Trải nghiệm bị mọi người bao vây trong quán Cái Vạc Lủng vừa tối tăm vừa bẩn thỉu làm cậu rất không thoải mái. Bọn họ toàn nói về những từ Harry không hiểu, bàn luận về những câu chuyện về cậu, những câu chuyện mà cậu nghĩ chỉ có thể nghe được trước khi ngủ — tuy rằng Harry chưa từng được ai kể trước khi ngủ cho — như thể bất kì ai trong căn phòng này với một ly rượu trên tay đều biết nhiều hơn về cuộc sống của cậu hơn chính cậu. Ở nơi đó, Harry như là động vật trong vườn bách thú Muggle, và đám người đứng ở bên ngoài rào chắn sẽ vừa bình luận vừa xoi mói cậu.
Bước vào Hẻm Xéo qua bức tường gạch, Harry được bác Hagrid đưa tới một nơi gọi là Gringotts, nơi chứa những thứ mà cậu nằm mơ cũng không dám nghĩ là mình sẽ có, nhưng nó đúng thật là tài sản của cậu. Harry mang một túi tiền vừa mới lấy của thế giới này, bối rối dưới ánh mặt trời chói lọi. Bác Hagrid có vẻ như bị cái xa đẩy điên cuồng của Gringotts làm cho choáng váng, nên bác đành phải bảo Harry rằng bác sẽ về tạm quán Cái Vạc Lủng để tỉnh táo đã, rồi bác chỉ đường cho Harry, đề nghị cậu có thể tự mình đi mua đồng phục trước. Harry đứng ở cửa nhìn một hồi lâu, mới đẩy cánh cửa của Tiệm trang phục cho mọi dịp của phu nhân Malkin đi vào.
Phu nhân Malkin béo lùn thân thiết về phía cậu chào hỏi, Harry để ý thấy một cậu bé xanh xao với chiếc cằm hơi nhọn đang đứng trên băng ghế ở sau cửa hàng.
Thế giới phù thủy cũng có những đứa trẻ được gửi nuôi đến những gia đình như nhà Dursley vậy sao, vì nhìn cậu ta cũng có vẻ suy dinh dưỡng lắm. Harry nghĩ khi nhìn chằm chằm vào cậu bé tóc vàng kia, tâm trí cậu lóe lên hình ảnh cái phòng của cậu nơi chiếc tủ ở cầu thang — một nơi mà cả ánh mặt trời cũng chẳng thể ghé thăm nổi — cùng với vô số đêm bị bỏ đói đến lả người. Thế nhưng tóc cậu ta trông khá hơn cậu nhiều. Harry nhìn lại mái tóc vàng bạch kim ngắn cũn cỡn đã được xịt keo của cậu bé, bất giác đưa tay phải lên chải chải mái tóc đen rối bù của cậu.
"Này," cậu bé đột nhiên nói, "cũng nhập học Hogwarts à?"
Harry giật mình, khẽ gật đầu.
Sau đó, cậu bé kể gì đó về những cái chổi bay với cái giọng kéo dài, Quidditch, phân nhà... Harry không thể hiểu bất kỳ một từ nào, như thể quay lại lúc cậu đứng với vẻ mặt ngu ngốc ở trước mặt bác Hagrid vậy, khó chịu cực kỳ. Phải, đó là khi cậu vừa biết mình là một phù thủy, cũng là khi cậu biết cái chết của ba mẹ mình không phải là vì một tan nạn xe hơi.
Tất cả là lỗi của cả nhà Dursley, làm cậu bây giờ cứ như một thằng ngốc không hiểu điều gì, một câu cũng không đáp được, nếu có thể đáp lại, biết đâu cậu cũng có thể kết bạn với cậu bé.
Harry không có một người bạn nào, những người cùng lứa tuổi cậu từng tiếp xúc trước đây cũng chỉ có người anh họ Dudley và đám bạn của nó thường xuyên đuổi đánh cậu. Cậu bé tóc vàng kim vẫn còn đang nói chuyện một mình, nhưng tâm trí của Harry đã trôi đi đâu đó rồi.
