Bên trong khu rừng hoang vắng truyền tới từng trận tiếng động. Bên ngoài đó một thành trì đông dân, từng vị tu sĩ mạnh mẽ phát hiện tiếng động.
"Từ xưa đến nay khu rừng kia vẫn luôn tĩnh lặng không có chuyện gì, hôm nay làm sao lại kêu lớn như vậy?" Bọn hắn hít một ngụm khí lạnh như gặp quỷ vậy.
Họ có người là thành chủ (1), gia chủ (2), chưởng môn (3) của một tông môn, thậm chí là những tán tu (9). Dù cách nhau rất xa nhưng với sự mạnh mẽ của mình, họ có thể dùng thần niệm để nói chuyện, bàn tán với nhau
"Trước đây khu rừng Tĩnh Lặng vẫn luôn yên tĩnh, từ xưa vẫn vậy, lần này bên trong đó không khéo có chuyện lớn phát sinh đi." Một vị tu sĩ mạnh mẽ suy đoán nói vậy.
Những vị tu sĩ mạnh mẽ này chính là đại năng (4), là cường giả (5) của một tòa thành trì. Bọn hắn sống ở đây đã rất lâu rồi, vô số năm tháng, cứ việc bọn họ có tranh đấu với nhau, không sợ trời không sợ đất.
Nhưng khi nhắc đến khu rừng Tĩnh Lặng thì đối với họ mà nói thì đó chính là đại khủng bố, từ xưa đến nay là nỗi khiếp sợ của vô số người.
Khu rừng đó tồn tại từ bao giờ thì không ai có thể biết được. Theo lời kể của một số người, từ khi trời đất còn là một mảnh hỗn độn chưa được hình thành thì nó đã có ở đó rồi.
Không ai có thể khám phá ra được cội nguồn của nó. Xưa kia, có vô số người muốn xem vận may của mình mà đi vào trong đó, từ người bình thường cho đến những tu tiên giả mạnh mẽ.
Nhưng kết quả là chưa từng có ai trở về từ nơi đó.
Nó luôn im lặng chưa từng phát ra tiếng động nhưng lại ẩn chứa những nguy cơ không ai có thể biết được.
Có truyền thuyết rằng khi xưa, thời đại tiên nhân vẫn còn tồn tại trên thế giới của người phàm.
Vài vị tiên nhân vì muốn khám phá bí mật của khu rừng, họ đã tập hợp đủ ba ngàn người cùng cảnh giới Chân Tiên, cùng nhau xông vào nơi chết chóc đó.
Cuối cùng không ai trở về được nữa.
Cho dù ba ngàn vị tiên nhân xông vào nhưng khu rừng vẫn không có một tiếng động, họ chết trong im lặng, điều này vô cùng quỷ dị để cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Bởi vậy mà khu rừng còn có tên gọi khác là khu rừng Táng Tiên (6).
* * *
Giữa lúc mà các tu sĩ đang thảo luận sôi nổi về bí mật cũng như động tĩnh trong khu rừng.
Tận nơi sâu nhất bên trong khu rừng, giữa hư không xuất hiện một mảnh vỡ, nó như một chiếc gương dần dần nứt ra vậy, càng ngày càng lớn hơn.
Vết nứt từ hư không đã lớn đến mức mà đủ để cho một người trưởng thành đi qua nó.
Một thiếu niên xuất hiện từ bên trong đó, trên khuôn mặt trẻ tuổi này lộ vẻ khiếp sợ không thể tin được.
"Không nghĩ tới, việc xuyên không chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết cũng như truyện tranh thế mà xuất hiện ở trên người mình." Thiếu niên tràn đầy khiếp sợ cảm thán nói.
Hắn không nghĩ tới được, lúc nãy mình còn đang ở trong nhà xem Anime, cái bụng đột nhiên cảm thấy đau, hắn liền chạy đi vệ sinh một chuyến.
Kết quả là khi đi vệ sinh xong, vừa mở cửa ra và định trở lại phòng xem tiếp bộ Anime Akame ga kill mà hắn yêu thích thì liền gặp phải không gian tan vỡ, sức hút từ khe nứt khiến hắn liền bị hút vào trong đó.
Nhưng rất nhanh Dương Xuân Minh liền có thể thoát khỏi những cảm xúc sợ hãi đó.
