Đúng 6 giờ tối, Phó Cẩn về đến nhà. Vừa bước vào nhà anh đã nhìn thấy hai mẹ con ngoan ngoãn ngồi đợi ở ghế sopha. Tiểu Xuyên nghe tiếng động quay lại nhìn thấy ba liền hô lên :
– Mẹ mẹ mẹ ba về rồi.
Sở Uyển cũng quay sang nhìn anh cười. Phó Cẩn lại ghế ôm con trai lên dịu dàng cười nói :
– Ừ, ba về đưa con đi tiệc vui không?
– Vui ạ
Nhìn cậu bé ăn mặc chỉnh chu như phiên bản nhỏ của anh, Phó Cẩn cười đến vui vẻ. Sở Uyển đứng lên nhẹ giọng nói :
– Đi thôi, bọn em chuẩn bị xong rồi.
Phó Cẩn đưa mắt nhìn sang cô liền bị mê hoặc. Cô mặc chiếc sườn xám đỏ lên tôn rõ dáng người thanh mảnh. Mặc thì kín đáo nhưng nhìn thì lại thấy gợi cảm. Đem đầu con trai dúi vào ngực anh, bàn tay kéo cô lại hôn nhanh lên đôi môi đỏ thắm. Tiểu Xuyên bị ba dúi đầu bất mãn kêu :
– Ba thả con ra.
Tay Sở Uyển bẹo vào eo anh, môi Phó Cẩn mới buông ra. Phó Cẩn cũng buông tay khỏi đầu con trai. Cô trừng mắt anh, anh thì cười sáng lạng. Tiểu Xuyên khó chịu nhìn ba, Phó Cẩn dỗ dành cậu bé. Cả nhà ba người liền lên xe đi tiệc.
Đi một lúc lâu mới đến bữa tiệc. Phó Cẩn một tay dắt con trai, một tay ôm vợ thong thả đi vào bữa tiệc. Anh vừa đến, tiếng rì rầm xì xào bỗng to lên. Sở Uyển bình tĩnh đi bên anh, cô biết bọn họ đa phần là bàn tán về cô, nhưng cô không bận tâm. Hoắc Minh bỗng bước đến vui vẻ nói :
– Chào chị dâu! Chú chào Tiểu Xuyên Xuyên.
Sở Uyển cũng mỉm cười nhẹ nhàng thoải mái chào lại. Phó Cẩn đưa Tiểu Xuyên cho Hoắc Minh dặn dò nói :
– Cậu trông thằng bé một lát, tôi đem cô ấy đi sang bên kia chào hỏi một chút.
– Ok, cậu cứ đi đi, thằng bé để tôi lo
– Đi thôi Tiểu Xuyên Xuyên chú dẫn con đi ăn ngon.
Tiểu Xuyên còn chưa định thần, Hoắc Minh liền dẫn cậu bé đi luôn. Sở Uyển níu tay anh lại nhỏ giọng hỏi :
– Đi đâu thế anh?
– Đi gặp đối tác với anh.
Sở Uyển rối rắm, bàn tay to lớn của anh khẽ nắm tay cô lại, nhẹ giọng an ủi :
– Yên tâm chỉ chào hỏi một lát liền xong.
Cô gật đầu, Phó Cẩn liền dắt cô lên phía cầu thang. Lên lầu anh dẫn cô đi đến căn phòng có vệ sĩ canh gác. Có lẽ họ biết Phó Cẩn, lên họ mở cửa ra đưa tay mời hai người vào. Phó Cẩn ôm cô chậm rãi bước vào. Trong phòng có vài người đàn ông đều ăn mặc rất lịch sự, người đàn ông trẻ tuổi nhất nhìn thấy Phó Cẩn vào liền nói :
– Phó tổng, mời ngồi. Vị này là..
Người đàn ông trẻ tuổi nghi hoặc nhìn sang Sở Uyển. Phó Cẩn cười lịch sự đáp :
– Là phu nhân của tôi.
– Phu nhân của ngài thật xinh đẹp. Nào mời hai vị ngồi.
– Cảm ơn.
Sở Uyển chỉ mỉm cười xã giao với anh ta. Phó Cẩn cẩn thận dẫn cô lại ghế ngồi xuống. Người đàn ông kia tao nhã rót trà mời hai người.
– Đây là Mặc thiếu, anh ấy là cháu trai trưởng Mặc gia ở thành phố D, là một doanh nhân trẻ tài ba.
Phó Cẩn tỉ mỉ giới thiệu cho Sở Uyển biết, cô nhìn anh ta cười nhẹ giọng chào :
– Mặc thiếu.
Người đàn ông sau lưng Mặc thiếu bỗng thì thầm gì đó vào tai anh ta, đôi mắt chim ưng của anh ta liền lia đến cô. Một lát sau, Mặc thiếu vẫy tay cho người đàn ông lui đi, ánh mắt như có như không nhìn cô. Mặc Chiến lại dám coi trọng người phụ nữ của anh, đáng chết. Đôi mắt hồ ly liền tối lại, bàn tay ở dưới eo cô khẽ siết lại đem cô ôm sát vào người hơn. Sở Uyển nghi hoặc nhìn anh, Phó Cẩn lại lạnh giọng nhìn người đối diện nói :
– Mặc thiếu, chuyện lần trước tôi kiến nghị, anh suy nghĩ thế nào?
Mặc Chiến từ tốn uống trà, mắt lại dán vào Sở Uyển giọng đều đều trả lời :
– Phó tổng, tôi có thể nói chuyện riêng với phu nhân anh một lát được không?
Sở Uyển đang chăm chú nghịch ngón tay cũng ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh ta, Phó Cẩn lạnh lùng từ chối :
– Không thể, nếu Mặc thiếu đã không có lòng, tôi cũng không cần hợp tác với anh.
Mặc Chiến mới chú ý thái độ thù địch của Phó Cẩn, anh ta cười nói :
– Phó tổng hiểu nhầm rồi, tôi không có ý gì với phu nhân ngài. Chẳng qua tôi có chút chuyện muốn hỏi riêng với cô ấy thôi.
Phó Cẩn không nói gì, ôm cô đứng dậy. Thấy thái độ dứt khoát của anh, Mặc Chiến liền vội vàng giải thích :
– Tôi thực không có ý gì khác chỉ muốn nói chuyện thôi.
Thấy dáng vẻ anh ta thật sự không có ý xấu, Sở Uyển nhẹ lắc tay Phó Cẩn. Đôi mắt hồ ly khẽ trừng cô, anh lạnh lùng nhìn Mặc Chiến nói :
– Một là tôi ở lại, hai là tôi sẽ đưa cô ấy đi luôn. Anh chọn đi.
Mắc Chiến thấy thái độ ghen tuông quá thể của Phó Cẩn đành thấp giọng thoả hiệp :
– Được, anh và cô ấy ngồi xuống đi rồi tôi nói.
Sở Uyển cười gượng kéo kéo anh, Phó Cẩn lạnh mặt ngồi xuống. Mặc Chiến nhìn cô rồi hỏi :
– Phu nhân có phải đã từng cứu một ông lão trên máy bay phải không?
Sở Uyển nghe xong liền suy nghĩ một lát mới nhớ ra, quả thật đúng là có chuyện này. Cô nhìn Mặc Chiến cười nhẹ giọng nói :
– Đúng là có chuyện này.
– Người mà phu nhân cứu chính là ông nội tôi. Tôi đã cho người tìm cô rất lâu nhưng không thấy. Vừa nãy, vệ sĩ của tôi nhận ra cô nên mới nói với tôi.
Phó Cẩn nghe xong thì hiểu rõ sự việc, Sở Uyển cười cười đáp :
– Tôi chẳng qua chỉ giúp ông ấy một lát, thật không đáng nhắc đến.
– Phu nhân kiêm tốn, bác sĩ nói nếu không nhờ cô có lẽ ông tôi đã không còn.
Sở Uyển chỉ cười nhẹ không phản bác lại. Mặc Chiến thấy địch ý của Phó Cẩn đã nhạt, anh ta rót cốc trà cười nói :
– Phó tổng, hợp đồng anh soạn tôi đã kí rồi lát sẽ bảo người đưa cho anh. Ông tôi rất muốn gặp ân nhân một lần, đáng tiếc không thể buôn ba đường dài. Nếu hai người rảnh có thể đến thành phố D du lịch, tôi sẽ tiếp đãi thật tốt.
– Có thời gian tôi sẽ đưa cô ấy đi.
Hai người đàn ông bàn bạc công việc một hồi mới dừng lại. Xong việc, Phó Cẩn liền đem cô rời đi luôn. Mặc Chiến đứng nhìn lắc đầu ngao ngán :
– Cứ nghĩ Phó Cẩn là kẻ lạnh lùng không ngờ cũng là kẻ bán dấm. Cũng tại tôi đẹp quá khiến ai nhìn cũng nghĩ là tình địch hazzzzzzzz