Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng.
Đám sương trắng nhạt màu, lượn lờ ở xung quanh sân của chính quyền xã Giáp Lâm. Sương lập lờ trên những ngọn cây, cũng có đám nhẹ nhàng đậu trên vườn rau thấp bé bên cạnh, dạo qua dạo lại.
Trong sân rất an tĩnh, mấy hàng ngói xanh yên tĩnh nằm, chỉ có tòa nhà ba tầng màu vàng nhạt ở góc Đông Bắc truyền đến tiếng leng keng thùng thùng. Có người đang đứng ở cạnh bể nước rửa mặt, vòi nước xối ào ào, hòa với từng trận thanh âm chậu rửa mặt, vại nước va vào nhau, nghe rất chói tai.
Đối diện với cái bể nước chính là phòng của Phan Bảo Sơn, hắn bị đánh thức, nhô đầu ra khỏi chăn, mắt còn chưa cả mở đã há mồm hô:
- Mẹ nó, đứa nào, nhẹ thôi, nhẹ thôi.
Phan Bảo Sơn biết, người ở phía ngoài là lão Vương, rất quen thuộc, rống một hai câu cũng không sao.
- Lúc nào rồi mà còn chưa rời giường?
Lão Vương được nhắc tới quay đầu hướng cửa kí túc xá cười ha hả:
- Quỷ lười chỉ biết ngủ, phỏng chừng vật ở đũng quần kia cũng lười đến mốc meo rồi, khẩn trương rời giường mà chuẩn bị đi, nhân dịp ngày đẹp, ra mà phơi nắng.
- Ôi, ông đúng là ngoa ngoắt, nguyền rủa tôi như vậy, thằng em của ông mới mốc ý.
Phan Bảo Sơn than thở một tiếng:
- Thôi đi, không so đo với ông nữa, lúc đi căn tin ăn cơm, nhớ mang về cho tôi hai cái bánh bao là được.
- Tối hôm qua là uống nhiều quá, hay cả đêm nghĩ cách bò vào phòng ở tầng hai của các cô gái, mệt muốn chết rồi?
Vừa nói, lão Vương vừa cầm chậu rửa mặt, đi vào đẩy cửa phòng ra.
- Bảo Sơn, hôm nay là ngày hướng dẫn kỹ thuật. Hôm qua không phải cậu nói sáng sớm phải xuống thôn sao, lại đổi chủ ý rồi à?
Phan Bảo Sơn đột nhiên ngồi xuống, vỗ đầu một cái:
- Đúng là đồ phá hoại, như thế nào đã quên mất việc này rồi!
Năm phút sau, Phan Bảo Sơn vội rời khỏi kí túc xá, gọi tên bạn tốt ở cách vách là Thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân Vương Thao, người vừa định đi căn tin.
Vương Thao vừa bước ra khỏi cổng kí túc liền quay đầu nhìn về phía lầu hai, thẳng đến chỗ quẹo, vẫn là bước đi vô cùng cẩn thận, thỉnh thoảng còn nhìn xung quanh.
- Con mẹ nó xem xét cái gì mà xem xét, đủ loại quần chip hay áo bra này, người ta sẽ sớm cất đi thôi, còn chờ cậu nhìn tới nghiện.
Vẻ mặt Phan Bảo Sơn châm biếm:
- Nếu muốn xem, về sau học tập lão Vương, dậy sớm một chút.
Lời này của Phan Bảo Sơn, cũng là có chút chuyện nhỏ ở trong.
Xã Giáp Lâm mấy năm nay đến không ít những người trẻ tuổi, phần lớn đơn thân, đường xá giao thông cũng không thuận tiện, nên người bình thường đều sẽ không quay về. Trước kia kí túc xá cũng không đẹp thế này, xã lại cắn răng xây nên một tòa kí túc xá ba tầng như bây giờ. Lầu một nam ở, lầu hai nữ ở, lầu ba không phân biệt nam nữ, lãnh đạo từ cấp Phó phòng trở lên mỗi người được một gian.
Những người ở lầu một, tuy rằng luôn mong có ngày được lên đến lầu ba, nhưng trong mắt cũng chỉ có lầu hai, luôn chăm chăm chú chú mà nhìn. Nhất là mùa hè, dưới góc độ quan sát sự vật mà nói, phong cảnh sẽ càng thêm mị hoặc. Một thời gian rất dài, chỉ cần nhìn thấy lầu hai có người mặc váy, thì ở lầu một đã có người bắt đầu đặt cược, xem quần chip của cô gái đấy màu gì.
Tuy nhiên có một lần, tất cả mọi người thua, mọi người ngửa cổ lên nhìn rất rõ ràng, cô gái kia, dưới váy không mặc gì. Vì thế mọi người đem tiền đánh cuộc đi làm một chầu rượu, lại có người uống đặc biệt nhiều, quá hưng phấn đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, khiến cho một hồi ầm ĩ không nhỏ. Cuối cùng cô gái xui xẻo kia đã phải xin điều đến xã khác.
Chuyện này, lãnh đạo xã, sau lưng luôn che miệng buồn cười, tuy nhiên ngoài mặt lại là lời lẽ chính nghĩa, độc địa cùng phê phán, cuối cùng quyết định, đổi vòng bảo hộ bằng thép thưa thớt ở lầu hai thành tường xi măng cao một thước rưỡi.