"Nè, cậu còn đang nghe tôi nói không đấy?" Harry hoàn hồn lại, chỉ thấy vẻ mặt bất mãn của cậu bé nhìn cậu, cậu còn chưa kịp đáp lại, thì đã có giọng một người phụ nữ từ cửa truyền đến.
"Tiểu long, con ổn chứ? — Đây là, bạn mới của con sao?"
Bà bước đến bên cậu bé vàng kim, nhẹ nhàng chỉnh quần áo cho cậu bé, rồi quay đầu nhìn về phía Harry, trên môi nở một nụ cười: "Con đi một mình sao? Không đi với cha mẹ ư?"
"Bọn họ đều đã qua đời ạ." Harry trả lời đơn giản, nhún vai, không muốn tiếp tục nói về chủ đề này.
"Thật xin lỗi. Có ai đi cùng con không? Nếu không phiền, con có muốn đi cùng chúng ta không? Hình như con và tiểu Long đều là học sinh năm nhất, có lẽ đi mua sắm cùng nhau cũng không tệ?" Người phụ nữ hơi cúi đầu nhìn Harry, độ cong của cổ cũng trông thật tao nhã, và ánh mắt của bà cũng thật chân thành.
Harry mê man một lúc, có một luồng điện nhẹ lướt qua lòng cậu, mang theo hơi ấm làm tim cậu vừa ngứa lại vừa đau đớn. Nếu mẹ mình còn sống... Harry cứng ngắc nhìn đi chỗ khác, vừa lúc nhìn thấy bác Hagrid ở ngoài cửa sổ cầm hai cây kem thật lớn đang ra hiệu cho cậu, cậu quay sang người phụ nữ và nói: "Cảm ơn cô, nhưng không cần đâu ạ. Có người dẫn con tới, bác ấy giúp con mua đồ."
Cậu bé mặc thử quần áo và nhảy xuống cái ghế đẩu, giọng vẫn lè nhè: "Thôi được, hẹn gặp lại ở Hogwarts." Bà cười, vẫy tay với Harry, rồi dẫn cậu bé rời đi.
Harry ăn kem Hagrid mua, rầu rĩ hỏi: "Bác có biết quyển sách nào kiểu 'Nhập môn nhanh về thế giới pháp thuật' không? Bác biết đó, những gì con biết về thế giới này chỉ hơn không biết gì một chút. Và con cảm thấy thật tệ khi có ai đó còn biết về con nhiều hơn cả chính con."
"Có có. Thật ra, có không ít quyển còn nhắc tới hành động 'vĩ đại' của con nữa đó." Hagrid cười đùa. Harry sửng sốt, khẽ nhíu mày khi nghe những lời này, cậu không biết gì về 'kẻ mà ai cũng biết là ai đó' hay 'đứa trẻ sống sót'. Ở nhà Dursley mấy năm nay, nguyên tắc đầu tiên là không được đặt câu hỏi, thậm chí ba mẹ cậu trông như thế nào, cậu cũng chưa từng thấy qua một tấm hình nào của họ. Nếu nói về những chuyện kỳ lạ, thì những năm trước cũng xay ra không ít, ví dụ như lần cậu bị bắt phải đến sở thú vào ngày sinh nhật của Dudley, tấm kính thủy tinh đột nhiên biến mất dưới ánh mắt của cậu, hay chuyện con trăn đã nói nói lời cảm ơn với cậu trước khi bò đi mất. Nhưng Harry cũng không sẵn sàng để tùy tiện kể ra những việc này.
Trong hiệu sách, Harry đã mua được những quyển sách ghi trên thư nhập học của Hogwarts, cũng như những quyển giúp cậu có thể hiểu hơn về thế giới phù thủy. Sau đó, với sự giúp đỡ của ông Ollivander, cậu chật vật tìm được cây đũa phép dành cho riêng mình.
Harry một tay ôm chiếc lồng chim lớn — bên trong có một con cú tuyết xinh đẹp do bác Hagrid tặng, tay còn lại nắm chặt cây đũa phép dài mười một tấc Anh làm bằng gỗ cây nhựa ruồi và đuôi Phượng Hoàng, cậu thầm nghĩ, nếu đây không phải là một giấc mơ, thì hôm nay có lẽ là ngày sinh nhật tuyệt vời nhất của cậu.