Bốn phía im ắng không một bóng người, dường như không có bóng dáng một người nào. Tu sĩ nhất thời giận dữ, hừ lạnh trong lòng một tiếng, hai tay bấm quyết, niệm thần chút, thi triển pháp thuật bức đối phương hiện ra.
Nhưng vào lúc này một âm thanh vù vù như có như không từ bống phương tám hướng truyền đến. Hơn nữa âm thành này càng lúc càng lớn, dường như đang bay nhanh tới đây.
Nhất thời vài tên tu sĩ rùng mình trong lòng, tất cả đều mở to hai mắt mà nhìn.
Một lát sau nhiều điểm kim quang hiện lên trong bóng đêm. Mà mỗi kim quang đều bao phủ một con kim sắc giáp trùng, càng ngày càng nhiều, đem mấy người vây lại ở giữa.
Lúc này phương trận của tu sĩ che mặt không khỏi xôn xao.
Cho dù hai gã tu sĩ cầm đầu cũng âm thầm giật mình không thôi.
Đặc biệt là tu sĩ đã ra tay công kích một con linh trung, lại càng rõ loại linh trùng này rất khó chơi. Mà trước mắt lại xuất hiện nhiều con như vậy, đối phó chúng là tuyệt đối không phải là một chuyện thoải mái gì.
Cho nên khuôn mặt vị tu sĩ dấu mặt dưới đấu bồng cũng trầm trọng, thần thức không ngừng hướng mọi nơi quét ra. Muốn tìm ra tu sĩ sử dụng linh trùng này.
Nhưng bất luận hắn tìm kiếm đi tìm kiếm lại như thế nào cũng không tìm được tung tính của đối phương. Căn bản không phát hiện ra điều gì khác thường.
Điều này khiến cho hắn trong lòng không khỏi trầm xuống.
Điều này cho thấy không phải đối phương có bí thuật hay dị bảo gì có thể che dấu hành tung mà là tu vi thần thông của đối phương hơn xa bọn họ. Đây không phải là chuyện tốt gì!
“Các hạ nếu đã để linh trùng vây khốn chúng ta, cũng nên cho chúng ta một lý do chứ. Đến bây giờ còn không chịu hiện thân, đạo hữu là hạng người dấu đầu lộ đuôi sao?”
Một tu sĩ che mặt vừa tung ra ngọc chùy, quát một tiếng chói tai, bảo vật trước người rung lên, lục quang chớp động không thôi.
“Hắc hắc, muốn gặp ta dễ thôi. Ta sẽ lập tức tới ngay. Diệu Hạc đạo hữu, lần này Hàn Mỗ tới tìm ngươi giải quyết chuyện bất hòa.”
Đột nhiên từ bóng đêm truyền tới một tràng cười lạnh, tiếp theo bốn phương tám hướng vang lên thanh âm lạnh nhạt của một nam tử.
Nghe thì dường như người này còn đang ở nơi rất xa.
“Họ Hàn? Đạo hữu là ai, bần đạo đã đắc tội các hạ lúc nào?”
Vừa nghe lời nói của nam tử này, thân hình mông diện tu sĩ run lên, khoát tay xé rách áo choàng trên người, lộ ra khuôn mặt nhìn qua còn trẻ, trên người mặc trang phục đạo sĩ, khuôn mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Đúng là vị sau khi đoạt xá, Diệu Hạc chân nhân.
Tu sĩ bên cạnh cũng hạ khăn che xuống, cũng là vị Hoàng bào lão giả đi cùng Diệu Hạc chân nhân lúc sáng. Chỉ là thần sắc âm trầm bất định, không ngừng nhìn về phía xa xa trong bóng đêm đánh giá.
Về phần mấy tên tu sĩ ở phía sau, chính là môn hạ đệ tử của hai gã nguyên anh tu sĩ này.
Chỉ là không biết vì sao những người này lại đang đêm lặng lẽ rời khỏi Bích Linh đảo, lại còn mang dáng vẻ lén lút nữa.
Nghe được Diệu Hạc chân nhân hỏi, tràng cười ha hả của nam tử chưa rõ danh tính đang từ bốn phương tám hướng truyền lại bỗng nhiên ngừng lại.
Điều này làm cho mấy người tái mặt nhìn nhau!
“Diệu Hạc đạo hữu, người nọ có mối thù với ngươi?”
Hoàng bào lão giả nhíu mày hỏi đạo sĩ.
Dù sao nghe đối phương nói như vậy, hình như là tới trả thù Diệu Hạc chân nhân, làm cho trong lòng hắn có chút chần chừ.
“Không rõ. Ta không có ấn tượng gì với cừu gia nào họ Hàn cả!”
Diệu Hạc chân nhân phất phất trần trả lời, khuôn mặt biểu thị không biết. Nhưng trong lòng hồ nghi vô cùng. Như thế nào lại có một vị thần thông không nhỏ tìm tới hắn.
“Mặc kệ người nọ lai lịch ra sao. Nếu như dám chủ động tìm tới cửa, xem ra không có ý đồ tốt gì. Đạo hữ nên cẩn thận một chút.”