Bản thân hắn là người bình tĩnh, cho dù gặp chuyện bắt ngờ cũng có thể hồi phục lại trạng thái cảm xúc như cũ một cách nhanh chóng.
"Nên nói bản thân may mắn vẫn là xui xẻo đây?" Thiếu niên cười khổ nói.
"Không biết là ngẫu nhiên hay là có người sắp đặt, nhưng đã xuyên qua đến thế giới này, vậy thì mình, Dương Xuân Minh phải trở nên mạnh mẽ, vô địch, chỉ có vô địch thì mới có thể tìm được đường về nhà, chỉ có vô địch mới có thể đi thế giới Anime để thay đổi những kết thúc đau buồn trong đó!" Thiếu niên này tên là Dương Xuân Minh thề, đã xuyên đến thế giới khác thì hắn phải trở nên mạnh mẽ.
Dương Xuân Minh giơ lên tay phải của mình, nắm chặt lại, hai mắt tỏa sáng.
Hắn hít dài một hơi.
"Ta là Dương Xuân Minh, ta đã đến rồi!" Dương Xuân Minh hét to, đây là tuyên bố rằng hắn đã đến nơi này, cứ việc khu rừng Tình Lặng luôn luôn tĩnh lặng, hắn không biết và cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn nói rằng hắn đã đến rồi.
"Trước hết thì phải nhìn xem nơi này có gì đã." Sau khi đã tuyên bố Dương Xuân Minh liếc mắt nhìn xung quanh.
Theo cái nhìn của hắn thì nơi này vô cùng yên lặng, theo trí nhớ của bản thân, từ lúc bị rơi vào nơi này thì trừ lúc không gian nứt vỡ, khu rừng này hoàn toàn không phát ra một tiếng động nào cả.
Cây cối ở nơi này tươi tốt, những tán lá cây dày đặc, chắc khỏe xanh mươn mướt. Vô số kỳ trân dị bảo (7), quả ăn mà Dương Xuân Minh chưa từng thấy khi còn ở quê nhà.
Còn có một cái hồ nước đang tỏa những tầng sương mù mở ảo, hắn thấy bên trong cái hồ là những con cá chép màu vàng.
Điều kì lạ là trên thân những con cá chép này có một chút ánh kim bị lẫn vào, có lẽ do hồ nước này có điều đặc biệt mà nó đã nuôi dưỡng những con cá này trờ nên rất to lớn.
"Những con cá này chắc cũng phải to hơn một trăm cân đi." Dương Xuân Minh từ khi đến khu rừng này, cảnh vật của nơi đây để cho hắn không ngững khiếp sợ.
"Vậy thì chẳng phải mình cũng có thể?" Hắn có một ý nghĩ rất to gan, đó là ăn những loại quả quý hiếm này, uống loại nước thần kỳ này.
"Nhưng mà theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết đã lâu, muốn tiêu hóa những thứ thần kỳ như vậy thì trước tiên bản thân phải là một người tu tiên, mà muốn tu tiên thì cần những công pháp, cổ kinh được lưu truyền do người xưa sáng tạo. Theo lí mà nói thì nơi này đầy những thứ thần kỳ này cho dù không phải do người sáng tạo ra thì cũng do trời đất sinh ra. Nếu nói như vậy, chắc chắn sẽ có phương pháp tu luyện!" Dương Xuân Minh không ngừng suy ngẫm dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết đã lâu của hắn từ đó mà kích động.
Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết đã lâu của hắn, công pháp, cổ kinh do trời đất sáng tạo ra thì chúng đều chính là quy tắc của trời đất, đều tiếp cận với cái gọi là Thiên Đạo (8), từng câu từng chữ trong đó chính là đạo, nó chỉ vào những cái cơ bản nhất, trọng tâm nhất đúng với Đại Đạo.
Dương Xuân Minh hồi hộp đi tìm, bất kể dưới đất hay là trong gốc cây.
Chú thích truyện:
(1) Thành chủ: Người quản lí, đứng một thành trì, thành phố.
(2) Gia chủ: Người đứng đầu của một dòng họ.
(3) Chưởng môn: Người đứng đầu của một môn phái.
(4) Đại năng: Những người có năng lực to lớn.
(5) Cường giả: Những người mạnh mẽ.
(6) Táng Tiên: Chôn cất tiên nhân.
(7) Kỳ trân dị bảo: Những đồ vật kỳ lạ, hiếm có khó tìm.
(8) Thiên Đạo: Đạo của trời