Phó Cẩn đem người con trai lau sạch sẽ, rồi lấy đồ mới cho cậu bé mặc. Bộ đồ của cậu nhóc phối hợp gồm áo trắng quần đen, mặc xong nhìn rất giống người mẫu nhí. Hài lòng nhìn con trai, anh xoa đầu cậu bé thấp giọng căn dặn :
– Giờ ba đưa con lại lều, nhớ những gì lúc nãy ba con mình nói nhé!
Vẻ mặt ngây thơ tràn ngập sự tự tin gật đầu khẳng định. Nhận được đáp án ưng ý, Phó Cẩn liền đem con trai về lều, còn anh quay lại tắm rửa. Thấy cậu bé, A Uyển vui vẻ vẫy tay gọi :
– Bảo bối nhanh vào đây nằm cho ấm.
Nhìn mẹ nằm sát lều, A Xuyên liền nghĩ mẹ cũng muốn bảo vệ mình như mình muốn bảo vệ mẹ. Nhưng ba nói cậu là nam nhân phải biết bảo vệ mẹ, cậu bé tràn ngập sự quyết tâm đem gối mình ôm lên, đôi chân bé nhỏ trèo qua người A Uyển lăn vào trong. Nhìn hàng loạt động tác của Tiểu Xuyên, cô kinh ngạc sửng sốt nói :
– Bảo bối, con nằm giữa ngủ đi, để mẹ nằm ngoài cho.
Nghe mẹ nói, Tiểu Xuyên càng chắn chắn mẹ muốn bảo vệ cậu bé, thì ra mẹ yêu cậu như cậu yêu mẹ vậy. Trong lòng cậu nhóc tràn đầy hạnh phúc sung sướng, đem bản thân càng sát vào mép lều. Sợ cậu nhóc lùi ra khỏi lều, cô liền lúng túng lùi vào giữa lều, nhỏ giọng nói :
– Con đừng lùi nữa, lại gần đây.
Cậu nhóc chỉ nằm im không động tĩnh gì, Sở Uyển đành bó tay chịu thua nói :
– Con nằm gần lại đây, mẹ nằm giữa được chứ?
Tiểu Xuyên liền dịch người vào trong một tí, cô liền đem cậu bé kéo lại gần người giọng đầy bất đắc dĩ nói :
– Con đừng nằm sát lều, nhỡ may có con gì cắn thì sao?
Cậu bé đưa tay ôm vào eo còn mặt úp vào lòng cô. A Uyển đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng cậu nhóc. Một lát sau, Phó Cẩn cầm hai tấm vải gấp gọn đi vào lều, Sở Uyển nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại. Nhìn anh, cô lúng túng bối rối giọng nhí nhí vang lên :
– Anh đem thằng bé ôm vào giữa đi.
Bỏ mặc vẻ mặt rối rắm của cô, Phó Cẩn điềm tĩnh lãnh đạm hỏi :
– Cô không biết thằng bé thích nằm cạnh à?
Sở Uyển nghe anh nói liền ngây người. Hai mẹ con cô ngủ cùng đều nằm cạnh, cô làm sao mà biết được chứ. Anh đem hai tấm vải để sát bên cậu bé ngăn cách với cạnh lều, trầm giọng nói :
– Nếu để thằng bé vào giữa, nó sẽ tỉnh dậy.
A Uyển im lặng không nói gì quay về phía Tiểu Xuyên, Phó Cẩn bình tĩnh tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh cô. Trong không gian yên ắng, cô cảm nhận rõ ràng hơi thở đều đều nóng bỏng ở phía sau, tim liền loạn nhịp bất thường. Rõ ràng lều rất rộng rãi nhưng ba người ở chung có chút chật chội, Sở Uyển nằm im không dám nhúc nhích. Mùi thơm man mát ngọt ngào của Sở Uyển phản phất quanh người anh, khiến ánh mắt anh ánh lên dục vọng. Sở Uyển đang cố gắng nhắm mắt đi vào giấc ngủ bỗng người sau lưng dịch sát lại gần, tim cô như ngừng đập. Giọng nói khàn khàn trầm thấp đầy gợi cảm, mập mờ phả vào gáy cô :
– Ngủ rồi hửm?