Hoàng bào lão giả tựa hồ có chút kiêng kị đối với tu sĩ thần bí chưa hiện thân. Do dự một chút rồi nhắc nhở.
“Việc này bần đạo tự nhiên hiểu rõ. Chẳng qua người này hiển nhiên cũng là nguyên anh tu sĩ. Như thế nào là cừu gia của ta. Ta không nhớ rõ một chút nào. Họ Hàn…”
Diệu Hạc chân nhân thì thào, nhất thời chìm vào suy nghĩ.
Trong chốc lát này, tiếng xé gió trong màn đêm truyền đến, lập tức một đạo thanh hồng chói mắt từ phía chân trời bay nhanh đến. Qua vài cái chớp động đã tới bên trong đám trùng.
Độn quang chợt tắt, hiện ra một thanh niêm mặc thanh sam.
Người này vừa thấy Diệu Hạc chân nhân liền cười lạnh vài tiếng.
“Không tồi. Không uổng công ta tiêu phí tâm tư chờ ngươi mấy ngày. Các ngươi thật sự tính toán đi tới Bích Linh đảo trước. Các ngươi chủ động giao ra linh thạch trên người hay để ta tự mình động thủ?”
Vẻ mặt thanh niên không hề để ý, đem hai gã nguyên anh sơ kỳ tu sĩ là Diệu Hạc cùng Hoàng bào lão giả coi như không vậy.
Nhưng mấy người đối diện sắc mặt đại biến, trong mắt hiện ra một tia sợ hãi.
Hai người bọn hắn không thể nhìn ra tu vi sâu cạn của đối phương nhưng từ đối phương mơ hồ truyền đến linh áp đáng sợ, xem ra tu vi tuyệt đối cao hơn hai người. Tám, chín phần mười là một gã nguyên anh trung kỳ tu sĩ. Đối với việc đối phương mở miệng đã nói ra bí mật của bọn họ càng làm cho trong lòng hai người hoảng sợ.
“Vị đạo hữu này, lão phu là Hoàng Côn của Ly Long đảo! Các hạ nói cao giai linh thạch là có ý gì? Hay là đạo hữu nghe lời đồn bên ngoài. Hiểu lầm ta có.”
Hoàng bào lão giả cũng là lão cáo già, thấy tu vi đối phương không tầm phường, lúc này khuôn mặt tươi cười, vô cùng khách khí:
“Hiểu lầm? Hắc hắc chính tai ta nghe được hai người các ngươi truyền âm, còn giả sao? Có oán thì oán trách ngươi không nên tìm tới Diệu Hạc, lại càng không may đụng phải ta. Diệu Hạc, ngươi còn nhận được Hàn mỗ chứ?”
Thanh niên không nói đúng sai, châm chọc nói. Lập tức ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người Diệu Hạc chân nhân.
Hắn tự nhiên vận dụng thần thức Hóa thiên chi pháp, mượn sự giúp đỡ của Phệ Kim Trùng tìm được Diệu Hạc chân nhân. Sau đó bám theo, quả nhiên chính là Hàn Lập.
Hoàng bào lão giả nghe được lời nói không chút khách khí của đối phương, khuông mặt đang tươi cười không khỏi ngưng lại.
“Ngươi… …Ngươi là Hàn Lập. Ngươi thế nào lại ngưng kết thành nguyên anh.”
Trong khi Hàn Lập trả lời Hoàng bào lão giả, Diệu Hạc chân nhìn nhìn thấy mặt mũi đối phương có chút quen thuộc, linh quang trong đầu chợt lóe lên, cũng nhớ tới việc năm đó, rốt cuộc nhận ra Hàn Lập. Trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, cứ như nhìn thấy ma giữa ban ngày vậy.
“Diệu Hạc huynh, ngươi nhận ra được người này sao, rốt cuộc đối phương có lai lịch gì?”
Trong lòng Hoàng bào lão giả kinh sợ không thôi, lại thấy Diệu Hạc chân nhân dường như nhận ra đối phương, vội hỏi.
Nếu đối phương đã không lưu lại đường lui nào, một trận chiến này không cách nào tránh khỏi, đã không thể trốn tránh thì trước tiên biết được lai lịch đối phương dĩ nhiên là tốt nhất. Tuy rằng đối phương là tu sĩ trung kỳ, nhưng nếu hai người bọn họ liên thủ, hắn cũng không cần quá sợ hãi đối phương.
Mà lúc này Hàn Lập phiêu phù ở không trung, hai tay khoanh lại, nhìn về phía này cười lạnh không thôi.
“Hoàng đạo hữu, vị này là người năm đó đoạt được Hư Thiên Đỉnh. Không nghĩ tới mấy năm không gặp đối phương đã có thể ngưng kết thành nguyên anh.”
Sắc mặt Diệu Hạc chân nhân âm trầm, mở miệng nói.
“Cái gì? Chính là tên bị liên minh đưa ra diệt sát lệnh. Thảo nào ta thấy người này nhìn có chút quen mặt. Nhưng hắn không phải chỉ là một tiểu bối kết đan kì sao? Như thế nào trong vòng mấy năm không gặp đã tiến giai tới Nguyên Anh trung kỳ.”
