Mục lục
Yêu Một Được Hai – Cô Vợ Của Lục Tổng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừ biết, chờ chút nữa tôi qua.” Lục Đình Kiêu bình tĩnh không một gợn sóng nói.

Nhưng, Ninh Tịch ở đầu dây kia lại sửng sốt: “Hả? Cái gì? Anh muốn tới?!”

“Làm sao, có vấn đề?” Lục Đình Kiêu hỏi ngược lại, giọng đã hơi lạnh.

“Không… không có…” Cách Lục Đình Kiêu nói cứ như thể đó là điều đương nhiên, khiến cô không biết phải phản bác thế nào.

Thấy Ninh Tịch nhận điện thoại xong thì vẻ mặt xoắn xuýt, Giang Mục Dã thò đầu ra hỏi: “Sao thế? Ai gọi vậy?”

“Cậu của ông, anh ấy nói lát nữa sẽ qua đây.”

“Bà nói gì?” Muỗng canh trong tay Giang Mục Dã rơi “cạch” một tiếng xuống đất, sau đó làm bộ vô cùng đau khổ chỉ tay về phía cô lên án: “Ninh Tiểu Tịch, thế mà bà dám nói không có gì mờ ám với cậu tôi, hai chúng ta ăn cơm mắc mớ méo gì mà bà gọi tên đó đến?”

“Ông bình tĩnh chút đi, đừng có hơi tí là xù lông có được không?” Ninh Tịch nhức đầu liếc Giang Mục Dã: “Tôi gọi anh ta tới lúc nào, vừa rồi anh ấy hỏi tôi ở đâu thì tôi trả lời đang làm tiệc đón gió tẩy trần cho ông, sau đó anh ấy nói muốn qua đây, chắc nghĩ là trưởng bối thì nên quan tâm ông một chút cho nên mới cùng nhau ăn bữa cơm thôi? Cũng hợp logic mà!”

Giang Mục Dã cầm chén ném: “Hợp cái rắm! Bà thấy Lục Đình Kiêu là cái loại trưởng bối hòa ái dễ gần sao? Còn ăn cơm với tôi! Mẹ tôi muốn mời anh ta ăn bữa cơm còn phải xếp lịch trước nửa năm! Câu “méo cần quan tâm đến bố con thằng nào hết” chính là để miêu tả anh ta đấy!”

Ninh Tịch không nhịn được ném một cái gối qua: “Ông là cái đồ trẻ trâu, người ta đột nhiên quan tâm ông một chút thôi chứ có gì đâu! Sao ông cứ đem tôi với Lục Đình Kiêu kéo vào một chỗ thế, nhìn tôi với anh ta giống như loại người có thể ở chung với nhau chắc?”

Giang Mục Dã lầm bầm: “Đây là trực giác đàn ông… bà thì biết cái gì!”

Hai người đang đánh nhau hăng say thì tiếng chuông cửa reo lên.

Ninh Tịch trợn mắt cảnh cáo Giang Mục Dã tí nữa đừng có mà ăn nói lung tung, sau đó đứng dậy đi ra mở cửa.

Vừa mới mở cửa ra, ánh mắt Ninh Tịch đã sáng lên, bởi vì bên cạnh Lục Đình Kiêu chính là bánh bao nhỏ.

Tiểu Bảo vừa thấy cô đã giơ đôi tay ngắn một mẩu nhào tới, trong lòng Ninh Tịch cũng mềm nhũn, vội vàng ôm lấy: “Bảo bối, con cũng tới nữa! Vừa nãy cô còn đang buồn vì nghĩ tối nay không được ăn tối với con!”

Giang Mục Dã hết nhìn Ninh Tịch đang ôm tiểu Bảo, lại liếc nhìn người đang dùng ánh mắt cưng chiều nhìn hai người họ – Lục Đình Kiêu, thế quái nào lại có cảm giác một nhà ba người là sao.

Giang Mục Dã cũng không ngờ được quan hệ của Ninh Tịch với Tiểu Bảo lại hòa hợp như vậy.

Phải biết rằng Tiểu Bảo còn khó gần hơn cho cha nó đấy!

Đến ngay cả thái độ của Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch cũng quá quỷ dị.

Coi như là vì Tiểu Bảo thì lấy tính cách của Lục Đình Kiêu cũng không có khả năng thua thiệt chính mình mà sống cùng một người phụ nữ xa lạ trong một mái nhà.

“Này này này, đừng có bỏ quên tôi, còn có tôi đây này!” Lục Cảnh Lẽ cầm hai chai rượu chui vào.

Nhìn ba người Lục gia tới, Ninh Tịch lập tức cho Giang Mục Dã một cái ánh mắt ý nói: “Nhìn đi, rõ ràng chỉ là trưởng bối quan tâm đến vãn bối thôi mà, ông cứ thích nghĩ bậy. “

“Cậu, cậu hai, Tiểu Bảo cũng tới rồi, mau vào…” Cho dù không vui đến thế nào thì Giang Mục Dã cũng chỉ có thể ngoan ngoan mời ba người họ tiến vào.

Ai bảo bối phận anh nhỏ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK