Nếu không phải tại Voldemort, nếu không phải do kẻ đáng chết kia, thì có lẽ cậu có thể thật sự có được hết thảy những điều này, mà sẽ không phải ở tủ chén nhà Dursley đáng chết làm bạn với gián và nhện, bị cả nhà họ nhục mạ, chịu sự khi dễ của bọn họ; sẽ không giống như một đứa ngu ngốc bị đẩy đến thế giới phù thuỷ những lại chẳng biết cái gì, bị người khác vây xem như động vật; sẽ không phải mỗi đêm khuya ngồi trước một tấm gương khát vọng gia đình, càng không phải nhìn mẹ người để ảo tưởng ấm áp.
Ngọn lửa thù hận bị châm lên, nhanh chóng đốt hết những bi thương vốn có. Harry càng nghĩ càng tức giận, như là bị ném vào chảo dầu sôi trào. Bỗng nhiên, cảnh tượng trong gương thay đổi, một trận khói bay, Harry nhìn thấy mình giơ đũa phép với một người đàn ông to lớn không mũi, ánh sáng xanh bắn ra từ đũa phép của mình xuyên thẳng qua trái tim gã, gã ngã xuống; ngay sau đó lại là một màn khói, lúc này xuất hiện cả nhà Dursley, Dudley và dượng Vernon biến thành hai con heo, còn dì Pentunia đang đem bọn họ đưa vào lò sát sinh.
Harry khiếp sợ nhìn hình ảnh đột nhiên hiện ra trước mắt, không biết là chuyện như thế nào.
"Vậy là — con lại tới nữa sao, Harry?"
Trái tim vẫn đang sôi trào như là đột nhiên bị ném vào hầm băng, Harry cuống quít bò dậy nhìn về phía sau. Ông lão dựa bên cửa sổ, râu tóc màu bạc loé lên dưới ánh trăng.
"Con... con không nhìn thấy thầy."
"Ta cũng không cần dùng áo choàng tàng hình mới có thể ẩn thân." Dumbledore mỉm cười ôn hòa, "Vậy là, con cũng giống hàng trăm ngàn người khác, đã phát hiện niềm vui của Tấm gương Ảo ảnh."
"Xin lỗi thầy, con không biết nó được gọi như vậy."
"Đối với người hạnh phúc nhất thế giới mà nói, đây chỉ là một tấm gương bình thường." Dumbledore chỉ vào hàng chữ trên đỉnh gương nói, 'ta không hiện khuôn mặt mà hiện ước muốn sâu thẳm trong tim người', cho nên ta nghĩ, Harry con đã nhìn thấy người nhà của con?"
Harry lúc này mới phát hiện ra đó là hàng chữ viết ngược.
Harry cũng không có kể hết những gì cậu vừa thấy trong gương ra, cậu không biết có nên tin tưởng vị hiệu trưởng có hơi khùng khùng điên điên này không, nghe ông nói cũng chỉ là hơi gật gật đầu.
Dumbledore nói tiếp: "Nhưng cái gương này không thể dạy cho chúng ta tri thức cũng không thể nói cho chúng ta biết chân tướng, nó chỉ biết làm người uổng phí thời gian ở trước nó, thậm chí khiến người ta nổi điên."
Không, không phải, nó nói cho con một phần chân tướng, nguyện vọng chân thật của con, con muốn giết Voldemort, tự tay giết hắn, tựa như ở trong gương vậy, đối diện với hắn, giết hắn.
Harry không nói gì mà chỉ cúi đầu nhìn sàn nhà, Dumbledore không thấy rõ biểu cảm của cậu, càng không biết cậu suy nghĩ gì.
"Ngày mai cái gương sẽ được mang đến một nơi mới, Harry, con không nên đi tìm nó nữa." Cụ lại nở nụ cười hiền lành, vỗ vai Harry, "Nếu bất hạnh lại thấy nó, nhớ rõ phải quay về hiện thực, không nên trầm mê với hư ảo mộng tưởng. Còn bây giờ, vì sao con chưa phủ áo choàng thần kỳ của con trở về ngủ chứ?"
Harry còn muốn hỏi điều gì, nhưng ông chỉ đứng ở trước gương nói: "A, ta thật hoài niệm những ngày có thể tùy tiện kẹo chanh tuyết, bây giờ bà Pomfrey luôn cảnh cáo ta không nên ăn nhiều đồ ngọt, không tốt cho răng."
Harry cười cười xoay người rời đi, cậu đoán Dumbledore cũng không có nói thật, rốt cuộc ai trong lòng đều có một bí mật nhỏ không muốn người biết.
Những ngày nghỉ cuối cùng, Harry không động vào cái áo choàng kia nữa, mà để cặp song sinh mượn đi trêu phách tây. Harry mấy ngày nay luôn gặp ác mộng, trong mộng tràn ngập tiếng hét thảm thiết và tiếng cười quỷ dị, cha mẹ cậu biến mất trong một luồng ánh sáng xanh, cậu nghi ngờ rằng đây là cảnh tườn năm đó Voldemort giết hại ba mẹ cậu, ánh sáng xanh làm Harry sợ hãi.
Cậu biết lời nguyền Voldemort dùng để giết chết cha mẹ cậu — Avada Kedavra, sau khi thi chú sẽ phát ra ánh sáng xanh chói mắt, người trúng sẽ lập tức mất mạng, lời nguyền cũng không để lại một dấu vết gì. Cậu từng thấy trên sách về lời nguyền này, cậu cũng biết, cậu là người duy nhất thoát khỏi lời nguyền này từ tay Voldemort, cho nên cậu được xem là truyền kỳ, được gọi là 'đứa trẻ sống sót'. Bây giờ, cậu muốn học lời nguyền này, lời nguyền duy nhất có thể lấy mạng Voldemort. Harry bắt đầu tin tưởng những lời đồn đó, rằng Voldemort chưa hề chết, hắn chỉ là ẩn nấp thôi, ngủ đông ở nơi nào đó chờ đợi cơ hội sống dậy.
Kỳ nghỉ rất mau đã kết thúc, sau khi Hermione đến trường thì muốn tìm Harry để nói chuyện của Nicholas Flamel, nhưng bây giờ Harry không có húng thú quan tâm, cậu thậm chí cũng không quan tâm căn phòng bí mật lầu 4 hay âm mưu của Snape, cậu chỉ một lòng nghĩ về cái lời nguyền chết chóc phát ra ánh sáng xanh kia, lời nguyền này cần sức mạnh lớn, nên cậu phải phát triển pháp thuật của bản thân, rồi mới có khả năng tự mình báo thù Voldemort.
Sau đó đến đợt tập luyện Quidditch, Draco chủ động đưa ra rằng nếu đã không cần phải giữ bí mật nữa, thì cứ để cho Harry tập luyện cùng với đội. Chuyện này làm cho thời gian tập luyện kéo dài không ít. Cuộc sống bận rộn cũng không có giảm bớt ác mộng của Harry, cậu vẫn bị nhốt trong cảnh mơ với ánh sáng xanh lá đó, bên tai quanh quẩn tiếng cười quỷ dị của Voldemort cùng tiếng la thảm thiết của cha mẹ.
Harry cũng mất hứng thú trong khi huấn luyện, điều này làm cho Draco cảm thấy rất kỳ lạ. Trước kia dù cho Harry có tập một mình thì vẫn đều nhiệt huyết hơn bất cứ ai, hắn từng đi xem hai lần, tuy rằng không muốn nhưng Draco vẫn phải thừa nhận rằng thiên phú bay của Harry quá cao, từ tiết Bay hôm đó hắn đã biết, khi Harry bay ở không trung như có một thứ hào quang, quả thực làm Draco ghen ghét. Nhưng còn bây giờ, Harry cả người đều uể oải không phấn chấn, Draco nghĩ là do gần đây thời tiết lạnh quá nên mới thế.
Trên đường về lại hầm sau buổi huấn luyện hôm nay, Harry buồn bã ỉu xìu đi ở bên cạnh Draco, trong buổi huấn luyện cậu vẫn luôn xảy ra lỗi, Flint rất bất mãn, điều này làm cho Harry càng uể oải hơn, thật vất vả có một thứ có thể xưng là sở trường của cậu, nhưng trạng thái gần đây làm cậu cảm thấy mình càng ngày càng vô dụng, có khi những gì Snape đã nói là thật, cậu chỉ là một đồ ngốc có tiếng không có miếng, lần trước bắt được trái Snitch cũng là do may mắn nhất thời thôi.
"Cậu dạo gần đây sao lại thế này, tập luyện cũng không tích cực, dù cho làm dự bị cũng phải nghiêm túc chứ." Draco kỳ thật muốn hỏi rằng có phải Harry có tâm sự gì hay không, nhưng lại không nói ra được, chỉ lấy chocolate ếch đưa cho cậu, "Ăn đi, phục hồi tinh thần một chút." Draco lại nói thêm một câu.
"Tôi huấn luyện không tốt thì cậu nên vui vẻ mới đúng, như vậy sẽ không có ai uy hiếp vị trí Tầm thủ của cậu nữa." Harry nghiêng đầu nhìn Draco một cái, nhận lấy rồi mở hộp chocolate ếch ra.
"Tôi đây cũng không cần cậu nhường cho tôi, tôi là tự dựa vào thực lực trở thành Tầm thủ." Draco hừ một tiếng.
Harry ăn chocolate xong cũng không nói nữa, lật tấm card Phù thuỷ ra xem, lại là Dumbledore.
"A! Bảo sao tôi cứ cảm thấy tôi đã thấy ông ta rồi."
"Ai?" Draco bị Harry làm hoảng sợ.
"Nicholas Flamel." Harry đột nhiên im miệng, cảm giác chuyện này không nên để Draco biết.
"À, là ông ta, tôi biết ổng mà, là người duy nhất
chế tạo ra Hòn đá phù thuỷ đó, nó có thể dùng cho luyện kim, có thể biến bất cứ kim loại gì thành vàng ròng, còn có thể chế tạo ra thuốc trường sinh bất lão nữa, người uống thuốc này sẽ vĩnh viễn bất tử." Draco không cảm thấy có cái gì không đúng, nói với Harry.
Trường sinh bất lão? Harry sửng sốt.
"Thế nó có thể hồi sinh người chết không?"
"Cái này không rõ lắm, sách không có viết rõ, hồi sinh thì chắc phải là Hòn đá Phục sinh mới được."
Thế xem ra mục đích của Snape là Hòn đá Phù Thuỷ, có lẽ nên nói với Hermione. Harry không nói thêm cái gì nữa, đi theo Draco trở về hầm.