Hoàng bào lão giả nghe vậy hoảng sợ la lên.
“Bần đạo cũng không rõ nhưng Hư Thiên Đỉnh nếu đã được xưng là đệ nhất trọng bảo, có lẽ trong đỉnh cũng có linh đan diệu dược gì đó không thể tưởng tượng được, làm cho tu vi đối phương tinh tiến. Cho tới bây giờ chưa có ai mở qua cái đỉnh này, cho nên cái này cũng không phải là không có khả năng.”
Trong mắt Diệu Hạc chân nhân chợt lóe lên vẻ tham lam, nói ra phỏng đoán của mình.
“Nếu thật sự như thế, chúng ta đã gặp phải phiền toái lớn. Tu vi người này đáng sợ như thế, lại có Hư Thiên Đỉnh ở trong tay, chỉ sợ hai người chúng ta liên thủ cũng không đấu lại hắn.”
Hoàng bào lão giả hết sức đề phòng, hìn chăm chăm Hàn Lập, trong miệng bỗng nhiên dùng truyền âm thuật nói với Diệu Hạc chân nhân.
« Ta tất nhiên biết điều này. Nhưng mà cho dù chúng ta thật sự không thể chống lại cũng có thể trốn được. Hắn thật sự có thể lưu lại chúng ta như lời hắn nói sao? »
Khóe miệng Diệu Hạc chân nhân khẽ run lên một chút, lộ ra nụ cười âm hiểm.
Về phần mấy tên kết đan đệ tử kia, tới thời điểm nguy cơ, bọn họ tất nhiên sẽ không thèm quan tâm cố kỵ làm gì.
“Điều này cũng đúng.”
Hoàng bào lão giả nghe vậy sợ run lên, lập tức chuẩn bị rời đi.
“Hừ, các ngươi thảo luận xong rồi chứ. Thảo luận xong rồi ta sẽ tiễn hai người các ngươi ra đi. Còn muốn trốn sao? Mơ mộng hão huyền!”
Phía đối diện, Hàn Lập thần sắc vừa động, cười lạnh, mở miệng nói.
“Không tốt, chúng ta đã quên mất hắn có thể nghe được chúng ta truyền âm!”
Khuôn mặt hoàng bào lão giả biến đổi.
Diệu Hạc chân nhân nghe vậy cũng ngẩn ra, nhưng vào lúc này bỗng nhiên ở đối diện, sau lưng Hàn Lập có tiếng sấm vang lên, Phong Lôi Sí hiện ra, thân hình nhoáng lên một cái, tiếng sét vừa vang đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Cẩn thận, đối phương có pháp bảo cổ quái, có thể thi triển lôi độn!”
Diệu Hạc chân nhân năm đó đã gặp qua Hàn Lập vận dụng Phong Lôi Sí nên vội vàng nhắc nhở Hoàng bào lão giả. Đồng thời bàn tay khác lật chuyển, một tấm thuẫn bài hỏa hồng hiện lên ở phía trước người, khẽ nhoáng lên một cái hóa thành một cái quang mạc hồng quang liền bảo vệ toàn thân.
Hoàng bào lão giả ở bên kia đưa hay tay bấm niệm thần chú. Bạch sắc quang ti gần đó đột nhiên phá không, đan xen vào nhanh thành một mảnh lưới rập rạp, đem chính bản thân mình gắn vào trong đó.
Ngay lúc hai người vừa làm phép xong xuôi, cách phía trước hai người hơn mười trượng, một đạo ngân quang chợt lóe lên, thân hình Hàn Lập chợt hiện ra.
Vừa thấy phòng ngự của hai người, trên mặt hắn lộ ra một tia châm biếm, cũng không thấy thả ra bảo vật gì. Hai cánh tay chỉ nhấc lên, thổi phù một cái. Một tầng tử sắc hỏa diễm (lửa tím) hiện lên trên người. Tiếp theo đó thân hình nhoáng lên một cái, Hàn Lập liền hóa thành một hỏa cầu thật lớn, trực tiếp đánh về phía hoàng bào lão giả.
Lão giả vừa thấy Hàn Lập hung hãn như thế, trong lòng không khỏi run lên, nhưng không kịp nghĩ nhiều, trong miện quát khẽ một tiếng. Bạch ti trước người biến đổi phương hướng, đột nhiên bắn nhanh tới phía hỏa cầu đối diện, giống như muốn xuyên thủng tử diễm của Hàn Lập.
Diệu Hạc chân nhân ở bên kia thấy vậy, hai mắt cũng lộ hung quang, đưa một ngón tay ra chỉ, ngọc chuy trước người quang mang tỏa ra bốn phía, sau đó hóa thành bích hồng phat ra tiếng nổ ầm ầm, bắn thẳng tới phía Hàn Lập.
Hàn Lập đối với công kích của hai người như không nhìn thấy, thân hình trực tiếp chui vào trong vô số quang ti rậm rạp kia, khuôn mặt được tử diễm bao quanh dường như hiện lên vẻ châm chọc.