Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Không thể dừng lại

– Lý Dật! Ngươi là tên hỗn đản… ngươi… ngươi… Mau buông ta ra! Bằng không…

Chữ “không” còn chưa thốt ra thì một tiếng “chat” thanh thủy vang dội, trên mặt Lý Dật nhất thời có một dấu bàn tay đỏ chói.

– Ngươi kêu đi! Ngươi kêu nữa đi! Ngươi kêu rách yết hầu cũng không có ai đến cứu ngươi đâu!

Dưới loại tình hình này, dường như đây chính là câu trả lời tốt nhất, Lý Dật nở nụ cười dâm đãng, chỉ có điều khi nói lời này, đầu hắn liền cảm thấy có chút mơ hồ.

– Ta… ta… mẹ nó! Đây rốt cuộc là tình trạng gì?

Trong đầu Lý Dật vô cùng hỗn loạn, hắn không ngừng muốn bản thân tỉnh táo, thế nhưng trong cơ thể dường như có gì đó ngăn cản, không thể tỉnh lại được.

Tình trạng trước mắt này khiến trong đầu hắn lại rối loạn trở nên mơ hồ. Nếu như Lý Dật không nhầm, bản thân mình ở thế giới ngầm chính là một sát thủ nổi danh. Một giây đồng hồ trước, hắn còn thoải mái vì hoàn thành nhiệm vụ, đang ngồi trên máy bay, đang lúc tu luyện một môn Thần công thuần khiết nhất đó là “Sờ mó tiếp viên hàng không bí tịch”, loại võ công vô tiền khoáng hậu.

Ngay lúc hắn cho rằng bản thân sắp hoàn thành mục đích, đem cánh tay nhỏ bé của vị tỷ tỷ đang nắm chặt cái váy gạt ra, sau đó kéo nó xuống, trước mắt bỗng “Ầm” một tiếng, ngay lập tức liền biến thành cái tình huống như thế này. Truyện “Đấu Thần ”

Đây là một nơi thoạt nhìn không khác gì so với sơn cốc bình thường. Dưới sơn cốc, có một dòng suối nhỏ bàng bạc chảy, bốn phía cây cối xanh ngắt, hoa thơm cỏ lạ, chim hót ríu rít.

Mà bản thân… bản thân lúc này… lúc này đang trần truồng ghì sát vào trên một tảng đá trơn tuột.

Ách… bất quá nói như vậy lại có vài phần không thỏa đáng…

Bởi vì, nếu như con mắt của Lý Dật không có vấn đề gì quá lớn, khứu giác, xúc giác và hệ thống sinh lý cũng không có gì sai sót gì, lúc này hẳn không phải là ghì trên lên tảng đá trơn tuột, mà là ghì lên trên người của một thiếu nữ…

Chuyện này càng nghĩ Lý Dật lại càng cảm thấy mơ hồ, hơn nữa loại mơ hồ này hắn cảm nhận được rõ ràng, cái bộ vị kia của mình, cái kia… dường như có chút cương cứng…

Nếu như lý trí vẫn còn, như vậy dưới tình huống này, có phải bản thân đang phi lễ hay không?

Điều này khiến Lý Dật dở khóc dở cười. Lý Dật không phải loại háo sắc, thế nhưng vừa rồi nếu không phải sau khi hoàn thành nhiệm vụ gặp được cô gái cực phẩm đó, hắn cũng không muốn dùng sức mạnh, dù sao có một số việc miễn cưỡng cũng không thể đem lại được hạnh phúc. Thế nhưng lúc này tại sao lại như vậy? Lẽ nào mình nằm mơ?

Dường như muốn xác nhận một chút, Lý Dật chậm rãi đưa tay sờ đến trước ngực nữ nhân, tuy rằng chỉ nhẹ nhàng nắm chặt một chút, thế nhưng trong lòng hắn đã có thể khẳng định… thứ mềm mại đầy xúc cảm thế này… như thế nào có thể được gọi là mơ?

Thiếu nữ trước mắt, khuôn mặt lô vẻ thanh tú, không biết là vì xấu hổ hay giận dữ và tuyệt vọng mà sắc mặt của nàng tái nhợt, nàng mở trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lý Dật, tựa như muốn đem hắn nuốt chửng vậy. Truyện “Đấu Thần ”

Tuy nhiên, toàn thân nàng lại không có chút khí lực, cái tát vừa rồi, dường như đã làm nàng tiêu hao hết tia khí lục cuối cùng.

Thân thể của nàng cố gắn cử động – điều này làm Lý Dật càng thêm cảm nhận rõ ràng vóc dáng của nàng tuyệt đối ngạo nhân. Thế nhưng cử động này của nàng, không những không đẩy được Lý Dật ra, phảng phất như còn khiến cho lửa dục của hắn nổi lên.

Lý Dật gầm lên một tiếng như dã thú, hắn phát hiện tình trạng của mình có chút không đúng, không hiểu tại sao nhìn nữ nhân xích lõa trước mắt này, dưới tiểu phúc của hắn lại dâng lên một cỗ lửa nóng, bất luận dùng lý trí áp chế thế nào cũng không được.

Hơn nữa, dưới tình huống hương diễm trước mắt như thế này, liệu có bao nhiêu nam nhân có thể áp chế được ngọn lửa dục chứ?

Rốt cục, Lý Dật thở mạnh một tiếng, thứ che chở cuối cùng trên người thiếu nữ đã bị hắn lột xuống, chỉ là đến giờ khắc này, Lý Dật đột nhiên có một suy nghĩ kỳ quái: chẳng lẽ mình bị hạ dược sao?

Loại suy nghĩ này khiến Lý Dật rốt cuộc không còn tự chủ được trở nên cuồng loạn, có chút dở khóc dở cười.

Thiếu nữ phát ra một trận rên rỉ trầm thấp, lời nói tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng:

– Lý Dật… ngươi dám… ngươi dám…

Thế nhưng loại ngôn ngữ này lại càng khơi dậy dục hỏa tỏng con người Lý Dật, một tia lý trí cuối cùng trong đầu hắn rốt cục cũng biến mất, cả người hung hăng ép xuống…

Tất cả mọi thứ lúc này, rốt cuộc, cũng không thể dừng lại…

oOo

Sơn cốc u tĩnh, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở gấp và thanh âm rên rỉ. Âm thanh hổn hển vang lên, một lúc lâu sau mới trở lại yên tĩnh.

Lý Dật không biết từ lúc nào đã chậm rãi đứng lên, thiếu nữ thanh tú trên tảng đá lớn đã hôn mê rồi, thế nhưng trong lúc hôn mê, nàng phảng phất như nhìn thấy ác mộng, thỉnh thoảng lại kêu lên mấy tiếng:

-Đừng… cầu xin người… dừng lại…

Những lời nói này có chút khiến cho Lý Dật cảm thấy da đầu truyền đến những cơn nhức nhối. Lý Dật lúc này đã rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Thế nhưng có một điều hắn không minh bạch, đó là hắn từ trước đến nay hắn vẫn là một người rất lý trí, dưới bất cứ tình huống gì đều có thể khống chế được cảm xúc của mình, không đến mức làm việc theo cảm tính. Cho dù là bản thân bị hạ dược, hắn cũng không đến mức như vậy, dù sao cơ thể mình cũng kháng dược tính, dưới vô số lần vào sinh ra tử đã luyện nên. Từ trước đến nay Lý Dật vẫn luôn lấy điều đó để kiêu ngạo… Thế nhưng tại sao cuối cùng lại làm ra loại chuyện như vậy? Đây là tình huống quỷ quái gì chứ?

Khổ sở suy nghĩ trong chốc lát, chỉ tìm thấy được vài phần ký ức hỗn loạn còn sót trong đầu, Lý Dật lúc này mới rõ ràng, bản thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như đoán không nhầm, lúc ấy máy bay phát ra tiếng “Rầm”, tám phần mười là máy bay gặp rủi ro rồi, chỉ là không biết tình huống bây giờ như thế nào, không ngờ bản thân mình vẫn chưa chết.

Mà cơ thể của mình lúc này lại không phải là của mình, mà thuộc về một người tên là “Lý Dật” nhưng xảo hợp thay, cơ thể của hắn đã bị mình “chiếm đoạt”.

Nơi này cũng không phải là địa cầu, mà là một nơi gọi là Đế quốc Thiên Phong.

Đế quốc Thiên Phong ở trên một mảnh đất gọi là Đại lục Đấu Thần, mà cụ thể ở đâu, bản thân Lý Dật kia hoàn toàn không rõ. “Hắn” chỉ biết, đây là thành thị phía Tây của đế quốc, là Vạn Triều Thành.

