• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cầm Du không cần tôi đưa về… Chẳng lẽ lại cần đến một người ngoài như anh sao?

Giang Niên nhìn người đàn ông trước mặt thì có chút quen mắt. Hình như hắn đã gặp tên này ở bệnh viện rồi thì phải… Cái người mà dám lớn tiếng đe dọa hắn...

- Xin lỗi, giữa anh và Cầm Du hiện tại cũng có cái quan hệ gì vậy? Theo như tôi nhớ không nhầm thì hai người đã ly hôn rồi thì phải?

Diệp Lục Bắc vừa nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn Giang Niên như muốn lập tức xé xác hắn ra vậy.

Phải biết rằng sau khi nhìn thấy Cầm Du và bạn cô rời khỏi nhà hàng, Diệp Lục Bắc đã lấy cớ đưa mẹ mình về trước rồi đi theo sau xe của Cầm Du. Cho đến khi thấy cô đi vào trong quán Bar thì hắn mới nhanh chóng đưa mẹ về nhà rồi lại lái xe đến đây. Cũng may, hắn đã đến kịp lúc trước khi cô bị Giang Niên đưa đi.

Diệp Lục Bắc là một người rất cố chấp. Chính vì thế mà hắn nhất quyết phải kết hôn với Cầm Du. Một phần là vì hắn muốn chống chế để ông nội hắn không tước đi quyền hành hiện tại của hắn. Mặt khác, hắn cổ hủ. Cầm Du không những hôn hắn, lại còn là người đầu tiên tát hắn. Suy nghĩ đi nghĩ lại thì hắn vẫn quyết định lấy Cầm Du chính là thích hợp nhất.

Còn Cầm Du lúc này say đến nỗi đầu óc quay cuồng cả lên. Mãi lúc sau, cô bị tiếng nói của hai người đàn ông làm cho tỉnh lại một chút. Dù đứng không vững nhưng cô nhanh chóng đẩy tay người đàn ông đang ôm mình ra mà loạng choạng chỉ tay linh tinh.


- Các người là ai vậy? Ai cho phép các người dám chạm vào người tôi?

Lúc này, Giang Niên mới đưa tay ra, nhẹ nhàng nói.

- Cầm Du, đi… Anh đưa em về.

Nghe thấy người gọi tên mình, Cầm Du nheo mắt nhưng vẫn không nhận ra người đàn ông trước mặt.

- Anh là ai vậy?

- Anh là Giang Niên.

- À…

Chỉ biết Cầm Du “à” một tiếng rồi quay người hướng đến chỗ của Diệp Lục Bắc, nhìn chằm hắn một rồi rồi nở một nụ cười ngây ngốc. Lát sau, Cầm Du kiễng chân, vòng tay qua cổ của Diệp Lục Bắc, vùi mặt vào ngực hắn, hơi thở phả ra những men say nóng rực.

- Tôi không đi với Giang Niên đâu… Anh ta là người xấu… Đáng đời anh ta bị cắm sừng vì dám bỏ tôi!

Nghe đến đây, sắc mặt Giang Niên lập tức đen sì trông rất khó coi. Còn Diệp Lục Bắc thì hơi cong khóe môi, hắn gỡ tay của Cầm Du ra rồi cúi xuống bế bổng cô lên. Diệp Lục Bắc lướt qua Giang Niên rồi đặt Cầm Du vào ghế lái phụ. Sau đó, hắn vòng qua bên kia rồi lái xe phóng ngay đi. Chỉ để lại Giang Niên ôm một cục tức đứng bất động tại đó. .

Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Đi được một đoạn khá xa, lúc dừng lại chỗ đèn đỏ, Diệp Lục Bắc bất ngờ thở dài rồi quay sang nói với Cầm Du.

- Không phải giả vờ say nữa. Tuy cô uống rượu nhưng không đến nỗi say như vậy.

Thấy mình bị Diệp Lục Bắc vạch trần, Cầm Du cũng chẳng giả vờ nữa. Vừa nãy khi đụng trúng Giang Niên, Cầm Du đã bắt đầu giả say rồi. Cô không muốn đối mặt với cái tên khốn đó. Cũng may là Diệp Lục Bắc đến kịp, nếu không cô cũng chẳng biết làm sao nữa.

- Sao anh biết là tôi giả say?

- Đoán!

Cái tên này… Chẳng lẽ hắn không biết gì rồi tự cô nhận vơ mới lộ ra hết sự thật sao?

Dừng một lúc, Cầm Du ngập ngừng nói…

- Vừa nãy cảm ơn anh… Mà anh có thể quay xe cho tôi trở lại quán Bar không?

- Để làm gì?

- Xe của tôi vẫn ở đấy.

- Lát nữa để tôi gọi người mang xe của cô về. Nhà cô ở đâu?

Cầm Du không nghĩ nhiều mà nói địa chỉ cho Diệp Lục Bắc để hắn đưa mình về nhà. Hiện tại, cô đang ở một căn hộ tại khu chung cư. Cái căn hộ này trước đây là Cầm Du đã dành dụm tiền mua nó. Mới ở được có mấy tháng thì cô lại phải kết hôn với Giang Niên nên cô đã phải chuyển đi.

Ai mà ngờ đâu có ngày cô lại phải quay lại căn hộ riêng của chính mình.

Diệp Lục Bắc rất tốt, tốt đến nỗi còn đưa cô đến tận cửa. Tuy nhiên, khi cô chào tạm biệt thì hắn vẫn một mực đứng đó. Nghĩ lại thì cô thấy tối nay đã giơ tay tát hắn một cái vô cớ. Ít nhiều cô cũng có chút chột dạ nên ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mời hắn vào nhà. Diệp Lục Bắc cũng chẳng từ chối mà nhanh chóng đi theo Cầm Du.

Bước vào căn hộ của Cầm Du, Diệp Lục Bắc đảo mắt qua một lượt. Căn hộ này tuy không quá rộng nhưng đồ đạc và cách bày trí rất hợp lý. Đặc biệt là nơi ở của cô rất gọn gàng và sạch đẹp.

Trong khi Diệp Lục Bắc còn đang khen thầm Cầm Du ở sạch sẽ thì thấy cô mở cửa phòng ngủ ra. Một bãi chiến trường quần áo và mớ hỗn độn hiện ra ngay trước mắt khiến Diệp Lục Bắc bất giác cau mày.

- Tôi bị mắc hội chứng ám ảnh cưỡng chế. Chính vì vậy… Cô đừng để cho tôi nhìn thấy cái phòng ngủ của cô… Tôi không muốn lần đầu đến nhà cô mà đã xắc tay áo vào dọn dẹp đâu.

- Vậy anh cứ dọn đi. Tôi đi tắm một chút!

Cầm Du rất thản nhiên mà nói. Thường ngày công việc của cô bận đến nỗi khiến cô còn không có thời gian dọn dẹp. Nếu có người tốt bụng muốn dọn dẹp cho cô, đương nhiên là cô vui còn không kịp.

Vậy là Cầm Du đi lấy quần áo đi vào phòng tắm, để mặc cho Diệp Lục Bắc đứng ở đó. Sau khi nhìn thấy căn phòng ngủ của Cầm Du, Diệp Lục Bắc vẫn không kiềm chế nổi, cái hội chứng ám ảnh cưỡng chế của hắn lại tái phát. Vì thế mà hắn đã nhanh chóng đi vào xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, xếp ngay ngắn tất cả một cách quy củ và ngăn nắp.

Đến khi Cầm Du từ phòng tắm đi ra thì mọi thứ trong nhà cô đã có sự thay đổi rất lớn. Vì để cảm ơn Diệp Lục Bắc, cô đã lấy chai rượu quý mà ba cô gửi từ nước ngoài về mời Diệp Lục Bắc uống…

Cả đêm đó, hai người thực sự đã say đến nỗi không biết trời đất là gì. Đến cả Cầm Du cũng không ngờ rằng chai rượu này lại mạnh như vậy…

Đến khi bên ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, Cầm Du mới từ từ mở mắt trong trạng thái cả người đau nhức, đầu óc nhức nhối. Đang định vươn tay lấy điện thoại xem mấy giờ rồi thì cô phát hiện bản thân đang trong tình huống không một mảnh vải che thân.

Cùng lúc đó, Diệp Lục Bắc mở cửa, mang bữa sáng thơm phức đi vào đặt trên mặt bàn rồi nói với Cầm Du.

- Dậy rồi thì ra ăn sáng đi.

- Chuyện gì đây? Sao tôi lại không mặc quần áo?


Diệp Lục Bắc chỉ thở dài, giải đáp thắc mắc của cô.


- Hôm qua cô uống rượu say rồi lôi tôi lên giường. Cô đoán xem, tiếp theo thì xảy ra chuyện gì?


Đoán được rằng Cầm Du định cố cãi chối tội, Diệp Lục Bắc liền lấy điện thoại cho cô xem một đoạn video rất chân thực.


- Trong tay tôi đang có bằng chứng. Cô Cầm, nếu cô chối bỏ trách nhiệm, tôi chỉ còn cách kiện cô vì tội cưỡng hiếp mà thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK