Theo lẽ đó, đương nhiên, Chu Châu Thiền chính là nghi phạm số một của vụ án.
“Tôi thực sự không hề biết gì cả… Tôi không giết ông ấy… Tôi thực sự, thực sự vô tội…”
Chu Châu Thiền ôm mặt mà khóc nức nở, hai cổ tay cô giờ đây đã bị khoá chặt bằng chiếc còng số tám.
Hiện tại cô đang ngồi ở trong phòng thẩm vấn với một người cảnh sát khác, cơ thể vốn đã yếu gầy ẩn sau bộ trang phục tù nhân rộng thùng thình, rất tiều tụy.
Vị cảnh sát kia dường như đã trải qua đủ mọi loại vụ án có ở trên đời, gặp qua hằng hà sa số những kẻ giết người rồi ngồi khóc lóc nói rằng mình không hề làm gì cả, chỉ thở ra một hơi rồi hờ hững đẩy đến trước mặt cô những tờ báo cáo.
“Đây là kết quả giám định dấu vân tay ở trên chiếc bình giữ nhiệt mà nạn nhân đã uống, chỉ có hai dấu vân tay thôi, một là của Tiết tiên sinh, hai là của cô. Không những vậy, camera trong thư viện còn lưu lại cảnh cô đi pha nước chè cho ông ấy uống vào thời điểm mười phút trước khi nạn nhân chết. Ngoài cô ra thì còn ai giết được ông ấy?”
“Thật sự tôi không hề giết ông ấy mà…” Chu Châu Thiền lắc mạnh đầu, nỗi đau đớn và lo lắng đồng loạt giày xéo cơ thể của cô: “Ông ấy là bố ruột của tôi, tại sao tôi lại giết ông ấy được cơ chứ?!”
Chẳng hiểu sao đôi mắt của vị cảnh sát ấy nhìn cô lại lạnh nhạt và rét buốt như vậy, ông ta nghiến răng, giống như là đang vô cùng tức giận vậy.
“Bớt nói mớ lại. Tập trung trả lời vào những câu hỏi của tôi! Cô hỏi rằng động cơ gây án của cô là gì sao? Tiết tiên sinh có một số tiền bảo hiểm vô cùng lớn, trong đó, ông ấy còn có ghi ở trong một mục trống là nếu như mình chết, toàn bộ số tiền ấy sẽ được giao lại cho hai người con gái ruột. Cô chính là kẻ giết người vì tiền!”
Chu Châu Thiền bàng hoàng, cô mấp máy môi, không thể nào mà chấp nhận nổi những lời mà người cảnh sát đó nói ra.
“Anh nói vậy là có ý gì?! Tôi thực sự không phải là hung thủ giết người! Tôi còn chẳng biết ông ấy có tiền bảo hiểm, cũng chẳng biết rằng trong cái bình ấy có chứa độc. Tôi chỉ đơn giản là muốn đi thăm bố… Tôi chỉ muốn đến để chăm sóc cho ông ấy thôi mà…”
Giây trước cô kích động mà bật dậy, hét thẳng vào mặt của ông ta, nhưng rồi sau đó dần dần trở nên kiệt sức mà ngồi phịch lại xuống ghế, khuôn mặt nhợt nhạt như người chết.
Vị cảnh sát kia bị cô làm cho giật mình, tức giận đập mạnh tay xuống đống hồ sơ đang để ở trên bàn rồi cáu kỉnh bỏ ra khỏi phòng thẩm vấn.
Trên đời này, ông ta ghét nhất là những kẻ tham lam, dám đi làm hại đến người khác để chuộc lợi cho mình!
Nhưng ông ta đâu có biết, Chu Châu Thiền thực sự không hề giết người?
“Đưa cô ra về lại trại giam đi. Bực mình quá.”
Rất nhanh sau đó, hai người cảnh sát cấp dưới khác nhanh chóng tiến vào bên trong rồi áp giải Chu Châu Thiền rời đi.
Cô giống như là một sợi bún khô cong cứng nhắc, đôi mắt nông màu giống hệt như người mất hôn, để mặc cho bọn họ kéo lê mình đi.
“Bước nhanh cái chân lên! Đồ lề mề!”
Đi trên đoạn hành lang quay trở về trại tạm giam, vì gần như cả cơ thể đã mất hết sức sống nên bước chân của Chu Châu Thiền vô cùng rời rạc, suýt nữa đã kéo theo hai vị cảnh sát nọ ngã xuống cùng rồi.
Một người tức giận giật cái còng tay để kéo cô đi khiến cho cô kêu lên một tiếng đau đớn, đôi mắt nheo lại mờ mịt.
Bất chợt…
BỤP!!!
“Ối!”
Đèn điện ở trên đoạn hành lang đột ngột bị tắt hết, toàn bộ vùng không gian xung quanh chỗ bọn họ đang đứng đều tối om như mực, dẫu có giơ cả năm ngón tay ra trước mặt cũng chẳng thể nhìn nổi ở trên đó có mấy ngón.
Cả ba người nhất thời rơi vào sự hoảng hốt, đứng mãi một chỗ chưa thể di chuyển tiếp được.
Ngay giây sau đó, lại có một tiếng kêu thé lên vang lên ở bên cạnh cô, tiếp theo đó là tiếng động của hai vật nặng lần lượt đổ rầm xuống sàn nhà.
Chu Châu Thiền hoảng loạn, nhận ra có điều gì đó rất sai đang xảy ra ở đây, cô theo bản năng lùi chân ra đằng sau rồi chạy thục mạng về lại lối đi cũ, nhưng quá muộn rồi.
Cô bị một thứ vươn ra từ trong bóng tối bịt chặt miệng lại, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể giãy thoát ra được, chỉ còn có thể nhìn bản thân mình dần dần mất đi ý thức rồi ngã nhoài xuống dưới đất.
…
“… Ư.”
Từ trong cơn mê mang bước ra, Chu Châu Thiền khó chịu chớp mắt rồi từ từ lấy lại được ý thức, bất chợt ở chỗ cổ chân cô nhói lên một cơn đau điếng khiến cho cô giật mình kêu lên một tiếng đầy chật vật, cũng vì thế mà cơn mơ hồ trong phút chốc đã hoàn toàn biến mất.
Đau… Hình như, chân cô đang bị cột lại.
Chu Châu Thiền cố để hít thở, nghiêng cái đầu đau như búa bổ của mình để nhìn xuống dưới chân.
Hình ảnh trước mắt khiến cho cô hoảng hốt thực sự.
Ở bên dưới, cổ chân cô đã bị xích lại bởi một chiếc xích sắt rất lớn gắn chặt với sàn nhà.
Cái… quái…
“Tỉnh rồi sao? Chị tỉnh nhanh hơn tôi nghĩ đấy. Hoá ra chị gái mình cũng có chỗ hơn người.”
Một giọng nói phát ra từ bên ngoài khiến cho Chu Châu Thiền ngẩng phắt mặt lên, đôi mắt mở to kinh hoàng nhìn người mới tới.
“Chu Châu Kì? Cô làm cái gì ở đây vậy? Đây là đâu? Thả tôi ra mau lên!”
“Làm sao mà thả chị ra được? Tôi đưa chị đến đây cốt là để cho chị chứng kiến một cảnh tượng kì diệu mà.”
Chu Châu Kì mỉm cười rồi tiến đến, bóp chặt lấy cằm của Chu Châu Thiền nâng lên.
“Thức ăn mỗi ngày sẽ được đưa đến ba lượt, chăn gối cũng đủ đầy, chị có thấy chiếc ti vi đó không? Chị sẽ chứng kiến mọi thứ đang xảy ra ở bên ngoài xã hội bằng chính chiếc ti vi ấy.”
Chu Châu Thiền nhìn lên một khuôn mặt giống y hệt mình, nhưng gian ác và xảo nguyệt gấp bội lần, hai cánh môi va chạm vào nhau run rẩy.
“Chính là cô…”
“Hử?”
“Chính cô là kẻ đã giết bố! Là cô phải không?!”
Chu Châu Kì mở lớn mắt hình cô đầy mình ngạc.
“Bây giờ chị mới biết ư? Ôi chị gái, rốt cuộc chị có thể thông minh ở mức nào vậy?”
Nhìn lên nụ cười khoái trá của cô ta, Chu Châu Thiền tức giận muốn đấm thẳng vào mặt cô ta nhưng không được, tác dụng của thuốc mê vẫn còn sót lại chút đỉnh khiến cho cô không tài nào có thể cử động được cơ thể theo như ý muốn của mình.
Hai hàng nước mắt của cô lã chắc rơi xuống, đôi mắt trên khuôn mặt gầy gò trắng bệch hằm lên tia máu.
“Đồ ác quỷ! Thả tôi ra!”
“Thôi nào, đừng có gấp gáp thế chứ. Tôi muốn chị ở đây cơ mà. Ở đây để còn tận mắt nhìn thấy cảnh một cô tiểu thư đoan trang nhã nhặn bị xã hội căm thù và chồng của mình sóng vai bước đi ở bên cạnh một người phụ nữ mới, một người phụ nữ tốt đẹp hơn chị nhiều.”
Chu Châu Kì mỉm cười, đôi mắt thích thú nhìn xuống biểu cảm ngờ nghệch của Chu Châu Thiền.
“Và cụ thể, đó chính là tôi!”