Về các loại tin tức khác, lúc này ký ức của Lý Dật vô cùng hỗn loạn, đến bây giờ hắn nghĩ rằng thân thể này đã bị bản thân chiếm dụng, có lẽ chính là nguyên nhân dẫn đến từng trận đau đầu, khiến Lý Dật không có cách nào tiếp tục nghĩ ngợi thêm được điều gì.

Có lẽ là liên quan đến việc linh hồn cường hoành dung hợp, có lẽ là liên quan đến việc ‘chiếm dụng’ hoặc có lẽ là bởi vì vừa rồi quá phóng túng…

Nói chung là bất kể vì cái gì, Lý Dật bằng chút tri thức y học cũng mơ hồ phát hiện, bản thân lúc này tuyệt đối không tốt.

Không nói đến việc đầu phát ra từng đợt đau nhức, chỉ thấy toàn thân hắn truyền đến cảm giác đau đớn, khiến hắn thiếu chút nữa không thể đứng vững. Mà vừa rồi sở dĩ không nhận ra mọi thức, có lẽ là bởi vì dục hỏa che mờ lý trí. Truyện “Đấu Thần ”

Mặc kệ như thế nào cũng được, tình huống lúc này nếu bị ngoại nhân nhìn thấy đều vô cùng bất lợi.

Lý Dật tuy rằng không biết phong tục ở Đại lục Đấu Thần này như thế nào, nhưng có thể tưởng tượng được, bất luận ở nơi nào mà cường hoành làm chuyện đó với một nữ hài, đều là chuyện không thỏa đáng.

Nhất thời, Lý Dật thậm chí còn nổi lên một tia sát cơ, muốn giết người diệt khẩu.

Loại chuyện như giết người, bản thân Lý Dật đã làm không ít.

Thế nhưng hắn vẫn lắc đầu, tiện tay nhặt bộ y phục kỳ quái dưới đất lên phủ lên người mình, cũng tiện tay nhặt bộ y phục của thiếu nữ kia mặc vào cho nàng.

Đến lúc này, Lý Dật mới biết mình có vận khí tốt như thế nào.

Thiếu nữ kia mặc dù vẫn còn hôn mê, thế nhưng một thân băng cơ ngọc cốt, thanh thúy tao nhã, tuyệt đối không thể che dấu được.

Điều này khiến Lý Dật, trong lúc mặc quần áo cho nàng, có phần ngẩn ngơ suy tưởng.

Lần này lý trí đã có tác dụng, nếu bây giờ mình lại làm chuyện xằng bậy nữa, nói không chừng thực sự sẽ bị cái gì mà tinh tẫn nhân vong gì gì đó.

Lúc giúp thiếu nữ mặc lại y phục, Lý Dật không nhịn được nhìn đến đờ đẫn.

Tiếp theo nên làm thế nào, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách gì khả thi. Không phải là hắn trong trường hợp này thiếu suy nghĩ, mà là tình huống lúc này có chút khó hiểu, căn bản là không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Điều quan trọng nhất, Lý Dật trước kia rốt cuộc có thân phận như thế nào? Hắn tại sao lại đem thiếu nữ kia đến địa phương này? Nếu như bản thân đoán không sai, làm loại chuyện này nếu không phải là con nhà phú quý thì cũng là đạo tặc liều mạng.

Thế nhưng phân tích từ tình huống này, ‘bản thân’ có khả năng lớn nhất là con nhà phú quý. Dù sao trong lúc mặc quần áo, Lý Dật cũng mơ hồ nhận thấy, y phục này tuy thoạt nhìn cổ quái, thế nhưng chất lượng cực phẩm, đường may tinh xảo. So sánh với trang phục cổ đại ở địa cầu cũng có thể mơ hồ đoán ra, hẳn là ở Đại lục Đấu Thần cũng như vậy…

Lý Dật đang muốn từ đầu mối này suy đoán tiếp theo, thế nhưng lúc này ở phía sau đột nhiên nghe thấy một tiếng quát đinh tai nhức óc từ xa truyền đến:

– Dâm tặc! Xem kiếm!!!

=======

Chương 2: Thế giới đấu khí

Một đạo kiếm quang giống như thiểm điện chém tới, trên thân kiếm mơ hồ còn có một cổ khí tức thanh sắc, cuồn cuộn mãnh liệt.

Người cầm kiếm thoạt nhìn là một nam tử hai mươi tuổi, trên người hắn mặc một bộ trường bào trắng như tuyết, không nhiễm chút bụi, trên mặt xem như có vài phần tuấn tú, nhưng lúc này khuôn mặt tuấn mỹ lại tràn ngập sát cơ.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Lý Dật bỗng nhiên xuất hiện mấy danh tự: đấu khí! Đối phương không ngờ lại sử dụng đấu khí!

Loại suy nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện, hiển nhiên là đối với ‘Lý Dật’ trước kia vổ cùng quen thuộc.

Chỉ có điều, trong nháy mắt, lúc đạo kiếm quang bổ đến trước mặt Lý Dật thì hắn đã nhanh chóng tránh ra, thế nhưng dưới chân lại không có lấy một điểm khí lực, kỳ lạ là trong lòng hắn ngay một chút sợ hãi cũng không có, trái lại vẫn nghĩ đến: Đây… rốt cuộc là thế giới gì a!.

Đinh~~~

Đột nhiên, một đạo kiếm quang từ bên cạnh Lý Dật phóng tới, bên trên bao trùm một cổ khí tức hồng sắc, hai kiếm giữa không trung va chạm cùng nhau, phát ra từng trận hỏa quang mãnh liệt.

Không ngờ kiếm của gã áo trắng kia lại bị bức lui vài phần, thân hình của hắn nhanh chóng hạ xuống đất, khí tức thanh sắc trên trường kiếm lại càng đậm. Mặc dù lúc này sát khí trên mặt hắn đã phai nhạt vài phần, chỉ có điều vẫn chăm chú nhìn vào Lý Dật, quả thật khiến người khác khiếp sợ.

Vài hắc y nhân nhanh chóng đáp xuống bên cạnh Lý Dật, vô tình đem Lý Dật bảo vệ bên trong, người cầm đầu, vừa rồi một kiếm bức gã áo trắng thối lui, hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

– Mạc Thanh, đừng tưởng rằng ngươi là Tam Tinh Đấu Sư thì có thể muốn làm gì thì làm, muốn động đến Thiếu gia nhà ta, ngươi còn phải hỏi xem kiếm trong tay ta có nguyện ý không đã.

Gã áo trắng tên là Mạc Thanh vẻ mặt tức giận, nhìn chằm chằm mấy người bọn họ, khẽ quát:

– Lý Nguyên, người khác sợ Vạn Triều Lý Gia các ngươi, nhưng Mạc Thanh chúng ta lại không sợ! Đừng tưởng rằng bằng vào Lý gia, các ngươi có thể một tay che trời! tên hỗn đản Lý Dật dám hạ thủ tiểu thư nhà ta, như vậy hậu quả như thế nào, chính bản thân hắn rõ ràng nhất!

Người gọi là Lý Nguyên kia vẫn bất động, thanh sắc quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi trên người thiếu nữ còn hôn mê, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt, thoáng lóe lên một tia lãnh ý, ngoài trừ Lý Dật ở phía sau, không còn ai nhìn thấy.

Lý Nguyên ngoảnh đầu lại khẽ gật, ý bảo hắn lùi ra phía sau, lúc này mới quay đầu lại cười ha hả nói:

– Hay! Hay lắm! Mạc Thanh, Mạc tiểu thư nhà các ngươi câu dẫn Thiếu gia nhà chúng ta, bây giờ thành công rồi. Trước hết mời tiểu thư nhà người trở về, ta sẽ báo cáo Gia chủ, đến lúc đó rốt cuộc phải xử lý như thế nào, Lý Gia chúng ta sẽ để Mạc Gia các ngươi chịu trách nhiệm.

Mạc Thanh biến sắc, phẫn nộ quát:

– Vô sỉ!

Nói xong, ngón chân hắn điểm mạnh, cả người vọt tới, đồng thời thanh sắc đấu khí trên tay bạo tăng, mơ hồ tạo thành một con vật màu xanh…

– Xà Văn Kiếm!

Đấu khí nhất thời giống như một con rắn hướng đến Lý Nguyên chạy tới, chiếc lưỡi thụt ra thụt vào, miệng rắn mở lớn, dường như muốn đem tất cả mọi người nuốt chửng.

Thấy một kiếm này, Lý Nguyên chỉ cười lạnh, trầm giọng nói:

– Mạc Thanh, ngươi chẳng lẽ cho rằng chỉ mình ngươi là Đấu Sư thôi sao!

Dù vẫn đang nói chuyện, nhưng trường kiếm trong tay Lý Nguyên đã có chút rung động, từng đạo hồng sắc đấu khí giống như hỏa diễm phát ra…

– Hỏa Liên Trảm!

