Nhà thơ đã chết.
Không có án mạng độc ác, cũng không phải tai nạn đáng tiếc xảy ra, chỉ là sự vô thường của số phận.
Tờ mờ sáng, nhà thơ định rời khỏi ngôi làng để tiếp tục cuộc hành trình, nhưng dưới sự bào mòn của rượu và năm tháng, cuộc đời của ông ta đã đi đến hồi kết, mấy ngày vui thú vừa rồi chỉ là là hồi quang phản chiếu mà thôi.
Nhà thơ loạng choạng đến bên một cây to cành lá rậm rạp, tưởng mình chỉ chợp mắt trong chốc lát, nhưng lần này lại không bao giờ tỉnh lại nữa.
Dân làng đứng cách đó không xa không biết nên làm gì với người tha phương này, cuối cùng họ nghĩ đến người lạ.
Do mấy hôm nay người lạ vẫn luôn uống rượu trò chuyện vui vẻ với nhà thơ, nên họ nghĩ người lạ là bạn của ông ta, do đó đã gọi hắn đến, giao việc tang lễ của nhà thơ cho người lạ.
Khi người lạ đến gốc cây đại thụ thì đã gần trưa, nhà thơ vẫn ngồi dưới gốc cây lớn, mắt nhắm nghiền, trông cứ như thể chưa chết mà mới chỉ vừa chợp mắt.
Nhà thơ đã nhắm mắt, lúc ấy người lạ mới nhận ra tuổi tác của nhà thơ. Sau khi mất đi đôi mắt rực rỡ đầy sức sống ấy, ông ta như già đi trăm tuổi.
Có lẽ nhà thơ vẫn luôn là một ông già, nhưng sức sống lạ thường của ông ấy đã khiến người ta thường đoán sai tuổi tác.
Cổ áo nhà thơ mở toang, túi áo lòi ra ngoài, trước khi người lạ đến, có người đã lục soát thi thể của nhà thơ, nhưng tiếc là không tìm thấy bất cứ thứ gì ngoài vài mẩu bánh mì. Ông ta đúng là một kẻ vô tích sự, không một xu dính túi.
Đám đông này chẳng khác nào một lũ kền kền, sau khi không moi được gì từ nhà thơ thì giải tán khi người lạ đến. Không một ai quan tâm người lạ sẽ làm gì với thi thể của nhà thơ, bởi dù sao nó cũng chẳng có giá trị gì.
Người lạ đứng trước thi thể của nhà thơ, sau giây phút bàng hoàng ngắn ngủi, hắn chượt kinh hoàng nhận ra trong lòng mình không hề có nỗi buồn mà là một... niềm vui thầm kín.
"Ngươi có được sự tự do, được ngắm nhìn vô số cảnh đẹp thì đã sao?"
Người lạ nâng thi thể của nhà thơ lên, “Chẳng phải cuối cùng vẫn chết ở nơi vô danh này cùng với những vần thơ của mình ư?”
Tiếng cười yếu ớt vang lên từ sau lưng, người lạ cảnh giác quay lại, nhưng xung quanh không có ai, sau đó hắn nhìn nhà thơ, nhưng ông ta đã chết, khuôn mặt khô héo đầy chết chóc.
Người lạ rảo bước, không biết vì sao hắn lại vui mừng khôn xiết trước cái chết của nhà thơ, phải chăng vì điều tốt đẹp đã tàn, nhưng kẻ thấp kém vẫn còn sống. Lần này người lạ đã thắng, hắn đã thắng nhà thơ.
Hắn vốn định quay người bỏ đi, để mặc cho hoang dã nuốt chửng thi thể của nhà thơ, nhưng khi định làm vậy, một ý nghĩ chợt bùng lên trong đầu hắn.
Hắn không thể bỏ nhà thơ ở đây, hắn phải đưa nhà thơ đi!
Người lạ chống cự bằng cả cơ thể, nhưng cơ thể hắn lại không kiểm soát nổi mà vác thi thể của nhà thơ đã lên, mang nó đi và trở về căn phòng u ám của mình.
Suốt dọc đường, người lạ có một cảm giác kỳ lạ rằng ai đó đang theo dõi mình, như thể một bóng ma nào đó đang ẩn nấp trong bóng tối. Cứ mỗi bước mìnhh đi thì nó lại tới gần thêm một bước.
Người lạ đặt thi thể nhà thơ vào một góc phòng, hắn ngồi xuống ghế, cúi đầu, tự cào vào mặt mình.
Hắn không hiểu nổi mình đang làm gì, ngẩng đầu lên, thi thể của nhà thơ vẫn nằm trong bóng tối, vô thanh vô tức.
"Haha..."
Tiếng cười quen thuộc ấy lại vang lên từ trong bóng tối.
Người lạ ngẩng đầu lên, con ngươi đỏ ngầu.
"Cái chết là điểm cuối của cuộc đời mỗi con người. Nhưng không giống như ngươi, trước khi cái chết đến, ta đã nhìn thấy rất nhiều cái đẹp…"
Trong bóng tối, nhà thơ nghiêng đầu nói bâng quơ.
"Im mồm!"
Người lạ chộp lấy cây búa nện thật mạnh xuống, thi thể nhà thơ bị hất đổ nằm lăn lóc dưới sàn.
"Ngươi đã chết!"
Người lạ giận dữ hét lên, đồng thời khẳng định lòng mình, nhà thơ đã chết rồi, không nên tiếp tục nghĩ đến những chuyện lung tung đó nữa, mình còn rất nhiều việc phải làm.
Nhặt búa lên, vung búa xuống, ngày này qua ngày khác.
"Những bài thơ của ngươi thì có ích gì? Một ngày nào đó chúng sẽ bị lửa thiêu rụi và trở về với cát bụi!"
Người lạ thắp lò rèn, sức nóng thiêu đốt và những tia lửa bắn tung tóe tràn ngập trái tim của hắn. Sự mệt mỏi của công việc giúp hắn cảm thấy yên bình.
“Thứ được ta rèn thì khác, cứng hơn nhiều so với bài thơ, không sợ nước hay lửa."
Người lạ nhặt một lưỡi kiếm nóng đỏ lên, ánh lửa rực cháy phản chiếu trong mắt hắn.
"Nhưng ta vẫn còn sống, bạn của ta."
Giọng nói trầm vang lên, như thể một bóng ma vẫn đang tâm sự với hắn.
Người lạ quay đầu nhìn về phía bóng tối trong góc, nơi đó tối đen như mực, phảng phất như nuốt chửng mọi ánh sáng, thông với một thế giới khác của bóng tối vô tận.
"Đây là cuộc sống vĩnh cửu, tinh thần, ý chí và những bài thơ của ta sẽ vang vọng trong tâm trí của ngươi không ngớt."
Trái tim của người lạ đập thình thịch, hắn cầm thanh kiếm sắt nóng đỏ bằng đôi găng tay dày của mình, ngọn lửa hừng hực vẫn đang cháy trên đó, soi rọi bóng tối.
"Không, ngươi đã chết."
Người lạ kiểm tra xác của nhà thơ, cái xác đã bắt đầu phân hủy, trên đó xuất hiện nhiều vết hồ máu tử thi lớn, bốc mùi hôi thối nồng nặc, giòi bọ lúc nhúc trong xác.
Thanh gươm lửa dễ dàng đâm xuyên qua ngực nhà thơ. Người lạ tàn nhẫn nghe tiếng xèo xèo của ngọn lửa đang đốt cháy máu thịt.
"Tại sao? Ngươi sợ cái gì vậy, bạn của ta?"
Nhà thơ nhìn hắn rồi mỉm cười, sau đó không màng đến ngọn gươm đang hừng hực trong lồng ngực mà vươn tay, chụp lấy đầu người lạ, bắt hắn phải nhìn lại mình.
"Ồ, ta hiểu rồi, ngươi sợ sự thay đổi phải không? Ngươi đã sống an nhàn quá lâu, lâu đến mức không muốn nghĩ về thứ sau những ngọn núi nữa... ngay cả sau khi ngươi ghét chúng đến thế.
Ngươi đã bị cuốn vào vòng xoáy của sự an nhàn. Mỗi lần nghĩ đến núi, ngươi phải tìm cách kìm nén nỗi khắc khoải trong lòng, kẻo nếp sống quen thuộc bị phá vỡ”.
Khi biết được sự thật, nhà thơ há miệng cười, cổ họng đầy những con giòi ngoằn ngoèo quái dị, chúng cọ vào nhau tạo ra tiếng sột soạt.
"Câm mồm!"
Người lạ mắng mỏ. Thanh gươm lửa trong tay hắn đâm sâu hơn, thậm chí găm chặt xuống mặt đất.
"Cho nên ngươi mới nóng lòng muốn hủy diệt ta đến vậy, ta như một ngọn lửa đốt lên dục vọng trong lòng ngươi, ngươi muốn dập tắt nó, nhưng đã quá muộn..."
Nhà thơ trông vui sướng như đã thực hiện thành công âm mưu của mình, ông ta cất tiếng hát vang dội.
"Cháy lên!"
Vừa gầm gừ, người lạ vừa rút thanh gươm lửa đã tắt của mình ra và chém vào xác nhà thơ cho đến khi nó bị cắt thành từng mảnh.
Khi người lạ tỉnh lại, hắn thấy đang quỳ trước vết máu trên sàn. Gương mặt tái nhợt của nhà thơ lệch đi, đồng tử đục ngầu giãn ra, bụng rướm máu, xương nát thành xỉ, ruột gan trào ra, máu từ từ chảy xuống, vương vãi khắp thân người lạ.
Không có hồn ma, cũng không có bất kỳ hành động bất thường nào, nhà thơ đã chết từ lâu, mọi thứ vừa rồi dường như chỉ là ảo ảnh.
Người lạ loạng choạng đứng dậy, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nhặt một mồi lửa ném vào cái xác.
Ngọn lửa bùng cháy trong tích tắc, lan đến xác của nhà thơ, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cả bóng tối.
Ánh lửa mang đến sự ấm áp và yên bình, trái tim bồn chồn của người lạ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, hắn ngồi xuống ghế và hít một hơi thật sâu.
Ngọn lửa rực cháy sẽ đốt mọi thứ thành tro bụi và dập tắt khát vọng trỗi dậy đó.
Người lạ cười một mình, nhưng tiếng cười của hắn nhanh chóng tắt lịm. Cách ngọn lửa rực cháy không xa, một tập thơ nằm lặng trên mặt đất.
Người lạ chậm rãi bước tới, thở hồng hộc, tim đập nhanh, đã lâu hắn không có cảm xúc như này rồi, cảm xúc của phấn khích đan xen với sợ hãi.
Cẩn thận nghĩ lại thì lần cuối cùng hắn có tâm trạng như này là rất nhiều năm trước.
Đúng, người lạ nhớ ngày hôm ấy, ngày mà hắn sắp cầm búa thừa kế gia nghiệp. Nhưng cũng đúng vào ngày hôm ấy, hắn không có mặt ở tiệm rèn mà chuẩn bị hành lý, lặng lẽ rời khỏi nhà một mình trước khi trời sáng.
Người lạ đã chán ngấy sự áp đặt của cha mình rồi, hắn không muốn sống một cuộc sống tầm thường trong lò rèn nữa, hắn muốn đi xa hơn để nhìn những gì sau ngọn núi.
Đó không phải là một ngày đẹp trời để lên đường, người lạ gặp một con gấu khổng lồ trong rừng, lúc đó hắnkhông quá hoảng sợ, hắn nghĩ chết trên con đường thực hiện khát vọng cũng tốt, nhưng một người không nên xuất hiện ở đó đã xuất hiện.
Cha hắn hiểu rõ người lạ đến nỗi khi hắn bỏ nhà ra đi, cha hắn đã đi theo từ khá xa.
"Tại sao ngươi lại đến, vẫn còn muốn ngăn cản ta?"
Trong lúc chạy trốn, người lạ không khỏi tức giận nói với cha mình, suốt dọc đường hắn không chỉ phải trèo qua núi, mà còn phải vượt qua bức tường cao mang tên cha, hắn tưởng rằng mình đã trốn thoát rồi, nhưng cha hắn vẫn đuổi kịp hắn.
"Không... không phải."
Người cha lắc đầu, một người luôn có thái độ cứng rắn như ông giờ lại dịu dàng một cách bất ngờ, không rõ có phải là vì cái chết đang đến gần hay không.
"Ta luôn biết mình không thể thay đổi suy nghĩ của con, rằng sớm muộn gì con cũng sẽ rời xa ta, nhưng chẳng qua là do ta thấy con chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Người xa lạ sững người.
