vọt khỏi phòng.
Trần Tầm Phong đi rất vội, ngay cả cặp sách trong phòng thi cũng không mang theo, nhưng hắn lại đi lang thang không có mục tiêu, hình như đang tìm ai đó. Giang Xuyên bám theo Trần Tầm Phong ở phía sau, thấy hắn băng qua sân thể dục và hai tòa nhà dạy học, sau đó chạy một vòng quanh trường rồi đột nhiên, hắn chạy về phía cổng sau. Ngôn Tình Hài
Liếc nhìn Chu Ải đang dựa vào tường một cái, mấy nam sinh cùng chạy đến với Giang Xuyên đều ồn ào nói Trần Tầm Phong chặn đường người ta, cậu ta chần chừ không phủ nhận. Một mặt, cậu ta lo rằng Trần Tầm Phong thật sự ra tay đánh học sinh đứng đầu khối ở cổng sau, mặt khác, cậu ta lại cảm thấy Trần Tầm Phong sẽ không làm vậy.
Chu Ải đánh người xong thì rũ tay xuống, cổ tay áo đồng phục lỏng lẻo ôm lấy cổ tay cậu, Giang Xuyên nhíu mày, rốt cuộc cậu ta đã nhớ tại sao mình lại có ấn tượng đặc biệt với Chu Ải rồi, mấy tuần trước, người mà cậu ta đụng trúng ở WC tòa nhà đối diện là Chu Ải.
Lúc đó, biểu hiện của Trần Tầm Phong cũng rất khác thường, hắn bị phạt đứng, nhưng đột nhiên không hó hé câu nào đã chạy băng qua hành lang đi đến WC ở đối diện, người trong WC khi ấy là Chu Ải. Mà sau khi cậu ta đụng trúng Chu Ải, Trần Tầm Phong không chỉ kéo tay người ta muốn xem miệng vết thương mà còn chủ động ngỏ lời đưa cậu đến phòng y tế.
Trần Tầm Phong không thể nào là một người nhiệt tình như vậy được, lại càng không phải người thích xen vào chuyện của người khác.
Dường như đám người phía sau mới vừa hoàn hồn lại từ cảnh tượng khi nãy, Giang Xuyên nghe thấy tiếng chửi thề đầy kinh ngạc của bọn họ. Cậu ta giương mắt nhìn sang, quả nhiên, Trần Tầm Phong bị người ta tát một cái không những không có dấu hiệu tức giận mà thậm chí vẫn cúi đầu, vẻ mặt chuyên chú chẳng biết tại sao kia vẫn không thay đổi, hình như hắn muốn nói gì đó nhưng lại bị động tác nghiêng người rời đi của Chu Ải ngắt ngang.
Trần Tầm Phong không buông tay chống bên cạnh ra, hắn nhìn gương mặt Chu Ải gần trong gang tấc, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt khiến cậu như hòa tan trong bể sáng. Chu Ải bị nắng chiếu vào nên chớp mắt, Trần Tầm Phong vô thức định giơ tay lên che cho cậu.
Sau đó, cậu đột nhiên thả cặp đang cầm trên tay trái ra, quay người lại đối diện với Trần Tầm Phong, cậu nhìn lướt qua hắn rồi bất chợt giơ tay làm một câu ngôn ngữ ký hiệu, động tác của cậu không nhanh không chậm, nhưng rất lưu loát. Xa cách sáu năm, lời đầu tiên mà Chu Ải giao lưu với Trần Tầm Phong là tức giận, cậu hỏi hắn: Vờ vịt đủ rồi hả?
Người ở Trường Trung học số 6 đều biết Chu Ải, nghe nói cậu là một thằng câm, còn là một thằng câm bị tự kỷ nữa. Cậu rất ít giao lưu với người khác nên gần như bọn họ đã quên rằng, dù Chu Ải không nói được nhưng cậu vẫn có rất nhiều phương thức để giao lưu với ngoại giới.
Đám người phía sau rất kinh ngạc khi thấy động tác của Chu Ải, nhưng hai người kia lại rất bình tĩnh, bọn họ hoàn toàn không rõ Chu Ải muốn nói gì, nhưng đương nhiên Trần Tầm Phong hiểu, hắn không những hiểu mà vừa nhặt cặp của cậu lên, vừa chậm rãi đáp lại.
Mấy chiếc xe tải chạy ù qua phát ra tiếng động rất lớn, giọng Trần Tầm Phong cực nhỏ nên biến mất giữa tiếng xe ồn ào, lời hắn nói chỉ có mỗi Chu Ải đứng gần nhất là nghe rõ.
Trần Tầm Phong nói với cậu: "Tôi không dám."
Hắn khom lưng phủi bụi bám trên cặp, lúc nói chuyện thì cụp mắt lại, lần này hắn không nhìn Chu Ải: "Tôi là người đã thất hứa, nói trở về mà tôi lại không về, tôi đến trễ lâu như vậy, hơn nữa lúc ấy... cậu còn quá nhỏ, cậu vẫn còn là một đứa trẻ, tôi không muốn cậu quên tôi, nhưng tôi không có tư cách, cũng không thể quấy nhiễu cậu, lại càng không thể đi đòi hỏi."
