- Anh chờ em về thật đấy à, Thừa Minh. Em về đúng giờ nha.. Sớm hơn hẳn 5 phút.
Nhìn thấy Hiểu Linh, Thừa Minh có chút thở phào. Cô ấy thật sự giữ lời. Hắn cũng thầm may mắn bản thân không điên khùng mà gọi điện thúc giục Hiểu Linh. Cô ấy không bao giờ thích bị như vậy. Thái độ có chút mềm xuống, Thừa Minh hỏi:
- Em về rồi. Hôm nay đi chơi vui không? Lăng Hạo Ninh không bắt nạt em đấy chứ.
Hiểu Linh cười:
- Em đi chơi rất vui. Anh ấy dám bắt nạt em sao. Anh ngồi đây chờ em từ bao giờ đấy? Nhìn xem. Ghế sopha lõm một hố sâu luôn rồi.
Thừa Minh có chút mất tự nhiên đáp:
- Ăn cơm xong cũng không về phòng, ra ngoài này ngồi nghịch điện thoại tiện thể giám sát em về thôi.
Hiểu Linh nhún vai:
- Thế thôi, em cũng về rồi. Anh về phòng đi thôi.
Thừa Minh gật đầu ừ một tiếng. Hắn đứng dậy. Đột nhiên cảm thấy hoa mắt choáng váng mà loạng choạng. Hiểu Linh ngay cạnh bên liền đỡ hắn, lo lắng hỏi:
- Anh không sao chứ?
Thừa Minh nhìn lại bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay hắn của Hiểu Linh mà ngẩn người. Hắn... muốn ở cạnh bên cô ấy nhiều hơn một chút. Thừa Minh lắc đầu:
- Anh không rõ. Có chút choáng váng. Em đỡ anh lên phòng được không?
Hiểu Linh gật đầu không suy nghĩ:
- Được. Vậy để em đưa anh lên phòng.
Thừa Minh nhếch miệng cười, yếu ớt nói:
- Cảm ơn em.
HIểu Linh cẩn thận dìu Thừa Minh vào phòng. Phòng anh ấy lại không bật đèn như mọi khi, chỉ chút ánh sáng từ hai chiếc đèn đầu giường. Thừa Minh vừa nằm xuống. Cánh tay cố tình kéo mạnh khiến Hiểu Linh bất thần mất trọng tâm mà ngã lên người hắn. Thừa Minh liền nhân dịp này ôm cả người cô ấy vào lòng rồi lật người khiến Hiểu Linh cũng nằm gọn trên giường của hắn.
Hiểu Linh luống cuống vì tình huống bất ngờ xảy ra. Tay cố gắng gỡ vòng tay như gọng kìm của Thừa Minh ra khỏi eo mình. Giọng gấp gáp:
- Anh Thừa Minh, buông tay.
Thừa Minh sao có thể buông. Hắn siết chặt vòng tay hơn một chút. Khuôn mặt hắn liền có thể áp sát vào lồng ngực Hiểu Linh. Hắn tham lam hít thở khí tức chỉ riêng thuộc về cô ấy. Khí tức khiến hắn cảm thấy yên bình, thanh thản nhất. Một tay vòng qua eo. Tay kia đặt lên lưng Hiểu Linh mà siết chặt khiến cả người cô ấy áp sát vào người hắn... Thật muốn... đè cô ấy dưới thân... Giọng nói giả vờ mệt mỏi:
- Làm gối ôm cho anh một lát. Mấy ngày nay anh không tài nào ngủ được. Nhưng vừa ôm em một chút đã thấy buồn ngủ rồi. Chỉ một lát thôi. Anh mệt mỏi quá.
Hiểu Linh khựng lại. Sáng nay bộ dạng Thừa Minh rất mệt mỏi không phải vì anh ấy mất ngủ đêm qua mà là đã mất ngủ vài đêm sao. Thảo nào lúc sáng khi cùng ngồi trong nhà hoa, cô cứ cảm giác Thừa Minh nhiều lúc ngủ gật. Nhưng.. cũng không thể như thế này được. Cô nói:
- Nếu không em pha cốc sữa nóng cho anh nhé. Uống vào sẽ dễ ngủ hơn đấy.
Thừa Minh lật nhẹ người, đè một nửa người lên người Hiểu Linh. Hai chân cũng giam cầm chân của cô ấy lại. Vòng tay lại siết chặt hơn một chút. Thật ấm, thật mềm, thật thơm... Hiểu Linh cô ấy quá... Giọng nói hắn có chút nhuốm màu dục vọng, khàn khàn:
- Không cần. Anh thử mọi cách rồi đều không ngủ được. Để anh ôm em một lát liền được rồi. Anh chỉ cần như vậy thôi. Cầu xin em.
Hiểu Linh bị Thừa Minh kiểm soát gắt gao thì có chút run rẩy. Cô muốn vùng ra nhưng tiếng cầu xin yếu ớt kia lại khiến cô không đành lòng. Cả người bị giam cầm dưới thân thể nóng hầm hập của một nam nhân. Cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận từng khối cơ bắp thịt săn chắc. Hơi thở cùng hoocmon nam tính dày đặc khiến thần kinh hưng phấn tới choáng váng. Cô nghe được tiếng tim đập bình bịch trong lồng ngực nhưng lại chẳng phân biệt nổi đâu là tiếng tim cô, đâu là tiếng tim Thừa Minh. Cô nghe tiếng thở nặng nề, mệt mỏi của Thừa Minh. Và thậm chí cô nghe thấy tiếng quần áo loạt xoạt khi anh ấy trở mình một chút, siết chặt tay hơn một chút.
Thấy Hiểu Linh không nói gì cũng không phản đối. Thừa Minh thầm cười trong lòng. Cô ấy thương hắn. Không đành lòng mà chiều theo khi hắn hạ giọng cầu xin. Rõ ràng lúc này, Hiểu Linh cực kỳ muốn chạy trốn. Cả thân mình căng cứng chống đỡ cái ôm siết của hắn. Nhưng lại không đành lòng mở lời xua đuổi, từ chối.
Cảm giác được kiểm soát cô ấy thật quá tốt đẹp. Khuôn ngực mềm mại, cao ngất kia phập phồng theo từng hơi thở rất nhẹ. Mùi hương lành lạnh, nhàn nhạt của Hiểu Linh như đang dần thấm vào da thịt hắn... Khiến chúng càng thêm phấn khích. Luồng hơi thở ấm nóng ngay sát bên tai như đang đốt lửa. Cơ thể mềm mại, nhỏ nhắn nằm dưới thân hắn giống như chỉ cần mạnh tay một chút liền có thể tan thành nước, thâm nhập vào cốt tủy.
Nhưng Thừa Minh biết.. hôm nay hắn chỉ có thể đến như vậy.. Cái hắn muốn không phải như Cố ba nói chỉ là dục vọng. Hắn muốn trái tim Hiểu Linh có hắn. Hắn muốn không chỉ phía hắn mà Hiểu Linh cũng phải có dục vọng với hắn. Thứ hắn muốn có khó khăn hơn nhiều việc cướp lấy như Cố ba nói.
Tiếng thở Thừa Minh dần dần bình ổn và đều đặn. Vòng tay cũng dần dần buông lỏng hơn. Hiểu Linh đoán chừng anh ấy đã ngủ say. Cô cẩn thận nhích người rời khỏi vòng tay anh. Ra khỏi giường, cô điều chỉnh lại chút nhiệt độ điều hòa, hạ thấp độ sáng của đèn ngủ rồi cẩn thận kéo chăn cho Thừa Minh. Hiểu Linh đứng nhìn Thừa Minh một lát. Tâm cô giờ loạn như ma. Sao cô có thể có suy nghĩ vớ vẩn với Thừa Minh đây. Anh ấy là anh trai cô đó.
Hiểu Linh vừa rời khỏi. Cánh cửa phòng đóng lại. Một đôi mắt từ từ mở ra trong đêm nhìn chăm chăm về phía cửa. Cánh cửa đó được khóa lại. Tiếng nước xả trong phòng tắm vang lên cũng không át được tiếng nam nhân thở dốc gọi:
- Hiểu Linh... Hiểu Linh...