Mục lục
Yêu Một Được Hai – Cô Vợ Của Lục Tổng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm, cao ốc Lục thị đèn đuốc sáng choang.

Bắt đầu từ ba ngày trước, toàn thể từ trên xuống dưới Lục thị tiến vào một cảnh giới làm việc mới.

Phòng làm việc của Phó tổng…

“Được được, tôi biết khổ mấy người rồi nhưng ai bảo mấy người mắc lỗi làm gì, thời gian trước tâm tình anh ấy tốt nên mấy người cũng buông lỏng theo, bây giờ thì thảm chưa?”

“Biện pháp duy nhất hiện giờ chỉ là đừng để bị anh ấy nắm được đuôi hiểu chưa, như thế thì anh ấy cũng không làm gì được mấy người không phải sao?”

“Tôi hiểu tôi hiểu, tôi hiểu mấy người sợ anh ấy, nhưng chả nhẽ ông tôi không sợ à? Toàn do tôi đưa tài liệu vào đó! Người dễ gặp nguy nhất bây giờ là tôi có được không? Vậy mà các người còn có mặt mũi tìm tôi khóc lóc à!”

…..

Lục Cảnh Lễ bể đầu sứt trán đối phó với nhân viên thứ N tìm tới khóc lóc trong ba ngày nay, đột nhiên di động cá nhân đổ chuông.

Là đối tượng càng khó giải quyết hơn gọi tới.

“Mẹ, sao nữa đây? Con đảm bảo cô ấy không tới tìm anh Hai, anh Hai cũng không đi tìm cô ấy, mẹ không tin thì cứ hỏi ai trong công ty cũng được! Mấy ngày nay, ngày nào cũng thế cả 24 tiếng anh ấy đều đang làm việc, một giây cũng không nghỉ!”

Đầu bên kia di động, Lục lão phu nhân vội vàng cắt lời: “Cảnh Lễ, con mau bảo anh con về đây! Tiểu Bảo xảy ra chuyện!”

Lục Cảnh Lễ lập tức đổi sắc mặt: “Mẹ nói gì? Lúc trước chả phải mẹ gọi điện nói Tiểu bảo vẫn tốt sao, chẳng có một tí chuyện gì, bảo bọn con không cần lo lắng sao? Thế quái nào vừa quay đầu đã xảy ra chuyện? Rốt cuộc là sao?”

“Thân thể Tiểu Bảo không được tốt lắm, trạng thái cũng không ổn, con mau bảo anh con về một chuyến! Nhanh lên một chút!”

Lục Cảnh Lễ lại như cá chết nằm trên bàn làm việc. Ài, không có chị dâu bảo vệ, cuộc sống chả khác gì cỏ dại… Sau này cũng chẳng có ai để cầu cứu.

Xem ra anh lại phải đâm đầu vào chỗ chết lần nữa, hu hu hu, ông đây còn chưa muốn chết đâu!

Lục Cảnh Lễ nơm nớp lo sợ đi tới phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Hít sâu một hơi, mới chuẩn bị gõ cửa thì đột nhiên một đám người chen chúc chạy tới, sau một giây, trong ngực anh đã chất đống một loạt các bản kế hoạch và tài liệu.

Lục Cảnh Lễ gằn giọng: “Con mẹ nó! Cái đám nhãi nhép này! Chờ đấy cho tôi…”

Hóa ra anh là kẻ chết thay cho mọi người đấy phỏng?

“Làm ơn đi mà Nhị thiếu! Anh là hy vọng duy nhất của chúng tôi!”

“Đúng đó Nhị thiếu, chúng em cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi!”

“Chỉ có Nhị thiếu đi vào mới có thể sống sót đi ra! Giúp chúng em một chút đi mà!”

…..

“Đừng có mà nịnh hót! Tất cả đều cút cho tôi!” Lục Cảnh Lễ tức giận đạp đám người kia đi, sau đó gõ cửa phòng làm việc.

Không cần anh đuổi, tromg nháy mắt, tất cả mọi người đều chạy biến đến cái bóng cũng không còn.

“Vào.” Trong phòng làm việc truyền ra một giọng nam trầm khàn.

“Anh Hai, những cái này…” Lục Cảnh Lễ chưa kịp nói đã suýt chút nữa bị sặc chết, liên tiếp lùi mấy bước về sau mới tỉnh lại.

Con mợ nó, đây là hiện trường sử dụng khí độc sao?

Rốt cuộc thì anh ấy đã hút bao nhiêu thuốc?

Rèm cửa thì không vén lên, cửa sổ cũng không mở! Không sợ ngạt thở mà chết à?

Lục Cảnh Lễ đặt tài liệu trong lòng lên bàn, nhanh chân chạy đi mở cửa sổ thông gió.

Trong phòng, Lục Đình Kiêu đang ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt ẩn trong bóng tối nhìn không rõ biểu cảm, điều thuốc kẹp giữa ngón tay đã cháy sát đến độ bỏng cả tay.

Trên bàn vẫn đặt cơm trưa với cơm tối do thư kí đưa đến, tất cả đều còn nguyên chưa từng động đến.

Lúc Lục Cảnh Lễ đặt tài liệu lên bàn liền len lén liếc sang, khóe mắt nhìn về một xấp tài liệu trong tay Lục Đình Kiêu, tất cả đều có liên quan đến Giang gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK