Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà thơ đã chết.

Không có án mạng độc ác, cũng không phải tai nạn đáng tiếc xảy ra, chỉ là sự vô thường của số phận.

Tờ mờ sáng, nhà thơ định rời khỏi ngôi làng để tiếp tục cuộc hành trình, nhưng dưới sự bào mòn của rượu và năm tháng, cuộc đời của ông ta đã đi đến hồi kết, mấy ngày vui thú vừa rồi chỉ là là hồi quang phản chiếu mà thôi.

Nhà thơ loạng choạng đến bên một cây to cành lá rậm rạp, tưởng mình chỉ chợp mắt trong chốc lát, nhưng lần này lại không bao giờ tỉnh lại nữa.

Dân làng đứng cách đó không xa không biết nên làm gì với người tha phương này, cuối cùng họ nghĩ đến người lạ.

Do mấy hôm nay người lạ vẫn luôn uống rượu trò chuyện vui vẻ với nhà thơ, nên họ nghĩ người lạ là bạn của ông ta, do đó đã gọi hắn đến, giao việc tang lễ của nhà thơ cho người lạ.

Khi người lạ đến gốc cây đại thụ thì đã gần trưa, nhà thơ vẫn ngồi dưới gốc cây lớn, mắt nhắm nghiền, trông cứ như thể chưa chết mà mới chỉ vừa chợp mắt.

Nhà thơ đã nhắm mắt, lúc ấy người lạ mới nhận ra tuổi tác của nhà thơ. Sau khi mất đi đôi mắt rực rỡ đầy sức sống ấy, ông ta như già đi trăm tuổi.

Có lẽ nhà thơ vẫn luôn là một ông già, nhưng sức sống lạ thường của ông ấy đã khiến người ta thường đoán sai tuổi tác.

Cổ áo nhà thơ mở toang, túi áo lòi ra ngoài, trước khi người lạ đến, có người đã lục soát thi thể của nhà thơ, nhưng tiếc là không tìm thấy bất cứ thứ gì ngoài vài mẩu bánh mì. Ông ta đúng là một kẻ vô tích sự, không một xu dính túi.

Đám đông này chẳng khác nào một lũ kền kền, sau khi không moi được gì từ nhà thơ thì giải tán khi người lạ đến. Không một ai quan tâm người lạ sẽ làm gì với thi thể của nhà thơ, bởi dù sao nó cũng chẳng có giá trị gì.

Người lạ đứng trước thi thể của nhà thơ, sau giây phút bàng hoàng ngắn ngủi, hắn chượt kinh hoàng nhận ra trong lòng mình không hề có nỗi buồn mà là một... niềm vui thầm kín.

"Ngươi có được sự tự do, được ngắm nhìn vô số cảnh đẹp thì đã sao?"

Người lạ nâng thi thể của nhà thơ lên, “Chẳng phải cuối cùng vẫn chết ở nơi vô danh này cùng với những vần thơ của mình ư?”

Tiếng cười yếu ớt vang lên từ sau lưng, người lạ cảnh giác quay lại, nhưng xung quanh không có ai, sau đó hắn nhìn nhà thơ, nhưng ông ta đã chết, khuôn mặt khô héo đầy chết chóc.

Người lạ rảo bước, không biết vì sao hắn lại vui mừng khôn xiết trước cái chết của nhà thơ, phải chăng vì điều tốt đẹp đã tàn, nhưng kẻ thấp kém vẫn còn sống. Lần này người lạ đã thắng, hắn đã thắng nhà thơ.

Hắn vốn định quay người bỏ đi, để mặc cho hoang dã nuốt chửng thi thể của nhà thơ, nhưng khi định làm vậy, một ý nghĩ chợt bùng lên trong đầu hắn.

Hắn không thể bỏ nhà thơ ở đây, hắn phải đưa nhà thơ đi!

Người lạ chống cự bằng cả cơ thể, nhưng cơ thể hắn lại không kiểm soát nổi mà vác thi thể của nhà thơ đã lên, mang nó đi và trở về căn phòng u ám của mình.