Dù cho như thế, ở lầu một vẫn như cũ có thể tìm ra thú vui, bọn họ sẽ căn cứ vào màu sắc của quần chip và kích thước của bra, từ đó tổng hợp ra nhan sắc thích hợp, đánh giá xem chủ nhân của những đồ vật đấy là ai.
Chuyện này lại không thể nào đánh cuộc được, vì muốn biết đáp án cũng không dễ. Tuy rằng những cô gái ở lầu hai này sẽ tự mình thu đồ của bản thân, nhưng ngẫu nhiên cũng có những người làm việc tốt hoặc giúp đỡ người khác, cuối cùng cũng không thể chắc chắn chủ nhân là ai. Nhưng mọi người vẫn làm không biết mệt mỏi, nói thế nào cũng coi như có chuyện để nói.
Sau lại, việc này lại để cho lầu hai biết, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, các cô gái bắt đầu lén lút phơi đồ, tối giặt, sáng sớm thu, dường như ban ngày nếu đồ lót của ai còn ở bên ngoài, người đấy sẽ giống như hậu duệ của Phan Kim Liên vậy.
Cho nên, Phan Bảo Sơn trêu chọc Vương Thao, nếu muốn xem đến nghiện, phải giống như lão Vương vậy, dậy thật sớm.
- Ha ha...
Vương Thao nghe xong nhướn mày nháy mắt mà cười:
- Thật đúng là nhìn không ra, cậu nói lão Vương mỗi ngày dậy sớm như thế, chính là thích nhìn thành nghiện?
Vậy cũng không chính xác, sáu tháng cuối năm tôi mới lại đấy, đối với sự vật hiện tượng cũng không thể hiểu hết, chỉ nói đến những cô gái ở lầu hai kia đi, tôi xem có người còn muốn chiêu ong dụ bướm ấy.
Phan Bảo Sơn nhướn mi:
- Đại chủ nhiệm Trịnh ở văn phòng Ủy ban nhân dân các cậu, là một người như vậy đấy.
- Chuyện này thằng ngốc cũng nhìn ra được. Tuy nhiên còn phải xem là người nào, cậu như vậy khả năng còn không phải là đồ ăn cô ta thích.
Hai người cười cười nói nói, rẽ qua một góc tường lại vừa vặn đụng phải người bọn họ vừa nhắc tới, Chủ nhiệm Trịnh Kim Bình.
- Chủ nhiệm Trịnh!
Vương Thao dừng lại nhiệt tình vấn an:
- Đã ăn rồi?
- Bây giờ là mấy giờ rồi mà còn chưa ăn.
Dáng vẻ Trịnh Kim Bình vội vàng, cho tới nay đều luôn là cái dạng này, giống như xã này không có Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân này liền chuyện gì cũng không xong.
- Ồ đúng rồi Tiểu Vương, ngày hôm qua không phải tôi phân công cậu cùng Phó chủ tịch xã Triệu cùng đi lên huyện họp sao? Chuẩn bị sẵn sàng đi, đúng 7h50 xuất phát đấy.
Trịnh Kim Bình nói xong, vặn vẹo uốn éo đi rồi, Phan Bảo Sơn chớp mắt nhìn Vương Thao:
- Quả nhiên là một chủ nhân tốt, coi cô ta lắc được đến bộ dạng kia, so với cành liễu bên bờ sông còn kinh hơn.
- Chuyện này không phải chuyện để đùa, nếu để cho người khác nghe được truyền ra, không chỉ là Trịnh Kim Bình không tha cho cậu, chỉ sợ Chủ tịch xã Lương cũng sẽ không có sắc mặt tốt đâu.
- Đúng thế, người của ai người đấy phải che chở rồi.
Phan Bảo Sơn thúc giục:
- Đi nhanh lên, ăn cơm đi, xong rồi tôi còn phải đến thôn Tà Câu đi chỉ đạo sản xuất đấy.
- Ai, tôi nói này Phan Bảo Sơn, cậu rốt cuộc là thật hay giả, còn chính thức làm công việc hướng dẫn kĩ thuật này nữa...
Vương Thao vỗ vai Phan Bảo Sơn:
- Tôi nhưng thật ra lại biết, trong thôn có không ít cô gái xinh đẹp, cậu có thể đi chỉ đạo một chút các cô ấy nên làm gì.
- Vương Thao, xem cậu con mẹ nó lớn hơn tôi có một tuổi, cũng chỉ chửi một câu thôi đi. Cậu nói xem, con mẹ nó cậu cả ngày đều nghĩ cái gì vậy?
Phan Bảo Sơn trêu ghẹo nói:
- Chúng ta thực sự nên thay dân chúng làm việc đấy. Nói cho cậu biết, không quan trọng tuổi lớn hay nhỏ, khoa học kĩ thuật vĩnh viễn là chìa khóa của sản xuất, tốt xấu cũng học bốn năm đại học, trong đầu cũng còn có vài thứ dùng được.
- Trong đầu có kiến thức hay không tôi không biết, dù sao chỉ bằng vào võ mồm của cậu, đã đủ để khiến người khác thán phục, không hổ là điều động sinh được tỉnh lựa chọn xuống.
Vương Thao cười ha hả, trong lời nói lộ ra chút ít ý hâm mộ.
Phan Bảo Sơn lắc đầu cười cười, có chút nghiền ngẫm