Sau một lúc ngồi trên chiếc xe ngựa êm ái Phượng Chỉ Nhiên không biết đã ngủ từ lúc nào.
Chọt... chọt.
Khuôn mặt của Phượng Chỉ Nhiên lúc này như một con mèo lười, đôi má phúng phính, cái miệng nhỏ nhắn lâu lâu lại chẹp chẹp mấy cái, làm Phượng Hải Nhi không nhịn được dùng ngón tay chọt nhẹ vào đôi má khả ái kia.
"Công chúa, tới nơi rồi" Xa phu nói vọng vào.
"Ân, ta đã biết" Đáp lại xa phu xong thì Phượng Hải Nhi lay lay tiểu miêu lười trong xe, nhưng hài tử nào đó mặc kệ mà thẳng cẳng nằm ngủ: "A Hoàng, ngươi mà nghịch nữa là ta cho ngươi tới chỗ của tam hoàng cô đấy".
A hoàng là một con hồ ly trắng mà Phượng Chỉ Nhiên nuôi.
Tiểu nha đầu, ngươi dám lấy hoàng cô ra để đe dọa hồ ly? Ta đáng sợ như vậy? _ Phượng Hải Nhi trán nổi gân.
Nhìn nữ đồng đáng yêu trong xe Phượng Hải Nhi không còn cách nào khác, nàng đành phải bế đứa nhỏ này vào trong cung, nàng không nỡ đánh thức tiểu miêu của nàng a.
Đi lên dãy hành lang, Phượng Hải Nhi cố gắng bước đi nhẹ nhàng để không đánh tỉnh nữ hài tử trong lòng mình, sau một hồi nổ lực cuối cùng Phượng Hải Nhi cũng mang được tiểu miêu nào đó tới nơi.
Điều tức hơi thở của mình, Phượng Hải Nhi ôm Phượng Chỉ Nhiên vào cung điện to lớn đầy uy nghiêm trước mặt, nhưng nàng không để ý, nữ đồng trong lòng nàng đang mở tí hí đôi mắt của mình mà không ngừng cười gian.
Bước vào trong điện, Phượng Hải Nhi nhìn thấy không khí trang nghiêm đến mức quen thuộc. Nhìn vua của Thiên Ngọc quốc _ Phượng Hải Vinh vận một thân hoàng bào đang ngồi trên chiếc ghế cao quý được chế tạo bằng vàng ròng mang hình dáng của Chu Tước, Phượng Hải Nhi lên tiếng: "Phụ hoàng, ta mang Nhiên nhi tới rồi".
"Ừ, Nhiên nhi... Nhiên nhi dậy nào!" _ Phượng Hải Vinh cười khổ gọi Phượng Chỉ Nhiên.
Mặc cho Phượng Hải Vinh có gọi như thế nào đi nữa thì tiểu miêu trong lòng Phượng Hải Nhi vẫn nằm ngủ ngon lành, Phượng Hải Vinh đỡ trán.
Xem ra phải mất mấy trăm hoàng tệ nữa rồi! Aizzz...
"Nhiên nhi, dậy đi! hoàng gia gia cho hai trăm hoàng tệ" _ Phượng Hải Vinh dụ dỗ.
Không phản ứng.
"Ba trăm hoàng tệ?"
Vẫn không phản ứng.
"N... năm trăm hoàng tệ?".
Mỗi lần bảo Nhiên nhi vào cung hắn đều phải mất mấy trăm hoàng tệ, phải biết đó là toàn bộ tiền tiêu vặt của hắn a _ Phượng Hải Vinh liếc sang nữ nhân cao quý đang ngồi bên cạnh khóc không ra nước mắt.
"Tiểu yêu, con đừng có lột sạch gia gia như vậy chứ, năm trăm hoàng tệ là được rồi" Thấy vẻ mặt ủ rủ của Phượng Hải Vinh, hoàng hậu Chu Linh phì cười đàm phán với Phượng Chỉ Nhiên.
Hoàng nãi nãi đã ra mặt nàng cũng không nên tham quá a.
Phượng Chỉ Nhiên giả bộ mới tỉnh dậy xoa xoa đôi mắt của mình nàng lười biếng nói: "Hoàng gia gia, hồi nãy ta nghe thấy người cho ta năm trăm hoàng tệ?". Phượng Hải Vinh thật sự muốn chối nhưng hắn là vua của một nước nên đành phải cố nén nước mắt cười như mếu: "Ừ, Nhiên nhi nói đúng! Lại đây gia gia đưa cho con".
Phượng Chỉ Nhiên như con hồ ly giảo hoạt nhanh chóng nhảy khỏi ôm ấp của Phượng Hải Nhi chạy về phía Phượng Hải Vinh. Phượng Hải Vinh lấy bọc tiền trong nhẫn trữ vật run run đứa cho Phượng Chỉ Nhiên.
Xem ra mấy bữa sau hắn phải ngủ ở ngoài rồi! Tại sao muốn ngủ bên lão bà của mình cũng phải bỏ ra mấy trăm hoàng tệ chứ? Ta nghèo lắm _ Phượng Hải Vinh quay sang Chu Linh trưng ra vẻ mặt cầu xin nhưng Chu Linh làm như không thấy, hắn thật sự muốn khóc a.
Phượng Chỉ Nhiên thích thú ôm bọc tiền nói: "Hoàng gia gia, gọi ta tới làm gì a?".
Hoàng tệ, nàng thích!
Lưu luyến nhìn bọc tiền trong tay tiểu hồ ly giảo hoạt nào đó, Phượng Hải Vinh lên tiếng: "Gia gia gọi Nhiên nhi vào cung để thức tỉnh thiên phú" Nghe vậy, Phượng Chỉ Nhiên nhanh chóng cất bọc tiền vào nhẫn trữ vật trên ngón tay nói: "Nhiên nhi rất thích a".
Phượng Hải Vinh hài lòng gật đầu rồi nhìn sang lão giả râu tóc bạc phơ bên cạnh cung kính nói: "Hoàng lão phiền người rồi" Hoàng lão vuốt vuốt râu cười nói: "Cứ để cho lão phu".
Hoàng lão bước xuống chỗ Phượng Chỉ Nhiên vuốt vuốt đầu nàng nói: "Con sẵn sàng chưa?" Nàng kiên định: "Rồi ạ, nhưng...."
Nghe Phượng Chỉ Nhiên nói vậy Hoàng lão thắc mắc: "Có gì sao?" Nàng nắm lấy bộ râu dài kéo kéo nói: "Râu người thật dài a".
"Ha ha, con thích không" Hoàng lão cười nói.
"Rất thích a, nếu đem nhóm lửa thì dễ rồi" Phượng Chỉ Nhiên ăn ngay nói thật.
Người trong điện tập thể hóa đá, râu của cường giả mà lại đem đi đốt lửa sao?
"Râu ta không đốt được".
"Tại sao?"
Bỗng nhiên Phượng Chỉ Nhiên thấy thân mình bay bổng nhìn lại thì thấy râu của Hoàng lão đang nâng nàng lên, nàng thích thú cười, tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp đại điện.
Sau một hồi được "Bay" Phượng Chỉ Nhiên ôm lấy bộ râu của Hoàng lão nói: "Như vậy thì không đốt được rồi a".
Cả đám ngươi phá lên cười, người ta nói trẻ con là những đứa trẻ đáng yêu quả thật không sai.
Hoàng lão vuốt bộ râu dài của mình nói: "Được rồi! Đầu tiên ta sẽ giải thích cho con về Yêu Lực và Chiến Lực" Phượng Chỉ Nhiên nhanh chóng nói: "Nhiên nhi biết rồi! để Nhiên nhi giải thích" Nghe vậy, Hoàng lão cười hài lòng nhìn Phượng Chỉ Nhiên chờ đợi.
Đôi môi nhỏ nhắn của nàng không ngừng mở ra đóng lại: "Trong lịch sử của nhân yêu có nói rằng: Nhân tộc sau khi tiếp nhận sức mạnh của yêu tộc thì hình thành một sức mạnh mới đó là Chiến lực khác với Yêu lực của Yêu tộc. Nhân tộc không có cách nào sở hữu được Yêu lực của Yêu tộc cũng như Yêu tộc không sở hữu được Chiến lực của Nhân tộc...".
Nhìn thấy Phượng Chỉ Nhiên nói một tràng dài đã mệt mỏi Hoàng lão gật đầu nói tiếp: "Nhưng trải qua hàng vạn năm huyết thống của hai tộc đã lẫn lộn với nhau, chính vì thế đã xuất hiện những người vừa sở hữu Chiến lực lẫn Yêu Lực. Cấp bậc của hai loại lực lượng này không khác nhau đều được chia từ thấp đến cao: Bạch Ngân, Bạch Kim, Hoàng kim, Hắc Kim, Huyết Kim, Truyền Kì và trên truyền kì sẽ trực tiếp trở thành thần".
Hoàng lão nói xong thì lấy một cây bút lông từ trong nhẫn trữ vật: "Còn bây giờ sẽ là nghi thức thức tỉnh thiên phú của con".