“Chu Châu Thiền! Hôn lễ kết thúc từ lâu rồi mà mày còn định ngồi đây chần chừ đến khi nào nữa hả? Nếu như mày mà không ngoan ngoãn nghe lời Giang Nhị gia hay khiến cho ngài ấy không hài lòng, thì đi chết đi, mày hiểu không? Cái thứ vô dụng nhà mày nếu đã chẳng làm được gì ra trò thì dùng cái thân này để mà làm vừa ý người ta đ…!”
Bất chợt Lâm Lý Nhãn không nói thêm một lời nào nữa, đôi mắt của bà ta mở to, cổ họng nghẹn ắng hẳn lại khi nhìn thấy cô chậm rãi ngước mắt lên nhìn bà ta.
Đó là một đôi mắt lạnh đến vô hồn, sắc xanh lam loé lên ở dưới đáy mắt cô càng khiến cho ánh nhìn ấy thêm bén ngọt và sắc lạnh hơn, giống như là một lưỡi dao găm vậy.
Có cảm giác như từng tấc da của bà ta khi cô liếc nhìn qua đều sẽ bị cứa rách.
Lâm Lý Nhãn run rẩy nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai chân trong vô thức vội vã lùi ra sau khi cảm nhận được có một cơn cuồng nộ đang nổi cộm lên ở trong người cô giống như một con quái thú bị giam ở dưới ngục, lại như đang bị những sợi xích của sự kìm nén giam hãm xuống. Nhưng chẳng lâu nữa đâu, khi bị kích động đến điên cuồng, nhưng sợi xích ấy đều sẽ bị đứt tung ra, giải thoát cho con quái vật nguy hiểm ấy.
“… Ồ, lại thấy cái bản mặt của bà thật này.”
Chu Châu Thiền lẩm bẩm một câu nói khó hiểu ở trong miệng rồi tươi cười đứng dậy, xuẩy xuẩy chỗ vải trắng bị bẩn rồi túm lấy chân váy cưới nặng trịch nhấc lên, từ tốn bước về phía chiếc xe con đang chờ sẵn ở bên ngoài lễ đường kia.
Người tài xế bất ngờ khi thấy cô chủ động đi tới chỗ mình, vội vàng bước xuống dưới xe rồi mở cửa hàng ghế sau, giúp cô nâng váy cưới lên để ngồi vào bên trong.
“Phu nhân, chắc là cô đã khá mệt rồi nên bây giờ tôi sẽ đưa cô về Giang gia ạ.”
Chu Châu Thiền gật đầu rồi thở phù ra một hơi, dựa cả người lên cửa kính xe rồi tận dụng khoảng thời gian ngắn đi đường mà nhắm mắt dưỡng thần một lát.
Được quay về phòng ngủ sao? Đó quả là một tin tức tốt lành nhất mà cô được nghe thấy trong suốt một tháng sống vật vã ở bên dưới căn hầm ẩm thấp kia.
Con xe đi rất cẩn thận nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, chẳng mấy chốc sau đã tiến vào trong sân trước của căn biệt thự.
Kẻ ra đón cô không ai khác chính là lão quản gia, hắn đứng nghiêm trang ở trước cửa nhà như một vệ sĩ canh gác, nói ra những câu không sai sót bất cứ một từ nào so với mấy kiếp trước.
“Phu nhân, vì Giang Tam gia có chút việc bận nên đêm nay không về. Xin cô thông cảm cho cậu ấy. Bây giờ tôi sẽ dẫn cô lên phòng tân hôn. Tất cả hành lí và đồ dùng của cô đều được chuyển lên đấy hết rồi ạ.”
Chu Châu Thiền gật nhẹ đầu với gã quản gia đó, cả người của cô hiện tại vì sức nặng của chiếc váy cưới mà muốn sụn xương, hiện tại quả thực chỉ muốn đánh một giấc ngay và luôn.
Nhưng trước khi đi lên tầng, như chợt nhớ ra một điều gì đó mà Chu Châu Thiền có quay lại hỏi lão quản gia.
“Có thật là Giang Tam gia đêm nay không về không?”
Lão quản gia nghe thấy cô hỏi vậy thì thoáng qua một chút ngạc nhiên rồi im lặng suy nghĩ trong chốc lát, rồi sau đó lão đưa ra suy nghĩ của mình.
“Chắc là không đâu ạ. Ngài ấy thường không hay về vào những ngày giữa tuần đâu.”
Chu Châu Thiền nghĩ ở trong đầu, kiếp trước cô đột nhiên thấy Giang Nguyệt Dực nằm ở trên giường mình mà sợ đến khiếp vía, thế mà lão quản gia còn bảo là không về à?
Nhưng sau một hồi nghĩ lại, cô tự trấn an với mình rằng đó chẳng qua là một điểm bất thường nhỏ thôi và nó chẳng ảnh hưởng gì đến tương lai về sau của cô cả, cô vẫn chết tức tưởi như trước thôi nên sự có mặt của Giang Nguyệt Dực trong đêm tân hôn của cô có hay không không quan trọng.
Điều mà cô nên ưu tiên cho mình hiện tại chính là làm thế nào để thay đổi cuộc đời đầy oan nghiệt này của mình, trừng phạt những kẻ đã hãm hại cô và tránh xa cái chốn thượng lưu nguy hiểm này ra, sống tiếp phần đời còn lại trong yên bình.
Chu Châu Thiền bước lên nhà, còn lão quản gia, lão vẫn đứng ở dưới tầng một mà lặng lẽ đưa mắt nhìn theo cái bóng trắng đang chậm rãi biến mất ở trên đoạn cầu thang, đôi mày thâm niên khẽ nhướng lên.
Lão chưa nói cho cô biết phòng tân hôn ở đâu mà cô đã có thể tự tìm được, không những vậy, sự nghi người ấy của lão còn dừng lại ở chỗ thái độ của cô.
Thực sự rất kì lạ. So với lần đầu tiên lão nhìn thấy cô, Chu Châu Thiền giờ đây đã thay đổi một trăm tám mươi độ, sự thay đổi đó lớn đến mức đến cả lão quản gia cũng không thể ngờ được mà sửng sốt.
Sự ngây thơ, thuần khiết đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lãnh đạm và thờ ơ đến khiến cho con người ta lạnh lẽo.
Nhìn đôi mắt ấy của cô kìa, nó, rất kì lạ.
Nó không hề phù hợp với đôi mắt của một cô tiểu thư mới lớn nào cả.
Lão quản gia nhìn theo cô rồi quay đầu đi, quyết định về sau sẽ theo dõi thêm để đưa đến suy đoán cuối cùng.
Nhưng trước khi thực hiện sự giám sát đó, lão đã vô tình để ý thấy có một đôi giày da vô cùng đắt tiền chẳng biết ở đâu ra đang được vứt ngổn ngang ở bên cạnh tủ đựng giày.
“Hơ…”
Lão sốc đến độ cả người đứng sững lại như một cây cột đá, hớt hải nhìn vội lên trên tầng.
Cùng lúc đó Chu Châu Thiền cũng đã đi đến trước cửa phòng tân hôn của mình, uể oải mà vặn nắm tay cầm mở ra.
Không gian ở bên trong căn phòng được mở rộng, cô ngước mắt nhìn lên, bất thình lình hét lên một tiếng đầy kinh sợ.
Cô đang nhìn thấy người nào thế này?!
Giang Tam gia đã về từ khi nào vậy?!
Giang Nguyệt Dực đang nằm gác tay ở trên trán mà thiu thiu ngủ, bất chợt những tiếng động khe khẽ từ bên ngoài hành lang khiến cho những giác quan vốn đã rất nhạy bén của anh bị đánh thức.
Đôi mắt phượng tuyệt đẹp khẽ liếc nhìn người con gái đã bị sự xuất hiện của anh dọa cho cả người bất động, rồi sau đó hững hờ bỏ qua. Cả người xoay ngược lại về phía cửa phòng rồi tiếp tục ngủ.
Chu Châu Thiền dường như vẫn không thể nào mà hiểu được rằng tại sao trong mỗi kiếp khác nhau của cô, đều sẽ xảy ra một điểm bất thường chưa từng có tiền lệ như vậy.
Rõ ràng những hành động và sự xuất hiện của Giang Nguyệt Dực luôn thay đổi! Trong khi những người khác và dòng sự kiện xung quanh vẫn luôn xảy ra như trong kí ức của cô.
Rốt cuộc anh là ai?
Lẽ nào… anh cũng có khả năng quay ngược thời gian sao?
Chu Châu Thiền nuốt xuống một ngụm nước bọt, đôi gót chân trắng hồng khẽ nhấc lên, chậm rãi tiến tới bên cạnh giường rồi dừng lại ở ngay bên cạnh Giang Nguyệt Dực.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, khẽ vươn tay lên, chạm vào trán của anh.
Nhưng trước khi ngón tay cô kịp chạm tới thì Giang Nguyệt Dực đã đột ngột mở mắt rồi ngồi bật dậy, kéo ngã cô lên giường rồi bóp lấy cổ của cô.
Ánh mắt anh vẫn còn mang vẻ ngáy ngủ nhưng phần nhiều lại là sự lạnh giá.
Giang Nguyệt Dực đanh mặt, từng câu chữ giống như là được nghiến từ kẽ răng mà thành.
“Cô đang định làm gì?”