- Đầu tiên là tạo dư luận, buổi chiều tôi sẽ làm cho cả khu nhà biết chuyện Phan Bảo Sơn nghe lén Lưu Giang Yến đi vệ sinh. Thứ hai tìm Chu Quốc Phòng, giải thích mọi chuyện với ông ta, để ông ta nói bóng gió với Hoàng Lão Tà, để có tác dụng xúc tiến. Thứ ba chính là tố cáo nặc danh, phản ánh lên Huyện ủy thậm chí Ban tổ chức Thành ủy, cũng không tin là không được quan tâm.
- Ồ, ồ, Kim Bình, em thật sự đúng là có tài!
Lương Diên Phát không khỏi cười, vẫn không nghĩ Trịnh Kim Bình có thủ đoạn như vậy.
- Vậy em thử một chút, mới có thể có hiệu quả, tuy nhiên phải nắm chặt thời gian, giờ là lúc nào rồi, cũng còn có một vài ngày, đừng nói mấy phương pháp của em, dù là một trăm cách cũng không tốt!
- Em cũng phải đi hành động!
Trịnh Kim Bình chạy đi trước, đi thẳng đến văn phòng Chu Quốc Phòng.
Người gặp chuyện vui thì thích, gặp chuyện buồn để bụng đến buồn ngủ. Chu Quốc Phòng đang giống như con gà, mí mắt cụp xuống. Ban đầu anh ta thấy cơ hội ngàn năm có một, rất có thể lên được chức Phó Chủ tịch xã, nhưng không ngờ nửa đường xuất hiện Phan Bảo Sơn, đánh anh ta một cái nằm sấp luôn.
- Chủ nhiệm Chu?
Trịnh Kim Bình nhẹ nhàng gõ cửa, thấy bốn phía không người liền đẩy cửa vào.
- Ồ, Chủ nhiệm Trịnh, có chuyện gì?
Chu Quốc Phòng và Trịnh Kim Bình tuy thuộc hai phe cánh nhưng bình thường ở mặt ngoài vẫn rất khách khí.
- Có chuyện không thể không bàn với anh, vô cùng cấp bách.
Trịnh Kim Bình không chút khách khí ngồi xuống.
- Cô nói đi.
Chu Quốc Phòng ý thức được không phải là chuyện nhỏ, rất quan tâm.
- Là chuyện bầu Phó chủ tịch xã, cũng có quan hệ với anh, còn ai có thể thắng đó là một chuyện khác, nhưng ai ngờ Phan Bảo Sơn lại xuất hiện, gạt hết chúng ta sang một bên, anh có tức hay không?
Trịnh Kim Bình không cho Chu Quốc Phòng có cơ hội lên tiếng.
- Tình huống bây giờ có chuyển biến tốt đẹp rồi, chúng ta phải tranh thủ nhanh.
- Tình huống gì?
- Phan Bảo Sơn thực xui xẻo, tối qua hắn làm chuyện xấu xa, nghe lén Lưu Giang Yến đi vệ sinh, chuyện này nói một cách nghiêm túc chính là có vấn đề nghiêm trọng về tác phong sinh hoạt, truy cứu thì đó cũng không phải là việc nhỏ, trực tiếp ảnh hưởng đến tư cách bầu Phó chủ tịch xã của hắn. Ở xã chỉ cần mở cuộc họp Đảng ủy xem xét, hủy bỏ tư cách ứng cử viên của hắn, sau đó báo cáo Ban tổ chức Huyện ủy, tám phần thì xong rồi. Tiếp theo vị trí Phó chủ tịch xã là chuyện của chúng ta, dù sao có nhiều hơn một cơ hội có phải không?
- Đây, đây đương nhiên là chuyện tốt rồi.
Chu Quốc Phòng trong lòng lại dấy lên một tia hi vọng, anh ta cảm thấy nếu cạnh tranh với Trịnh Kim Bình không thua cô ta chút nào.
- Việc này tôi đã tìm Chủ tịch xã Lương, ông ta đồng ý tổ chức cuộc họp Đảng ủy nhưng quan trọng là Hoàng Lão Tà, ồ không là vấn đề ở chỗ Bí thư Hoàng, ông ta không ngờ không đồng ý.
Trịnh Kim Bình lắc đầu thở dài.
- Đây không phải trực tiếp phán chúng ta tử hình sao?
- A!
Chu Quốc Phòng a lên một tiếng.
- Đừng kinh ngạc, anh phải cố gắng đến chỗ Bí thư Hoàng bảo ông ấy tổ chức cuộc họp Đảng ủy.
- Tôi, tôi không nói được.
Chu Quốc Phòng coi như là người thành thật, gan nhỏ.
Trịnh Kim Bình dự đoán được Chu Quốc Phong trong thời khắc quan trọng dễ như xe bị tuột xích.
- Chủ nhiệm Chu, với tính cách của anh đương nhiên không thể đi gặp trực tiếp Bí thư Hoàng để yêu cầu gì, nhưng anh có thể áp dụng chiến lược tình cảm. Bí thư Hoàng là một người trọng tình nghĩa, tôi nghĩ ông ta sẽ thay đổi suy nghĩ. Hơn nữa, chuyện của Phan Bảo Sơn rất nhanh chóng sẽ có tin đồn, ảnh hưởng tồi tệ sẽ xuất hiện.