Hồng sắc đấu khí mãnh liệt bắn ra, hướng về phía thanh xà được hình thành từ thanh sắc đấu khí nghênh đón.

Ầm~~~

Một tiếng nổ vang dội, hai luồng đấu khí cùng lúc va chạm, gần như nổ tung cùng một lúc.

Những hắc y nhân đi theo Lý Nguyên thấy cuộc va chạm vừa rồi sắc mặt đều biến đổi, cấp tốc chắn trước mặt Lý Dật.

Một cỗ lực lượng trùng kích mãnh liệt xoắn tới, thế nhưng đến trước mặt mấy người hắc y nhân thì đã bị chặn đứng lại.

Truyện “Đấu Thần ”

Mà hai người Mạc Thanh, Lý Nguyên tại đương trường đều bị chấn lui cách xa nhau, tuy là như vậy, nhưng sắc mặt hai người mơ hồ đều có chút chật vật, không còn thoải mái như trước nữa.

Mạc Thanh nhìn Lý Nguyên chằm chằm nói:

– Ngươi đã thăng cấp lúc nào, vì sao ta lại không biết?

Lý Nguyên thản nhiên nói:

– Ta thăng cấp lúc nào không quan trọng, vấn đề là ngươi đã thua, bây giờ phải làm sao đây?

Trên mặt Mạc Thanh hiện lên một tia âm độc, vẫn điền nhiên nói:

– Dù ta thua, thế nhưng muốn đánh bại ta, ngươi chắc chắn cũng sẽ phải trả giá đắt.

Nói đến đây, cỗ thanh sắc đấu khí lần thứ hai lại xuất hiện trên trường kiếm của Mạc Thanh, bất quá so với vừa rồi, rõ ràng đã âm u hơn vài phần.

Lý Nguyên thở dài một hơi nói:

– Cần gì phải như vậy, không bằng trước tiên ngươi đưa Mạc tiểu thư trở về, chỉ cần biết tiếp theo nên làm thế nào, ta nghĩ Gia chủ nhất định sẽ cho Mạc Gia các ngươi một cái công đạo.

– Công đạo?

Sắc mặt Mạc Thanh thay đổi, ánh mắt âm lãnh lại rơi trên người Lý Dật, giọng đầy căm hận nói:

– Được! Ta muốn xem xem Lý Gia các ngươi có thể xuất ra cái công đạo gì?

Dứt lời, hắn không thèm liếc mắt nhìn Lý Nguyên lấy một cái, mà nhanh chóng đến bên người thiếu nữ kia, một tay ôm nàng vào lòng, sau đó thân hình mới hướng về bên ngoài sơn cốc lao đi.

Lý Nguyên nhìn bóng dáng Mạc Thanh rời đi mới quay đầu lại nhìn Lý Dật, cười một tiếng nói:

– Thiếu gia, bọn ta đều biết ngươi tham hoa háo sắc. chỉ vậy cũng không sao, nhưng tại sao người lại đánh chủ ý với Mạc tiểu thư? Gia chủ ngàn lần nhắc nhở, vạn lần không thể làm như vậy, tại sao Thiếu gia lại…

Lý Dật lúc này cũng không biết trả lời thế nào mới tốt, vừa định mở miệng, thế nhưng còn chưa kịp nói gì thì cả người đã ngã về phía sau…

– Thiếu gia! Thiếu gia!

oOo

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lý Dật lần thứ hai tỉnh dậy, lúc này hắn không còn cảm thấy toàn thân đau đớn nữa. Hắn chỉ cảm thấy bản thân minh mẫn vô cùng, có thể nói là ký ức của Lý Dật kia đã cùng bản thân hắn dung hợp lại cùng một chỗ. Lý Dật đối với Đại lục Đấu Thần đã có vài phần lý giải. Truyện “Đấu Thần ”

Đại lục Đấu Thần, đây là một thế giới trong truyền thuyết.

Trên thế giới này, không có ma pháp huyễn lệ vô song, mà chỉ có duy nhất một thứ làm chủ – đó là đấu khí!

Trên mảnh đại lục này, mấy nghìn năm qua, dưới sự nỗ lực của vô số người, đấu khí đã phát triển đến trạng thái đỉnh phong. Bất kể là cường giả của quốc gia nào, bất kể là chiến tranh hay quyết đấu, tất cả đều dùng đấu khí. Có thể nói tầm quan trọng của đấu khí trong thế giới này là không thể thay thế được.

