Nhưng cũng vào lúc này, bởi vì người chú làm ăn mà bôn ba khắp nơi này lại đột nhiên xuất hiện, ông ra vậy mà nói di sản của anh trai có thể do em trai thừa kế, muốn nuốt trọn phần di sản của Đường Hạo Thiên làm của riêng.
Thi thể của anh trai còn chưa lạnh, em trai lại đột nhiên chạy tới muốn chiếm di sản, mục đích âm hiểm mà rõ ràng.
Nhưng Đường Hoài An 21 tuổi vào lúc đó lại duy trì đầu óc vô cùng tỉnh táo, cô ngay từ đầu đã không thích người chú này, vì thế cô ra sức giành lại, dưới sự giúp đỡ của tòa án và những người thân bạn bè, gian kế của Đường Hạo Phong cuối cùng đã thua. ngôn tình hay
Cuối cùng, Đường Hạo Phong và Đường Hoài An quậy tới không vui mà giải tán, ông ta mắng cô là một con nhỏ không hiểu cái gì, còn bịa đặt rằng Đường Hoài An căn bản không có dùng di sản đó cho việc từ thiện mà để lại cho mình.
Đường Hoài An trước giờ hiểu được đạo lý không tranh luận với kẻ ngốc, cho nên nói năng thận trọng, không có đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, cô của lúc đó, chỉ muốn để ba mẹ sớm ngày được yên nghỉ.
Đường Hạo Phong cuối cùng cũng rời đi, tròn 4 năm, đều chưa từng liên lạc với Đường Hoài An, bao gồm hai năm ba mẹ qua đời, cô và Mạc Tư Quân kết hôn, Đường Hạo Phong là chú ruột cũng không đến tham dự.
Mà theo Đường Hoài An thấy, như vậy càng tốt, một người vô tình vô nghĩa trong mắt chỉ có tiền và lợi ích như vậy, cho dù là em trai của ba, cô cũng không muốn có bất kỳ quan hệ với ông ta.
Nhưng vào lúc Đường Hoài An sắp xóa người đáng ghét này ra khỏi ký ức, Đường Hạo Phong lại đột nhiên gọi điện tới, cô lập tức nâng cao cảnh giác, nghĩ tới chuyện cũ khiến người ta căm hận thì hoàn toàn không màng tới thái độ vãn bối của mình, giọng nói lạnh lùng toát ra vẻ mất kiên nhẫn: “Chú tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Đường Hạo Phong cười hì hì ở trong điện thoại, Đường Hoài An không cần nghĩ cũng biết ông ta bây giờ có vẻ mặt gì.
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là quá lâu không liên lạc, hỏi thăm cháu chút thôi!”
Đường Hoài An cực kỳ ghét sự giả dối của Đường Hạo Phong, nếu như chỉ nghe giọng nói, người khác sẽ cho rằng người này là một chính nhân quân tử, nhưng Đường Hoài An mãi mãi không quên được bộ dạng điên cuồng mà càn rỡ của ông ta vào 4 năm trước khi tranh cãi vấn đề xử lý di sản của ba mẹ với cô.
“Chú nếu như không có chuyện gì thì tôi cúp máy!”
Đường Hoài An nói xong thì muốn cúp máy, Đường Hạo Phong lại đột nhiên đổi sang giọng điệu rất gấp: “Đừng đừng đừng! Aiya cái con bé này cháu trước giờ đều không nể mặt chú như vậy, là như này... chú nhỏ, hai năm này vốn phát triển khá tốt, nhưng khoảng thời gian trước dòng tiền đột nhiên bị vốn, cho nên...”
Nghe đến đây, Đường Hoài An đã biết mục đích của cuộc gọi ngày hôm nay của Đường Hạo Phong, cô không chút do dự mà cắt ngang lời của ông ta: “Mượn tiền sao?”
Đường Hạo Phong cười hì hì: “Cháu từ bé đã thông minh lanh lợi, chú chính là có ý này...”
“Tút!”
Đường Hoài An không chút lưu tình mà cúp máy.
Từ khi biết người gọi tới là Đường Hạo Phong, trong lòng Đường Hoài An không thoải mái.
Đường Hoài An nhìn màn hình điện thoại, dãy số đó vẫn hiện ở trước mắt cô, trong lòng rất phiền, cô đã không muốn hỏi sâu Đường Hạo Phong từ đâu có được số điện thoại của cô, cô bây giờ chỉ lo lắng cô hôm nay cúp điện thoại của ông ta, nhưng ông ta vẫn sẽ tiếp tục gọi tới.
Không hề do dự, ngón tay mảnh khảnh trượt vài cái trên màn hình, cho bị bỏ điện thoại vào trong túi thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, vào lúc này, điện thoại lại đổ chuông.
Đường Hoài An nghi hoặc trong lòng, tưởng là mình vừa rồi chưa có chặn số xong, Đường Hạo Phong lại gọi tới, sắc mặt cô không vui, đang chuẩn bị nghe, lại nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy ba chữ Triều Thế Minh.
Đường Hoài An hơi sững người, nghe máy: “Alo.”
Trong điện thoại giọng nói của Triều Thế Minh nghe rất cà trớn: “Cô Đường, tan làm chưa?”
“Vừa kết thúc.”
“Vậy không biết tối nay có vinh hạnh mời cô Đường ăn một bữa cơm không?”
Trong giọng điệu của Triều Thế Minh như có kiểu ý tứ của kẻ đi săn đang giăng bẫy con mồi, Đường Hoài An không phải rất thích, vì thế vô thức từ chối: “Triều tổng, xin lỗi, tối nay tôi còn có chuyện khác.”
Triều Thế Minh cười ha ha trong điện thoại: “Vậy thì cô Đường muốn khiến tôi chạy không một chuyến tới đây sao? Tôi đã đến dưới tòa nhà của tập đoàn Mạc Thị rồi, đích thân đến đón cô cũng không chịu nhận? Nói thật, tôi thật sự tích dáng vẻ đơn thuần như vậy của cô, vậy tôi nói thẳng nha, tối nay không chỉ là ăn cơm, tôi còn có vài chuyện muốn nói với cô.”
Giống như một loại hiểu ngầm, Đường Hoài An lập tức phản ứng lại chuyện mà c nói là chuyện gì.
“Như thế nào, cô Đường có hứng thú không?”
Đường Hoài An trầm mặc một lát rồi đáp: “Tôi lập tức xuống.”
“Được, tôi đợi cô.”
Tối đầu thu đã có những cơn gió lạnh, Đường Hoài An siết chặt chiếc áo khoác trên người mình đi về phía chiếc xe Maybach màu đen dỗ bên đường, hoàn toàn không có chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông ở trong chiếc xe Bentley ở đằng sau.
Thành phố đã lên đường, đâu đâu cũng là âm thanh ồn ào.
Khoảnh khắc Đường Hoài An đóng cửa xe lại, mọi âm thanh bên ngoài đều bị ngăn cách ở ngoài, không gian trong xe trở nên rất yên tĩnh, Đường Hoài An khẽ gật đầu: “Đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi.”
Triều Thế Minh khẽ mỉm cười, nói: “Đợi chút.”
Anh ta đột nhiên nghiêng người về phía Đường Hoài An ngồi ở ghế lái phụ, đối mặt với động tác đột ngột của anh ta, đầu óc của Đường Hoài An đông đặc, trống rỗng, chỉ có thể nhanh chóng vô thức đưa hai tay cản Triều Thế Minh lại, trọng giọng nói tràn ngập ý cảnh giác: “Anh muốn làm cái gì?”
Triều Thế Minh cười tự nhiên, dường như đã sớm biết trước cô sẽ làm như vậy, chỉ nói: “Cô Đường đừng hiểu lầm, cô quên thắt dây an toàn rồi.”
Lúc này, khoảng cách giữa hai người cách nhau rất gần, Đường Hoài An thậm chí có thể nhìn rõ lông mi của người đàn ông đối diện, trái tim của cô bỗng siết lại, vừa chuẩn bị mở miệng từ chối, Triều Thế Minh đã giúp cô thắt dây an toàn rồi.
“Tách.”
Tiếng kim loại vang lên rõ lên rõ ràng ở trong không gian nhỏ bé yên tĩnh này, nghe sơ, trong đó thậm chí còn ẩn chứa một chút ám muội.
Khóe môi của Triều Thế Minh mang theo nụ cười hờ hững, sau khi thắt dây an toàn xong thì rút người quay lại ghế lái của mình, không gian giữa hai người giãn ra một khoảng cách an toàn.
Mặt của Đường Hoài An lập tức đỏ ửng, cô vừa rồi làm ra động tác lớn như vậy, thì ra người ta chỉ là muốn giúp cô thắt dây an toàn, như vậy ngược lại giống như cô làm hơi quá.
Khi hai người đến chỗ ăn thì đã sắp 7 giờ tối, nhà hàng nằm ở bên hồ, Triều Thế Minh và Đường Hoài An ngồi đối diện nhau, bên tai là tiếng gió mới lạnh.
Tâm tư của Đường Hoài An đều đặt vào chuyện Triều Thế Minh muốn nói cho cô, vì thế bèn mở miệng nói thẳng: “Triều tổng có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Triều Thế Minh để dụng cụ ăn trong tay xuống, trong ánh mắt có chút y cười: “Cô Đường nhất định phải vội như vậy sao?