"Hôm nay là một ngày tốt lành, ta vốn định đứng nhìn con rời đi."
Người cha vừa nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, ông đã già rồi, chạy được vài bước ngắn thì đã thở không ra hơi, tiếng rống khát máu phía sau càng ngày càng gần.
"Nhưng mà..."
Người cha không nói tiếp mà chỉ mỉm cười nhìn người lạ rồi vẫy tay chào, sau đó bị bóng đen phía sau trùm lấy.
Người lạ không nhớ mình đã rời khỏi đó bằng cách nào, hắn cứ chạy, mặc cho đôi chân mỏi nhừ và tê cứng, không bao giờ dừng lại cho đến khi trở về ngôi làng quen thuộc.
Từ đó về sau người lạ không bao giờ nghĩ về thứ ở sau những ngọn núi nữa.
Người lạ nhìn tập thơ trước mặt, định sẽ ném nó vào lửa. Bỗng một cơn gió thoảng qua, trong ánh lửa lập lòe, thổi tung từng trang sách, mọi điều huy hoàng hiện ra trước mắt người lạ.
Người lạ vô thức nhặt tập thơ lên, nhìn chằm chằm vào đủ thứ trong đó. Người lạ chưa bao giờ đọc sách và cũng không biết chữ, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy những bức tranh nguệch ngoạc, nhà thơ đã phác thảo hết bức tranh tuyệt đẹp này đến bức tranh tuyệt đẹp khác bằng những đường nét đơn giản.
Tập thơ như có ma lực khiến người lạ khó rời mắt đi, chỉ có thể nhìn chăm chú vào nội dung bên trong, hơi thở dần trở nên hổn hển, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lớn.
Người lạ bước đến bên ngọn lửa bập bùng, ngọn lửa đang thiêu cháy xác của nhà thơ, cũng sưởi trái tim của người lạ, ánh sáng chiếu rọi bóng tối, soi rõ từng bức tranh, con chữ.
Giây phút ấy, thế giới bên ngoài xuyên thủng dãy núi ngăn cách, hiện ra trước mắt người lạ.
"Một nhà thơ không nên bị ràng buộc."
Trong ánh lửa chói lòa, giọng thơ lại vang lên, hắn đứng trong biển lửa.
Người lạ bỏ ngoài tai mọi thứ. Hắn tiếp tục lật từng trang sách, sau đó là một trang trống không, hắn tiếp tục lật thêm vài trang, nhưng những trang còn lại vẫn thế.
Người khách lạ như hiểu ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn nhà thơ.
Nhà thơ cười mỉm nói, "Bây giờ ngươi đã hiểu, phải không?"
Người lạ gật đầu cái hiểu cái không.
"Chỉ cần có người đọc được quyển sách này thì ngươi sẽ không bao giờ thực sự chết đi. Khi ta viết ra câu chuyện của mình trên đó, ta cũng sẽ có được sự sống vĩnh cửu giống như ngươi.
Ta sẽ chết, nhưng ta cũng sẽ sống, sống trong lòng mỗi độc giả, và họ sẽ đưa ta đến tương lai xa xăm kia.”
Khuôn mặt trong ngọn lửa rực cháy nở một nụ cười gớm ghiếc. Hắn khẳng định lại lời của người lạ, nói như một khúc aria.
"Không bị ràng buộc, vĩnh viễn lưu truyền."
Người lạ đáp lại bằng giọng như của một đứa trẻ nói mớ.
"Bản Thánh Vịnh bất tận."
Ngọn lửa nóng rực lan ra từ nhà thơ, đốt cháy mặt đất, leo lên mái nhà, ánh lửa chói lòa lập tức nhấn chìm mọi thứ trong phòng, kéo cả căn nhà vào biển lửa, biến nó thành ngọn đuốc bay vút lên trời, thắp sáng cả xóm làng, núi rừng.
"Bây giờ ngươi cũng là một nhà thơ."
Hình bóng trong ngọn lửa vỡ vụn, tan biến, hóa thành tro với than hồng.
Nhà thơ buông búa, ôm chặt tập thơ chạy lên núi không ngoảnh lại, suốt đời không quay về.
...
Cảnh tượng bắt đầu mờ dần đi rồi tan biến, Bologo quay về với thế giới ồn ào.
Bologo giao thoa với hồn ma chỉ trong tích tắc, nhưng khoảnh khắc ấy đối với Bologo lại dài không tả nổi, như thể hắn đã được sống trong cuộc đời của một người xa lạ, rồi vĩnh biệt.
Bologo rơi vào trạng thái hoang mang, đầu đau như búa bổ, đủ thứ suy nghĩ chạy loạn trong đầu, nhận thức về bản thân bắt đầu lệch lạc, thậm chí có một lúc nào đó, hắn còn cho rằng mình là người lạ.
May thay, điều này không ảnh hưởng đến Bologo quá lâu, phải biết rằng Bologo là một kẻ tàn nhẫn đã trải qua thời gian dài trong ngục tối, ý chí của hắn kiên cường đến mức khó tả. Chỉ mất chưa đầy một phút để Bologo hoàn toàn tách mình ra khỏi mớ ký ức lộn xộn.
"Lạc đường..."
Bologo nói khẽ. Lời cảnh báo của Bailey dành cho hắn đang dần trở thành hiện thực.
Những hồn ma bay xung quanh cơn bão dường như là những "tinh thần" riêng lẻ, chứa đựng ký ức của cuộc đời con người. Những "linh hồn" bị đóng băng trên mặt đất, khi cơn bão ập đến, chúng sẽ bị phá hủy thành tuyết bay đầy trời, hòa vào cơn bão chói lòa. Còn “thân xác” thì bị bỏ lại nơi trần thế và trở về với cát bụi.
Có lẽ đây là cái chết.
Bologo không còn thời gian để suy nghĩ về bản “Thánh Vịnh bất tận” trong đầu. “Tinh thần” của hắn đang bị kéo về phía tâm bão, còn “linh hồn” dưới mặt đất vẫn bị đông cứng, hiên ngang dưới sức tàn phá của cơn bão.
Đây hẳn là tác dụng của Ban ân của Bologo, Trục Thời Gian Ngược Dòng. "Thể xác" của hắn ở thế giới phàm trần vẫn chưa chết, vẫn níu kéo "linh hồn", vì vậy bức tượng băng này mới chưa bị cơn bão phá hủy, nhưng "tinh thần" của Bologo thì lại đang hướng về phía cơn bão.
Chết tiệt, tại sao một nghi thức thăng cấp bình thường lại thành ra thế này!
Bologo gào lên trong lòng. Hắn bất lực, vô vọng nhìn bản thân bị cuốn đi, khi hắn sắp bị hút vào tâm bão thì một lực kéo bỗng xuất hiện.
Giống như một sợi dây cung được kéo căng hết cỡ bỗng được thả ra, hình ảnh của Bologo bắt đầu biến dạng, kéo dài thành những đường phát sáng.
Bologo rơi xuống đất một cách mất kiểu soát, đâm sầm vào bức tượng băng và một lần nữa hợp nhất với "linh hồn" của mình.
Lớp băng trên người dần vỡ ra. Bologo còn chưa kịp tìm hiểu tình hình thì một âm thanh du dương đã truyền đến từ xa, Bologo ngoảnh đầu về sau thì thấy cảnh tượng quen thuộc lặp lại.
Chiếc mỏ neo rỉ sét lao qua cơn bão dữ dội và đập thẳng xuống trước mặt Bologo. Sợi xích được kéo căng, cày nát lớp bụi dày đặc trên mặt đất.
Không chút do dự, Bologo lao nhanh về phía trước với tất cả sức lực của mình. Hắn nắm lấy góc của chiếc mỏ neo khổng lồ này và để nó kéo vào bóng tối vô tận.
(Hai chương này hay phết)
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
26 Tháng năm, 2022 18:03
bác dịch giả ném cái tk lên mình donate ít xem như ủng hộ bộ truyện hay
26 Tháng năm, 2022 15:13
thấy câu dưới dễ đọc, dễ hiểu hơn. bối cảnh Phương Tây thì nên để Thuần Việt đọc nó nuột hơn Hán việt. Trừ mấy cái Danh Từ thì nên để T.A
26 Tháng năm, 2022 06:30
trên thì bro kêu sượng, dưới thì lại kêu là ko hết ý, tui đọc rõ là câu dưới dễ hiểu. dễ nghe hơn câu trên mà nhỉ, còn nếu ko thì bro giải thích thử "tia ý cười" với "lạnh" là cgi xem nào
26 Tháng năm, 2022 03:21
K phải văn phong tàu mà là văn phong của tác. Thêm bớt từ k hợp lý sẽ k hết ý. Kiểu như này:
“Nhắc tới nàng, bá Lạc qua mờ mịt khuôn mặt hiện lên một tia ý cười, nhưng thực mau liền lại lần nữa lạnh xuống dưới.”
“Khi nói về người ấy, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt mờ mịt của Bologo, nhưng rất nhanh đã biến mất.”
Chỉ là ý kiến góp ý thôi, dù sao thì cũng cảm ơn cvt.
25 Tháng năm, 2022 22:30
truyện bối cảnh phương Tây mà văn phong Hán Việt nó mới gọi là kém
24 Tháng năm, 2022 23:26
đọc sượng không phải lỗi của thuần việt mà do lỗi của bạn đã nhiễm văn phong tàu nhiều rồi.
24 Tháng năm, 2022 14:41
văn phong tự sửa thuần Việt nhiều quá, đọc hơi sượng
21 Tháng năm, 2022 18:26
Không biết có phải tác giả cố ý hay không, nhưng Lazarus, trong Kinh Thánh, mang ý nghĩa là kẻ trỗi dậy từ cái chết; còn trong y khoa thì hiện tượng Lazarus là hiện tượng người chết sống lại :v
20 Tháng năm, 2022 21:27
Truyện hay, nhưng quan trọng là convert dịch luôn truyện khiến đọc cảm nhận đúng chất truyện, thanks bác converter nhiều. Chẳng bù cho mấy ông convert làm truyện hay nhưng convert qua loa
19 Tháng năm, 2022 17:36
cháy quá đúng là huyền thoại có khác
19 Tháng năm, 2022 12:08
bố lô gô và la za (đa) rút thì khác qué gì nhau .
11 Tháng năm, 2022 19:49
Bray nay không đi rap nữa à mà chuyển qua đóng kịch rồi :))
07 Tháng năm, 2022 14:33
khá thích kiểu PvP vừa dùng sức vừa trí tuệ như thế này.bo này xứng đáng siêu phẩm
04 Tháng năm, 2022 17:09
Cách hành văn của tác này cảm giác giống giống của mấy tác âu với mỹ ấy :))) Nó miêu tả hơi nhiều, hơi rườm rà, khác khá nhiều so với lối miêu tả chú trọng vào tình tiết thay vì bối cảnh của truyện Trung Quốc hiện đại.
Nhưng cũng khá thú vị :))) Cảm giác như kiểu đang đọc Harry Potter vậy
01 Tháng năm, 2022 23:07
nay nhậu phê quá, ae thông cảm, mai up bù nhé
01 Tháng năm, 2022 09:59
Bộ này mà làm phim hoặc game đều được :)).
28 Tháng tư, 2022 16:28
bộ này có nhiều đoạn đối thoại nội tâm và các nhân vật với nhau đọc hay vãi
24 Tháng tư, 2022 23:33
chờ 300c nhảy hố . lâu rồi mới thấy 1 tác giả khác biệt trong truyện mạng tq
24 Tháng tư, 2022 17:39
công nhận cái tên bologo chuối vãi . lazarus nghe ngâù ***
23 Tháng tư, 2022 13:29
kaka, gọi theo họ Lazarus thì có phải nghe đã oách hơn không
23 Tháng tư, 2022 12:21
hóa thân của nỗi sợ hãi - bologo, má quả tên vẫn thấy hài th :))
20 Tháng tư, 2022 16:31
cuối tuần hoặc dịp lễ mới có thời gian làm bác ơi, tui làm 1c bộ này gần 1 tiếng lận
20 Tháng tư, 2022 16:17
bạo chương bác ơi
20 Tháng tư, 2022 13:18
Tác nói rằng nvc được lấy cảm hứng từ phim Taxi Driver (1976) nhé :V
20 Tháng tư, 2022 12:57
lão tác giả này là fan của Kinsman chắc luôn
BÌNH LUẬN FACEBOOK