Ánh đèn mờ nhạt trong nhà xưởng cũ nát, ẩm ướt lại oi bức. Trong góc tường là một đống giấy rác cùng chai nhựa, mấy cái "áo mưa" dùng rồi trộn lẫn ở trong rác rưởi, thường thường còn có cả gián bò qua.
Ở giữa nhà xưởng còn tính là sạch sẽ một chút, đặt một cái bàn nhỏ màu đen, bên trên treo một cái bóng điện, dây điện lảo đảo lắc lư, chiếu thẳng vào mặt bàn bằng kính.
Hai bên có mười mấy người đứng, bọn họ lấy cái bàn làm đường ranh giới, đứng cực kì chỉnh tề.
Tần Dập ngồi ở trước bàn tròn, mặc áo sơmi đen cùng quần tây, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, làn da màu lúa mạch khoẻ mạnh, đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, đồng tử đen nhánh sâu thẳm, bắn ra ánh mắt sắc bén làm cho người ta phải sợ hãi, mũi cao thẳng, đường môi rõ ràng, quanh thân tản ra khí chất lạnh lẽo thô lệ.
Người đàn ông tóc bạc ngồi ở đối diện đột nhiên nhếch môi cười với hắn, lộ ra hàm răng đen xì. Ông ta vươn hai ngón tay khoa tay múa chân một câu: "Sáu!"
"Chúng tôi đều nghe theo lời Tần gia hết, hợp tác vui vẻ hahaha!"
Tần Dập hơi hơi cong môi, cả người dựa vào lưng ghế.
Bầu không khí ngưng trọng nháy mắt được giảm bớt, mấy tên đàn em đứng sau bây giờ mới dám thả lỏng.
"A Khuê."
Người đàn ông tóc bạc nghiêng đầu gọi một tên đàn em.
Chỉ chốc lát sau bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót, bốn cô gái Thái Lan ăn mặc quyến rũ đi tới, hai cô gái ngồi xuống cạnh tên tóc bạc, hai cô còn lại đi về phía Tần Dập.
Kho hàng cũ chỉ có một cái cửa lớn chứ không có cửa sổ, từ khi bọn họ đi vào là mùi nước hoa rẻ tiền đã tràn ngập trong không khí.
Hai cô gái mặc váy hai dây ngắn cũn cỡn, cơ hồ có thể nhìn thấy qυầи ɭóŧ mỏng tang, hai luồng vυ" đẫy đà khó khăn lắm mới che được một nửa.
Các cô nhìn thấy Tần Dập liền sáng mắt lên, kỹ nữ không chọn khách, nhưng được hầu hạ người có vẻ ngoài đẹp đẽ vẫn tốt hơn là hầu hạ tên bụng phệ người đầy dầu mỡ kia nhiều.
Hai cô gái còn chưa đến gần Tần Dập được thì đã bị Tần Thịnh lạnh mặt ngăn lại:
"Napa tiên sinh, Tần tiên sinh không gần nữ sắc."
Người đàn ông đang dây dưa với kỹ nữ nghe vậy thì ngẩng đầu, biểu cảm hơi khựng lại rồi ngượng ngùng cười.
"Yên tâm đi, ở đây không ai là không biết quy củ của Tần gia, đây là chuẩn bị cho các anh em."
"Không cần, cảm ơn ý tốt."
Tần Thịnh nhàn nhạt từ chối, cũng không thèm nhìn tới hai cô gái kia.
Napa cười không nói gì nữa, vừa vuốt ve cô gái bên cạnh vừa nghĩ thầm, Tần gia quả nhiên giống hệt như lời đồn, tặng gái cho cũng không thèm ngủ, quả nhiên là có bệnh.
Hai cô gái vốn dĩ được dâng cho Tần Dập bây giờ lại chuyển qua cạnh Napa. Ông ta hôn hôn bộ ngực của từng người rồi vỗ vỗ mông một cô, ý bảo các cô đi ra ngoài.
"Napa tiên sinh, chúng tôi đi trước."
Nói xong Tần Dập mang theo đàn em đi ra khỏi kho hàng.