Rốt cuộc Trần Tầm Phong cũng giương mắt nhìn Chu Ải, có lẽ vì hút thuốc nên ở khoảng cách gần như vậy, hắn ngửi được chút vị bạc hà mát lạnh trên người cậu, hắn thở khẽ ra, tiếp tục nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi không dám tỏ vẻ không có gì mà vọt tới trước mặt cậu chào hỏi, nói tôi là Trần Tầm Phong, hỏi cậu còn nhớ tôi không? Nếu cậu phủ nhận thì tôi không biết kế đến tôi phải ở cạnh cậu như thế nào, nếu cậu thừa nhận..."
Trần Tầm Phong dừng một chốc mới lắc đầu phủ nhận: "Sao trong tình huống đó cậu có thể gật đầu thừa nhận được cơ chứ, cậu không thể tha thứ cho tôi một cách nhẹ nhàng như vậy được, cho nên tôi hoàn toàn không nghĩ đến trường hợp này."
Xe tải liên tiếp chạy xẹt qua kéo theo tiếng ầm vang không ngớt, Trần Tầm Phong đưa chân ra ngăn khói bụi do xe phía sau mang lại. Chu Ải đang nhìn hắn, im lặng nhìn hắn, Trần Tầm Phong tiếp tục nói: "Cho nên tôi..."
Nhưng Chu Ải đột nhiên cúi đầu, cậu giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó duỗi tay lấy lại cặp của mình, thời gian không còn nhiều nữa, cậu phải về nhà.
Trần Tầm Phong thấy cậu sắp phải rời đi, khi đưa cặp cho cậu hắn không buông tay mà hỏi: "Sao hai tuần qua cậu không đến trường vậy?"
Chu Ải nghiêng đầu không muốn trả lời, Trần Tầm Phong nhanh chóng đổi chủ đề, hắn gọi tên cậu, nói: "Tôi phải liên lạc với cậu thế nào? Hôm nay cậu phải về nhà à?"
Vẻ mặt Chu Ải bình tĩnh, như đang tự hỏi, sau đó cậu lấy giấy bút trong cặp ra. nhanh chóng viết một dãy số điện thoại rồi xé xuống đưa cho Trần Tầm Phong. Sau đó, cậu không dừng lại mà cầm cặp chậm rãi rời đi về phía hoàng hôn.
Trần Tầm Phong đứng tại chỗ, trên tay cầm tờ giấy, hắn nhìn theo bóng dáng Chu Ải dần nhỏ lại, cho đến khi cậu ngồi lên chiếc xe hơi đen và rời đi, hoàn toàn biến mất trước mặt hắn.
Đám Giang Xuyên tránh xe tải với thể tích khổng lồ, chờ đoàn xe đi qua, bầu không khí quái dị giữa hai người kia đã biến mất, Trần Tầm Phong lẳng lặng đứng yên đó, còn Chu Ải thì đã rời đi.
Bọn họ không đoán được hai người đã trao đổi cái gì, nhưng tình huống này đã xác thực được một chuyện, là Trần Tầm Phong và Chu Ải không xảy ra bất kỳ tranh chấp nào cả.
Đám Giang Xuyên đi qua, Trần Tầm Phong nghe thấy tiếng bước chân mới hoàn hồn, thấy là bọn họ thì thu đồ trên tay lại, hơi thiếu kiên nhẫn hỏi: "Tụi mày đến đây làm gì?"
Giang Xuyên chưa kịp nói thì trong đám người có một tên không biết nhìn sắc mặt mà hỏi thẳng: "Đù má! Hóa ra anh Tầm với thằng câm kia không phải kẻ thù gì hả? Nghe nói anh ngứa mắt nó em còn tưởng là..."
Giang Xuyên nhịn không được thầm "ĐM" một tiếng, sắc mặt mỗi người cũng khác nhau, tên kia vừa nói xong thì Trần Tầm Phong đang bình tĩnh đứng yên tại chỗ, chỉ trong vài giây, hắn đã xô đối phương đến vách tường phía sau. Thậm chí nam sinh kia không biết tại sao mình lại chọc điên Trần Tầm Phong, cậu ta chậm rãi rụt vai lại, nói: "Sao vậy..."
Trần Tầm Phong cao hơn đối phương một cái đầu, hắn đang sầm mặt đứng đó, giọng điệu không vui hỏi: "Người mới nãy nói đánh Chu Ải giúp tao cũng là mày đúng không? Với lại, ai nói tao ngứa mắt cậu ấy?"
Người nọ chần chừ, phát hiện có gì đó sai sai nên rụt đầu vào tường, không dám trả lời.
Lúc đối mặt với Chu Ải khi nãy, nét dịu dàng ảo giác trên mặt Trần Tầm Phong đã hoàn toàn biến mất, bấy giờ gương mặt hắn lạnh lùng, hắn vỗ mạnh lên bả vai cậu nam sinh kia khiến cậu ta suýt không đứng vững, sau đó hắn nói: "Mày gọi cậu ấy là thằng câm một câu nữa là tao biến mày thành thằng câm luôn đấy."
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không có ai cười thành tiếng, nhưng cũng không có ai cho rằng Trần Tầm Phong đang nói giỡn uy hiếp cả, bọn họ đều biết, hắn đang nghiêm túc.