Cả người Sở Uyển bất giác run rẩy, khoé môi anh cong lên đầy gian xảo. Bàn tay xấu xa bắt đầu chạm nhẹ vào eo cô, Sở Uyển liền vội bắt lấy tay anh giọng run run mềm mại nói :
– Chưa …chưa ngủ, anh ..
Tiếng cười trầm thấp vang lên, anh liền tỏ vẻ đàng hoàng nói :
– Tôi chỉ định kéo chăn cho Tiểu Xuyên thôi.
Nói xong, tay anh trườn qua eo cô kéo chăn lên cho cậu bé. Cánh tay rắn chắc vắt qua eo khiến eo cô bất giác nóng bỏng. Phó Cẩn cố ý dịch tay lên xuống cạ vào ngực của A Uyển, cô vội vàng đẩy tay anh ra sau rồi hấp tấp nói :
– Để tôi kéo cho.
Không đợi anh đáp lại, cô nhanh tay kéo chăn cho Tiểu Xuyên luôn. Định nằm im để ngủ, thì chiếc chăn đằng sau bỗng nâng lên, thân thể nóng bỏng liền sát vào người cô. Sở Uyển cả người liền căng thẳng, đầu cô không dám quay lại chỉ đưa tay về phía sau đẩy đẩy lên người anh giọng nhút nhát nói :
– Anh….anh nằm …. xa một chút, tôi nóng.
Nhìn cô gái sợ đến mức nói thành cà lăm, Phó Cẩn vẫn bình tĩnh đáp lại :
– Tôi lạnh.
Cô bặm môi, khuôn mặt đỏ ửng, cố gắng cô thấp giọng đề nghị :
– Vậy anh vào giữa nằm đi.
Phó Cẩn đưa tay nắm lấy eo A Uyển xoay một cái, cô liền quay mặt đối diện với anh. Hoảng hốt, A Uyển chưa kịp kêu lên liền bị anh đe doạ :
– Em dám kêu, tôi liền hôn.
Cô vội đưa tay che miệng, đôi mắt đen nháy tràn ngập vẻ không thể tin được. Tay Phó Cẩn dùng lực kéo sát người cô vào mình, nở nụ cười gợi cảm.
– Đừng không tin, tôi nói được làm được.
Sở Uyển thật sự hoảng loạn, cô không dám hét lên chỉ dùng hai tay cố hết sức lực để kéo dãn khoảng cách với Phó Cẩn, tiếc rằng chẳng xê dịch chút nào. Bàn tay anh ở eo liền không an phận bóp bóp xoa xoa, người cô liền run lẩy bẩy. Giọng anh trầm khàn đục vang vọng bên tai cô :
– Ngoan nào! Đừng động.
Nghe giọng anh, cô liền sợ hãi không dám động nữa. Giọng cô nỉ nón thỉnh cầu :
– Phó Cẩn, anh buông tôi ra, tôi nóng.
– Nóng ? Tôi cởi váy giúp em.
Nói xong, anh còn cười nhẹ, tay chạm vào váy cô . Thấy vậy, cô liền vội vàng đáp lại :
– Không…..không nóng
Sở Uyển cố gắng bình tĩnh nhìn anh, cất giọng mềm mại gọi :
– Phó Cẩn
– Hửm?
– Anh thả tôi ra được không ?
– Được.
Thấy anh thoải mái đồng ý, Sở Uyển trong lòng liền mừng thầm chỉ không ngờ giọng nói trầm khàn đầy vẻ gợi đòn vang lên :
– Hôn tôi, tôi liền thả em ra.
Vẻ mặt vừa cố gắng bình tĩnh liền tan rã nhanh chóng lộ ra vẻ lúng túng. Không hôn anh sẽ không buông, mà hôn thì cô không dám. Thấy vẻ mặt trầm lắng suy tư của A Uyển, Phó Cẩn cũng không thúc dục, bàn tay gian ác chỉ im ắng sờ soạn. Sở Uyển tâm tình rối rắm, eo bất giác nhột nhột, cô không dám nghĩ nữa nhanh chóng đưa môi chạm lên má anh rồi nhanh chóng rời đi.
– Hôn …. hôn xong rồi
Sở Uyển cà lăm nói, chỉ thấy Phó Cẩn cúi đầu xuống gần mặt cô giọng tình tứ gợi cảm nói :
– Cái này mà tính là hôn sao?
– Tính … tính chứ
– Thế này mới là hôn.
Chưa để cô kịp hiểu, anh liền ấn cổ cô lại gần rồi cúi đầu xuống hôn. Lưỡi anh khẽ liếm láp đôi môi mọng nước của cô, răng lanh còn gặm nhấm vị mát mát lạnh lạnh ở môi cô. Sở Uyển bị cơn đau truyền đến liền bừng tỉnh, môi mím chặt lại mặt cô đỏ bừng tay chân giãy giụa phản kháng. Thấy cô không ngoan ngoãn, tay kia Phó Cẩn tìm đến trước ngực cô bóp một cái, mềm mềm to tròn bóp rất thích. Sở Uyển bị tập kích bất ngờ liền hô lên, lưỡi Phó Cẩn liền nhanh chóng len vào khoang miệng cô. Chiếc lưỡi nhanh chóng cuốn vào lưỡi cô mơn trớn, muốn cuốn hết ngọt ngào trong miệng cô sang anh. Lưỡi Sở Uyển cố gắng đẩy lưỡi anh ra nhưng càng khiến chiếc lưỡi ngang tàng vào sâu hơn. Phó Cẩn hôn đầy mạnh mẽ mà thô bạo khiến Sở Uyển mơ màng, cô cảm thấy anh như hút sạch sinh khí của mình. Phó Cẩn hôn một lúc lâu mới chậm rãi kết thúc nụ hôn Pháp nóng bỏng. Sở Uyển đang mơ màng vẫn cố hít lấy không khí. Trong không gian chặt hẹp yên tĩnh, tiếng thở hổn hển của cả hai đều vang lên rõ ràng. Phó Cẩn thoả mãn liếm môi một cái, giọng trầm thấp khàn đục nói :
– Đã học được chưa ?
Ổn định lại hơi thở, cô có chút bức tức trừng trừng mắt nhìn anh.
– Hôn rồi, giờ anh buông tay ra.
– Không được.
Lửa giận bùng cháy, cô tức giận nhìn anh chất vấn :
– Tại sao?
Vẻ mặt anh ung dung bình tĩnh nói :
– Vừa nãy là tôi hôn em nên không tính.
– Anh vô sỉ.
– Ừ
Sở Uyển tức điên lên được, đã bị hôn rồi mà vẫn bị ôm không buông. Cô lười thèm tranh luận với anh, xoay lưng định ôm Tiểu Xuyên phớt lờ anh. Tiếc rằng, cô vừa quay đi, tay anh nắm eo cô đem cả lưng cô dán sát vào lồng ngực nóng bỏng phập phồng. Anh thấp giọng doạ nạt :
– Để tôi ôm, chúng ta cùng ngủ không thì cùng thức vận động chút cũng được.
Sở Uyển không thèm quan tâm đến anh, cố nhắm mắt làm ngơ. Một lúc thấy Phó Cẩn không có hành động gì khác, cô liền thả lỏng rồi thiếp đi lúc nào không hay. Nghe tiếng thở đều đặn của cô, biết cô đã ngủ say, anh liền nhẹ nhàng đem cô quay lại phía mình. Anh đem cô ôm chặt vào lòng, môi mỏng khẽ hôn lên trán lên mắt rồi đáp nhẹ lên môi cô. Trong bóng đêm tối tĩnh lặng, giọng trầm thấp dụ hoặc thủ thỉ bên tai cô :
– Mặc dù không biết em là ai ? Nhưng tốt nhất hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi nếu không tôi sẽ đem em làm đến chết.
Tất cả những gì anh làm đêm nay đã chứng minh thấy những gì anh nghĩ là sự thật, linh hôn trong thân xác này không phải là Sở Uyển. Anh chỉ cười nhẹ rồi ôm cô chầm chậm tiến vào mộng đẹp.