Đương nhiên, bởi vì đấu khí phát triển mạnh mẽ, phương pháp tu luyện đấu khí trên Đại lục Đấu Thần cũng có nhiều vô số, mặc kệ là phương pháp tu hành nhiều hay ít, đều dựa vào Công pháp mạnh hay yếu, được chia làm bốn tầng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Mà mỗi tầng của công pháp cũng được chia làm 3 cấp: thượng, trung, hạ.

Bởi vậy, pháp môn tu luyện đấu khí trên Đại lục Đấu Thần cũng bị chia thành 12 giai đoạn. Tất nhiên, dưới điều kiện thiên phú nganh nhau, Công pháp tu luyện càng cao thì thành tựu càng cao hơn.

Mà cùng tồn tại song song với Công pháp là Đấu kỹ.

Nếu như nói, tu hành Công phpas là cơ sở của Đấu khí, như vậy thì Đấu kỹ chính là đem đấu khi phát huy bằng kỹ năng đặc thù. Cũng giống như Công pháp, cấp bậc Đấu kỹ cũng chia làm 12 giai đoạn, hơn nữa, Đấu kỹ cấp bậc càng cao, uy lực lại càng cường đại.

Hiện nay, Công pháp và Đấu kỹ cao cấp trên Đại lục Đấu Thần là vô cùng hiếm hoi.

Công pháp và Đấu kỹ Huyền Vũ có thể xem như không tồi, lưu truyền trong dân gian rộng rãi, thế nhưng Công pháp và Đấu kỹ cấp Chu Tước thì chỉ có một số gia tộc có thực lực hoặc các bang phái mới có. Đến Công pháp và Đấu kỹ cấp bậc Bạch Hổ, loại như vậy thì chỉ có những gia tộc truyền thuyền mấy nghìn năm hoặc là Hoàng thất đế quốc, tông phái thực lực hùng hậu mới đoạt được. Về phần Công pháp và Đấu kỹ Thanh Long, dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không ai biết dưới loại cơ duyên nào mới có người may mắn đoạt được Công pháp và Đấu kỹ Thanh Long…

Đương nhiên, lúc tu hành Công pháp và Đấu kỹ, người cũng phân thành cao thấp, mạnh yếu, phân chia độ mạnh yếu của người tu luyện, Đại lục Đấu Thần thời viễn cổ cũng truyền lại phương pháp phân đoạn.

Có người nói tu luyện đấu khí lúc ban đầu thì gọi là Đấu giả, lần lượt tiếp theo là Đấu Sư, Đấu Vương, Đấu Hoàng, Đấu Tôn và Đấu Thánh.

Có người nói, chỉ cần đạt đến cấp bậc Đấu Vương, như vậy đã có thể trở thành cường giả một phương rồi.

Mà nếu có thể tu luyện đến cấp bậc Đấu Hoàng, như vậy các gia tộc truyền thừa và Hoàng thất tuyệt đối không dám xem nhẹ nửa phần.

Đương nhiên, ngoài những điều đó, ở Đại lục Đấu Thần, còn lưu lại một truyền thuyết xa xưa. Đó chính là người nào có thể tu luyện đến cấp bậc Đấu Thánh, như vậy không những có thể dời núi lấp bể, còn có thọ mệnh vô hạn. Mà đạt đến cấp bậc đó, có người nói còn có thể đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết – Đấu Thần.

Tới cấp bậc đó, trong mắt người thường không chỉ là cường giả được mộ vô hạn, mà là, đã trở thành tồn tại của Thần.

Trên Đại lục Đấu Thần, tất nhiên cũng có tín ngưỡng tôn giáo giống như của Lý Dật kiếp trước. Thế lực tôn giáo trải rộng khắp đại lục, tuy nhiên được thay thế bằng Đấu Thần Điện. Đấu Thần Điện tất nhiên là cung phụng những cường giả trở thành Đấu Thần trong lịch sử. Truyện “Đấu Thần ”

Thậm chí, còn có người nói, gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm, Hoàng thất… đều là những cường giả được xưng là Thần lưu lại truyền thừa, thế nhưng sự thực rốt cuộc như thế nào thì ai có thể biết được?

Nói chung, đây là một đại lục tràn ngập kỳ tích, chỉ cần ngươi đủ mạnh, như vậy, mọi chuyện đều có thể đạt được.

Mạnh hiếp yếu! Cường giả vi tôn! Đây là quy luật tối cao của Đại lục Đấu Thần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang