Đây chính là người đàn ông khiến Chu Minh phục sát đất!
Chu Dương đến bên cạnh Hổ gia, sau khi đấm Hổ gia một cái mới quay người lại, nhìn nhóm người Chu Hằng Thiên, nói một cách uể oải: “Tôi là sức mạnh của Hổ gia”.
“Các người có chiêu thức gì thì mau đưa ra đi, tôi sẽ đón nhận”.
“Anh Dương cố lên! Đánh bại đám rác rưởi này”, Chu Minh không khỏi thét lên.
Sắc mặt của những người đó trở nên u ám, đại ca, nếu cậu muốn hét thì cậu đứng bên kia hét được không? Cậu đứng bên đây hét thì có ý gì?
Nhưng lúc này, mọi người căn bản không chú ý đến Chu Minh.
Cách Chu Dương xuất hiện quá đặc biệt, khiến bây giờ bọn họ nghĩ lại còn rùng mình.
Chu Hằng Thiên nhìn chằm chằm vào Chu Dương, một hồi lâu mới nói: “Có lẽ cậu đoán ra tôi là ai rồi phải không?”
“Không cần đoán”, Chu Dương nhìn ông: “Tôi đã điều tra rồi, ông là Chu Hằng Thiên danh tiếng lẫy lừng, gia chủ của Chu gia”.
“Về mặt sinh học thì được coi là bố của tôi, à đúng rồi, tôi còn phải cảm ơn số vốn khởi nghiệp hai mươi triệu ông đưa cho tôi ba năm trước, nếu không thì tôi thật sự không thể có được thành tựu ngày hôm nay”.
Chu Dương cười nhạt nói: “Xin hỏi Chu tiên sinh, câu trả lời này của tôi đúng chứ?”
Khi nghe Chu Dương nói người bố về mặt sinh học, con ngươi của Chu Hằng Thiên co rút lại một cách dữ tợn.
Nhưng ông không có biểu cảm gì khác thường.
Mà dùng giọng điệu bình thản đáp lại giống như Chu Dương: “Có thể nói là rất chính xác”.
“Thật ra có một số chuyện tôi vẫn muốn giải thích với cậu”.
“Nhưng bây giờ thì thôi vậy, cậu chắc chắn là cậu đủ tự tin đánh bại sức mạnh của ba hoàng đế võ giả sao?”
“Có lẽ cậu nên gọi toàn bộ tông sư võ giả dưới trướng của cậu ra, thì mới có thể giúp cậu ngăn cản một hoàng đế võ giả”, Chu Hằng Thiên nói.
Chu Dương khẽ cười: “Chu tiên sinh đang lo lắng cho tôi sao?”
Sắc mặt của Chu Hằng Thiên khẽ thay đổi: “Cậu cũng có thể lý giải như vậy”.
“Nếu là quan tâm thì không cần đâu”.
“Cứ để hoàng đế võ giả của ông đến thử sức, tôi và đám chó theo chân ông không cùng một cảnh giới”.
Phải nói rằng Chu Dương vừa mới trở thành hoàng đế võ giả, nếu chiến đấu với một hoàng đế võ giả thành thục sẽ rất tốn sức.
Cho dù sau khi lĩnh hội được chiêu thức lãnh vực hoàng đế, anh cũng chỉ có thể đánh bại một người, nếu hai người cùng lên thì Chu Dương sẽ lâm vào một trận chiến gian khổ.
Anh chỉ có thể chạy trốn hoặc đầu hàng nếu cùng lúc chống lại ba hoàng đế võ giả.
Đáng tiếc, bây giờ không phải trước đây, Chu Dương đã là tối thượng hoàng đế, ba hoàng đế võ giả không đủ chống lại anh.
Ngay cả những tiên sư bình thường, anh cũng chẳng coi ra gì.
“Nếu cậu vẫn cố chấp như vậy, thì tôi cũng không nói gì nữa”, Chu Hằng Thiên đồng ý, sau đó lùi lại.
Ba gia chủ khác cũng lùi về sau một bước, lúc bọn họ lùi lại thì ba hoàng đế võ giả nhảy ra.
Chỉ có tên ngốc Chu Minh vẫn không tiến không lùi, đứng nguyên tại chỗ hưng phấn nói: “Anh Dương cố lên! Anh Dương vô địch!”
Tên này làm Chu Dương hơi ngượng ngùng.
“Ra tay đi”, Chu Hằng Thiên nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Ba hoàng đế võ giả bày ra thế trận: “Phong Hoàng, Bạch Triển Đường!”
“Lôi Hoàng, Lôi Quảng Khôn!”
“Vũ Hoàng, Hải Long Cương!”
Bọn họ tự hét lên môn phái của mình, sau đó nhìn Chu Dương: “Thằng nhóc, cậu học võ công từ đâu?”
“Trẻ như vậy đã trở thành hoàng đế võ giả, biệt hiệu của cậu là gì?”
“Thì ra các người thích đặt biệt hiệu cho mình sao?”, Chu Dương khẽ lắc đầu: “Thật vô vị, tôi không có thứ như biệt hiệu”.
“Nếu muốn thì các người cứ gọi tôi hoàng đế là đủ rồi”.
“Quỳ xuống!”, lời nói của Chu Dương đột ngột thay đổi.
Lúc anh vừa dứt lời, ba vị hoàng đế võ giả hùng hổ kia bỗng quỳ ngay trước mặt anh.
Sức mạnh quỳ xuống không nhẹ, động tác mạnh mẽ, chỗ sàn bị quỳ hiện ra một hố lớn!
“Cái này… không phải chứ!”, những người có mặt đều ngạc nhiên.
Không phải, đã nói rõ là đánh nhau mà? Nói là chiến đấu ác liệt? Có chuyện gì mà mới gặp mặt đã quỳ xuống vậy?
Gia chủ của bốn gia tộc lớn cảm thấy thắc mắc khó hiểu và cực kỳ khó chịu trước cảnh tượng trước mắt.
Nhưng trêи thực tế, ba vị hoàng đế võ giả đang quỳ kia còn khó chịu hơn bọn họ nhiều.
Bọn họ cũng không muốn quỳ! Quan trọng là cơ thể không nghe lời!
Mất mặt là một chuyện, bọn họ vẫn đang chấn động trong lòng, trước giờ bọn họ chưa từng gặp đối thủ mạnh mẽ khi làm hoàng đế võ giả nhiều năm như vậy.
“Đây là… lãnh vực của hoàng đế”, Phong Hoàng nói bằng giọng điệu run rẩy.
Ba người bọn họ không thể sử dụng chiêu thức lãnh vực của hoàng đế vì sự tồn tại của lãnh vực hoàng đế tương đương với việc bước chân vào cảnh giới tiên sư, sự tồn tại như vậy có thể nói rất hiếm thấy.
Mà Chu Dương lại làm được.
“Không, không, sợ rằng không hề đơn giản như vậy, nếu là chiêu thức lãnh vực của hoàng đế thì cũng không thể ép buộc ba hoàng đế võ giả cùng quỳ gối!”, Lôi Hoàng nói rất chắc chắn.
Hoàng đế võ giả có thể sử dụng chiêu thức lãnh vực của hoàng đế, mặc dù tài giỏi khác thường, năng lực rất mạnh nhưng nói trắng ra, anh cũng chỉ có một chiêu thức mà thôi, người dùng chiêu này chắc chắn chỉ là một hoàng đế võ giả.
Sao có thể vừa gặp mặt đã khiến ba hoàng đế võ giả quỳ xuống không động đậy?
“Tiên, tiên sư!”, Vũ Hoàng lộ vẻ sợ hãi.
Nếu Chu Dương là tiên sư thì bọn họ tuyệt đối không có cơ hội thắng.
Thật ra bọn họ đã không có cơ hội thắng trong tình huống bây giờ, nhưng cũng vì như vậy mà Vũ Hoàng mới kết luận Chu Dương chắc chắn là một tiên sư.
“Sao có thể như vậy, nếu là tiên sư thì không phải nên bay vào thế giới nhỏ sao? Tại sao cậu ta vẫn có thể ở đây?”
Tất cả mọi người trong bốn gia tộc lớn đột nhiên hoảng loạn.
Chu Dương lại là một tiên sư, lần này bọn họ xong đời rồi, cho dù tất cả cùng ra tay, bao gồm tất cả hoàng đế võ giả cũng không phải là đối thủ của Chu Dương.
Cho dù bốn gia tộc lớn liên minh lại cũng chỉ như đứa trẻ yếu đuối trước mặt Chu Dương.
“Nhưng cậu ta mới tu hành ba năm, sao có thể trở thành một tiên sư? Trêи thế giới này thật sự có một tài năng quái dị vậy sao?”
Gia chủ Đệ ngũ vẫn không dám tin.
Còn ánh mắt của Chu Hằng Thiên nhìn Chu Dương sáng rực lên, dáng vẻ suy tư
Lúc này Chu Dương nói: “Tôi không phải tiên sư gì đó”.
“Nhưng cũng không quan trọng, các người còn có thủ đoạn nào nữa không?”