Chu Quốc Phòng bị Trịnh Kim Bình đẩy một chút, lập tức hiểu ra, gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Tôi thử một chút, thử một chút.
Trịnh Kim Bình rất hài lòng, trước khi đi thậm chí còn bắt tay với Chu Quốc Phòng
- Chủ nhiệm Chu, hiện giờ chúng ta là một mặt trận thống nhất!
Nhìn thấy hi vọng, Chu Quốc Phòng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Trịnh Kim Bình
- Liên minh, liên minh!
Trịnh Kim Bình ngựa không dừng vó, nhanh chóng trở lại văn phòng, bắt đầu viết tài liệu tố cáo. Không tới nửa tiếng, đã sửa xong, Trịnh Kim Bình cầm tài liệu sung sướng phát run:
- Mẹ ơi, bình thường viết ra thứ gì buồn da đầu run lên, lúc này thật đúng là câu từ dâng trào như suối, ngàn bút viết vẫn chậm, xem ra tiềm lực là vô tận, con người phải cố gắng mới được!
- Em nói gì vậy?
Lương Diên Phát đi đến.
- Ai phải cố gắng mới được?
- Ai cũng cần.
Trịnh Kim Bình bây giờ căn bản lĩnh hội không được dụng ý của Lương Diên Phát, tâm tư của cô ta tất cả đặt vào việc Phó chủ tịch xã.
- Ồ, đúng vậy, phụ nữ cần, bởi vì phải sinh con. Đàn ông cũng cần bởi vì phải giải buồn.
Lương Diên Phát nheo mắt.
Lúc này Trịnh Kim Bình mới phản ứng
- Ôi, Chủ tịch xã Lương, sao anh có thể nghĩ như vậy, hiện giờ em đang bận muốn chết, anh không quan tâm chút nào.
- Không quan tâm đến em, tôi đến đây làm gì? Thế nào, đã thuyết phục bên chỗ Chu Quốc Phòng chưa?
- Anh ta thành thật gật đầu, chẳng lẽ em nói không được?
Trịnh Kim Bình giơ hai tay lên.
- Nhìn xem, ngay cả tài liệu tố cáo cũng đã chuẩn bị xong, thế nào, hiệu suất đã đủ chưa?
- Ừ, để tôi xem một chút.
Lương Diên Phát cầm tài liệu, nhìn qua, còn sửa mấy chỗ, rất nhanh.
- Sửa lại một lần nữa, lập tức fax đến Huyện ủy và Ban tổ chức Thành ủy.
- Được!
Trịnh Kim Bình rất vui ngồi xuống bắt đầu sửa chữa.
- Kim Bình, em nhớ kỹ, gặp chuyện không hoảng hốt, trật tự thong dong, mới có thể làm được chuyện lớn. Việc này phải giữ bí mật đấy, vừa rồi em cửa cũng không đống, nếu người khác xông vào thì sao bây giờ?
- Là em sốt ruột quá, nhất thời sơ sẩy.
- Có những sai lầm chí mạng, cũng bởi vì những sơ suất nho nhỏ, cho nên bất cứ lúc nào cũng phải chú ý, đây cũng là việc có lợi đối với em sau này.
- Em biết rồi Chủ tịch Lương.
Trịnh Kim Bình nhìn chăm chú vào màn hình vi tính, nhìn kỹ từng chỗ sửa, tài liệu tố cáo nhất định phải thể hiện tính nghiêm túc, không có lỗi chính tả, câu nói lưu loát là yêu cầu tối thiểu.
- Ba cách đã làm hai rồi, còn thủ đoạn nữa bao giờ bắt đầu? Đó cũng là một khâu quan trọng.
- Đợi gửi bản fax xong sẽ bắt đầu. Ngay giờ nghỉ trưa cũng không nghỉ đến căn tin truyền tin, vừa lúc đông người, giống như họp chiều về văn phòng không phải là tin tức được truyền đi nhanh chóng sao?
- Em được lắm!
Lương Diên Phát đóng cửa lại, tốt nhất là giữ bí mật, quay đầu nhìn Trịnh Kim Bình cười ha hả không ngừng
- Kim Bình, tối qua, miệng của em thật đúng là hăng hái, khiến cho tôi thiếu chút nữa là linh hồn xuất khiếu rồi.
Trịnh Kim Bình lòng như có lửa đốt, chưa có tâm tư muốn làm những việc hư đốn với Lương Diên Phát.
- Chủ tịch Lương, anh xem hiện giờ em luống cuống chân tay, tâm tư cũng đang loạn, nếu chẳng may cắn đứt xúc xích của anh thì làm sao bây giờ?
Lương Diên Phát vốn đã cởi thắt lưng, vừa nghe Trịnh Kim Bình nói, nhìn cô ta không có chút lạc thú nào trong mắt cũng không có hứng thú.
- Chủ tịch xã Lương, nếu không chờ em xong, buổi tối không có việc gì làm...
- Chuyện vài phút sao còn phải đợi đến buổi tối.
Lương Diên Phát giọng hơi giận hờn.
Lúc này Trịnh Kim Bình mới ý thức được chuyện trước mắt thật sự cần giải quyết, vội rời khỏi ghế đi đến trước mặt Lương Diên Phát, ngồi chồm hổm xuống ỏn ẻn nói:
- Chủ tịch xã Lương, em đã đến rồi.