Suốt dọc đường, người lạ có một cảm giác kỳ lạ rằng ai đó đang theo dõi mình, như thể một bóng ma nào đó đang ẩn nấp trong bóng tối. Cứ mỗi bước mìnhh đi thì nó lại tới gần thêm một bước.

Người lạ đặt thi thể nhà thơ vào một góc phòng, hắn ngồi xuống ghế, cúi đầu, tự cào vào mặt mình.

Hắn không hiểu nổi mình đang làm gì, ngẩng đầu lên, thi thể của nhà thơ vẫn nằm trong bóng tối, vô thanh vô tức.

"Haha..."

Tiếng cười quen thuộc ấy lại vang lên từ trong bóng tối.

Người lạ ngẩng đầu lên, con ngươi đỏ ngầu.

"Cái chết là điểm cuối của cuộc đời mỗi con người. Nhưng không giống như ngươi, trước khi cái chết đến, ta đã nhìn thấy rất nhiều cái đẹp…"

Trong bóng tối, nhà thơ nghiêng đầu nói bâng quơ.

"Im mồm!"

Người lạ chộp lấy cây búa nện thật mạnh xuống, thi thể nhà thơ bị hất đổ nằm lăn lóc dưới sàn.

"Ngươi đã chết!"

Người lạ giận dữ hét lên, đồng thời khẳng định lòng mình, nhà thơ đã chết rồi, không nên tiếp tục nghĩ đến những chuyện lung tung đó nữa, mình còn rất nhiều việc phải làm.

Nhặt búa lên, vung búa xuống, ngày này qua ngày khác.

"Những bài thơ của ngươi thì có ích gì? Một ngày nào đó chúng sẽ bị lửa thiêu rụi và trở về với cát bụi!"

Người lạ thắp lò rèn, sức nóng thiêu đốt và những tia lửa bắn tung tóe tràn ngập trái tim của hắn. Sự mệt mỏi của công việc giúp hắn cảm thấy yên bình.

“Thứ được ta rèn thì khác, cứng hơn nhiều so với bài thơ, không sợ nước hay lửa."

Người lạ nhặt một lưỡi kiếm nóng đỏ lên, ánh lửa rực cháy phản chiếu trong mắt hắn.

"Nhưng ta vẫn còn sống, bạn của ta."

Giọng nói trầm vang lên, như thể một bóng ma vẫn đang tâm sự với hắn.

Người lạ quay đầu nhìn về phía bóng tối trong góc, nơi đó tối đen như mực, phảng phất như nuốt chửng mọi ánh sáng, thông với một thế giới khác của bóng tối vô tận.

"Đây là cuộc sống vĩnh cửu, tinh thần, ý chí và những bài thơ của ta sẽ vang vọng trong tâm trí của ngươi không ngớt."

Trái tim của người lạ đập thình thịch, hắn cầm thanh kiếm sắt nóng đỏ bằng đôi găng tay dày của mình, ngọn lửa hừng hực vẫn đang cháy trên đó, soi rọi bóng tối.

"Không, ngươi đã chết."

Người lạ kiểm tra xác của nhà thơ, cái xác đã bắt đầu phân hủy, trên đó xuất hiện nhiều vết hồ máu tử thi lớn, bốc mùi hôi thối nồng nặc, giòi bọ lúc nhúc trong xác.

Thanh gươm lửa dễ dàng đâm xuyên qua ngực nhà thơ. Người lạ tàn nhẫn nghe tiếng xèo xèo của ngọn lửa đang đốt cháy máu thịt.

"Tại sao? Ngươi sợ cái gì vậy, bạn của ta?"

Nhà thơ nhìn hắn rồi mỉm cười, sau đó không màng đến ngọn gươm đang hừng hực trong lồng ngực mà vươn tay, chụp lấy đầu người lạ, bắt hắn phải nhìn lại mình.

"Ồ, ta hiểu rồi, ngươi sợ sự thay đổi phải không? Ngươi đã sống an nhàn quá lâu, lâu đến mức không muốn nghĩ về thứ sau những ngọn núi nữa... ngay cả sau khi ngươi ghét chúng đến thế.

Ngươi đã bị cuốn vào vòng xoáy của sự an nhàn. Mỗi lần nghĩ đến núi, ngươi phải tìm cách kìm nén nỗi khắc khoải trong lòng, kẻo nếp sống quen thuộc bị phá vỡ”.

Khi biết được sự thật, nhà thơ há miệng cười, cổ họng đầy những con giòi ngoằn ngoèo quái dị, chúng cọ vào nhau tạo ra tiếng sột soạt.

"Câm mồm!"

Người lạ mắng mỏ. Thanh gươm lửa trong tay hắn đâm sâu hơn, thậm chí găm chặt xuống mặt đất.

"Cho nên ngươi mới nóng lòng muốn hủy diệt ta đến vậy, ta như một ngọn lửa đốt lên dục vọng trong lòng ngươi, ngươi muốn dập tắt nó, nhưng đã quá muộn..."

Nhà thơ trông vui sướng như đã thực hiện thành công âm mưu của mình, ông ta cất tiếng hát vang dội.

"Cháy lên!"

Vừa gầm gừ, người lạ vừa rút thanh gươm lửa đã tắt của mình ra và chém vào xác nhà thơ cho đến khi nó bị cắt thành từng mảnh.

Khi người lạ tỉnh lại, hắn thấy đang quỳ trước vết máu trên sàn. Gương mặt tái nhợt của nhà thơ lệch đi, đồng tử đục ngầu giãn ra, bụng rướm máu, xương nát thành xỉ, ruột gan trào ra, máu từ từ chảy xuống, vương vãi khắp thân người lạ.

Không có hồn ma, cũng không có bất kỳ hành động bất thường nào, nhà thơ đã chết từ lâu, mọi thứ vừa rồi dường như chỉ là ảo ảnh.

Người lạ loạng choạng đứng dậy, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nhặt một mồi lửa ném vào cái xác.

Ngọn lửa bùng cháy trong tích tắc, lan đến xác của nhà thơ, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cả bóng tối.

Ánh lửa mang đến sự ấm áp và yên bình, trái tim bồn chồn của người lạ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, hắn ngồi xuống ghế và hít một hơi thật sâu.

Ngọn lửa rực cháy sẽ đốt mọi thứ thành tro bụi và dập tắt khát vọng trỗi dậy đó.

Người lạ cười một mình, nhưng tiếng cười của hắn nhanh chóng tắt lịm. Cách ngọn lửa rực cháy không xa, một tập thơ nằm lặng trên mặt đất.

Người lạ chậm rãi bước tới, thở hồng hộc, tim đập nhanh, đã lâu hắn không có cảm xúc như này rồi, cảm xúc của phấn khích đan xen với sợ hãi.

Cẩn thận nghĩ lại thì lần cuối cùng hắn có tâm trạng như này là rất nhiều năm trước.

Đúng, người lạ nhớ ngày hôm ấy, ngày mà hắn sắp cầm búa thừa kế gia nghiệp. Nhưng cũng đúng vào ngày hôm ấy, hắn không có mặt ở tiệm rèn mà chuẩn bị hành lý, lặng lẽ rời khỏi nhà một mình trước khi trời sáng.

Người lạ đã chán ngấy sự áp đặt của cha mình rồi, hắn không muốn sống một cuộc sống tầm thường trong lò rèn nữa, hắn muốn đi xa hơn để nhìn những gì sau ngọn núi.

Đó không phải là một ngày đẹp trời để lên đường, người lạ gặp một con gấu khổng lồ trong rừng, lúc đó hắnkhông quá hoảng sợ, hắn nghĩ chết trên con đường thực hiện khát vọng cũng tốt, nhưng một người không nên xuất hiện ở đó đã xuất hiện.

Cha hắn hiểu rõ người lạ đến nỗi khi hắn bỏ nhà ra đi, cha hắn đã đi theo từ khá xa.

"Tại sao ngươi lại đến, vẫn còn muốn ngăn cản ta?"

Trong lúc chạy trốn, người lạ không khỏi tức giận nói với cha mình, suốt dọc đường hắn không chỉ phải trèo qua núi, mà còn phải vượt qua bức tường cao mang tên cha, hắn tưởng rằng mình đã trốn thoát rồi, nhưng cha hắn vẫn đuổi kịp hắn.

"Không... không phải."

Người cha lắc đầu, một người luôn có thái độ cứng rắn như ông giờ lại dịu dàng một cách bất ngờ, không rõ có phải là vì cái chết đang đến gần hay không.

"Ta luôn biết mình không thể thay đổi suy nghĩ của con, rằng sớm muộn gì con cũng sẽ rời xa ta, nhưng chẳng qua là do ta thấy con chưa chuẩn bị sẵn sàng."

Người xa lạ sững người.

"Hôm nay là một ngày tốt lành, ta vốn định đứng nhìn con rời đi."

Người cha vừa nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, ông đã già rồi, chạy được vài bước ngắn thì đã thở không ra hơi, tiếng rống khát máu phía sau càng ngày càng gần.

"Nhưng mà..."

Người cha không nói tiếp mà chỉ mỉm cười nhìn người lạ rồi vẫy tay chào, sau đó bị bóng đen phía sau trùm lấy.

Người lạ không nhớ mình đã rời khỏi đó bằng cách nào, hắn cứ chạy, mặc cho đôi chân mỏi nhừ và tê cứng, không bao giờ dừng lại cho đến khi trở về ngôi làng quen thuộc.

Từ đó về sau người lạ không bao giờ nghĩ về thứ ở sau những ngọn núi nữa.

Người lạ nhìn tập thơ trước mặt, định sẽ ném nó vào lửa. Bỗng một cơn gió thoảng qua, trong ánh lửa lập lòe, thổi tung từng trang sách, mọi điều huy hoàng hiện ra trước mắt người lạ.

Người lạ vô thức nhặt tập thơ lên, nhìn chằm chằm vào đủ thứ trong đó. Người lạ chưa bao giờ đọc sách và cũng không biết chữ, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy những bức tranh nguệch ngoạc, nhà thơ đã phác thảo hết bức tranh tuyệt đẹp này đến bức tranh tuyệt đẹp khác bằng những đường nét đơn giản.

Tập thơ như có ma lực khiến người lạ khó rời mắt đi, chỉ có thể nhìn chăm chú vào nội dung bên trong, hơi thở dần trở nên hổn hển, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lớn.

Người lạ bước đến bên ngọn lửa bập bùng, ngọn lửa đang thiêu cháy xác của nhà thơ, cũng sưởi trái tim của người lạ, ánh sáng chiếu rọi bóng tối, soi rõ từng bức tranh, con chữ.

Giây phút ấy, thế giới bên ngoài xuyên thủng dãy núi ngăn cách, hiện ra trước mắt người lạ.

"Một nhà thơ không nên bị ràng buộc."

Trong ánh lửa chói lòa, giọng thơ lại vang lên, hắn đứng trong biển lửa.

Người lạ bỏ ngoài tai mọi thứ. Hắn tiếp tục lật từng trang sách, sau đó là một trang trống không, hắn tiếp tục lật thêm vài trang, nhưng những trang còn lại vẫn thế.

Người khách lạ như hiểu ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn nhà thơ.

Nhà thơ cười mỉm nói, "Bây giờ ngươi đã hiểu, phải không?"

Người lạ gật đầu cái hiểu cái không.

"Chỉ cần có người đọc được quyển sách này thì ngươi sẽ không bao giờ thực sự chết đi. Khi ta viết ra câu chuyện của mình trên đó, ta cũng sẽ có được sự sống vĩnh cửu giống như ngươi.

Ta sẽ chết, nhưng ta cũng sẽ sống, sống trong lòng mỗi độc giả, và họ sẽ đưa ta đến tương lai xa xăm kia.”

Khuôn mặt trong ngọn lửa rực cháy nở một nụ cười gớm ghiếc. Hắn khẳng định lại lời của người lạ, nói như một khúc aria.

"Không bị ràng buộc, vĩnh viễn lưu truyền."

Người lạ đáp lại bằng giọng như của một đứa trẻ nói mớ.

"Bản Thánh Vịnh bất tận."

Ngọn lửa nóng rực lan ra từ nhà thơ, đốt cháy mặt đất, leo lên mái nhà, ánh lửa chói lòa lập tức nhấn chìm mọi thứ trong phòng, kéo cả căn nhà vào biển lửa, biến nó thành ngọn đuốc bay vút lên trời, thắp sáng cả xóm làng, núi rừng.

"Bây giờ ngươi cũng là một nhà thơ."

Hình bóng trong ngọn lửa vỡ vụn, tan biến, hóa thành tro với than hồng.

Nhà thơ buông búa, ôm chặt tập thơ chạy lên núi không ngoảnh lại, suốt đời không quay về.

...

Cảnh tượng bắt đầu mờ dần đi rồi tan biến, Bologo quay về với thế giới ồn ào.

Bologo giao thoa với hồn ma chỉ trong tích tắc, nhưng khoảnh khắc ấy đối với Bologo lại dài không tả nổi, như thể hắn đã được sống trong cuộc đời của một người xa lạ, rồi vĩnh biệt.

Bologo rơi vào trạng thái hoang mang, đầu đau như búa bổ, đủ thứ suy nghĩ chạy loạn trong đầu, nhận thức về bản thân bắt đầu lệch lạc, thậm chí có một lúc nào đó, hắn còn cho rằng mình là người lạ.

May thay, điều này không ảnh hưởng đến Bologo quá lâu, phải biết rằng Bologo là một kẻ tàn nhẫn đã trải qua thời gian dài trong ngục tối, ý chí của hắn kiên cường đến mức khó tả. Chỉ mất chưa đầy một phút để Bologo hoàn toàn tách mình ra khỏi mớ ký ức lộn xộn.

"Lạc đường..."

Bologo nói khẽ. Lời cảnh báo của Bailey dành cho hắn đang dần trở thành hiện thực.

Những hồn ma bay xung quanh cơn bão dường như là những "tinh thần" riêng lẻ, chứa đựng ký ức của cuộc đời con người. Những "linh hồn" bị đóng băng trên mặt đất, khi cơn bão ập đến, chúng sẽ bị phá hủy thành tuyết bay đầy trời, hòa vào cơn bão chói lòa. Còn “thân xác” thì bị bỏ lại nơi trần thế và trở về với cát bụi.

Có lẽ đây là cái chết.

Bologo không còn thời gian để suy nghĩ về bản “Thánh Vịnh bất tận” trong đầu. “Tinh thần” của hắn đang bị kéo về phía tâm bão, còn “linh hồn” dưới mặt đất vẫn bị đông cứng, hiên ngang dưới sức tàn phá của cơn bão.

Đây hẳn là tác dụng của Ban ân của Bologo, Trục Thời Gian Ngược Dòng. "Thể xác" của hắn ở thế giới phàm trần vẫn chưa chết, vẫn níu kéo "linh hồn", vì vậy bức tượng băng này mới chưa bị cơn bão phá hủy, nhưng "tinh thần" của Bologo thì lại đang hướng về phía cơn bão.

Chết tiệt, tại sao một nghi thức thăng cấp bình thường lại thành ra thế này!

Bologo gào lên trong lòng. Hắn bất lực, vô vọng nhìn bản thân bị cuốn đi, khi hắn sắp bị hút vào tâm bão thì một lực kéo bỗng xuất hiện.

Giống như một sợi dây cung được kéo căng hết cỡ bỗng được thả ra, hình ảnh của Bologo bắt đầu biến dạng, kéo dài thành những đường phát sáng.

Bologo rơi xuống đất một cách mất kiểu soát, đâm sầm vào bức tượng băng và một lần nữa hợp nhất với "linh hồn" của mình.

Lớp băng trên người dần vỡ ra. Bologo còn chưa kịp tìm hiểu tình hình thì một âm thanh du dương đã truyền đến từ xa, Bologo ngoảnh đầu về sau thì thấy cảnh tượng quen thuộc lặp lại.

Chiếc mỏ neo rỉ sét lao qua cơn bão dữ dội và đập thẳng xuống trước mặt Bologo. Sợi xích được kéo căng, cày nát lớp bụi dày đặc trên mặt đất.

Không chút do dự, Bologo lao nhanh về phía trước với tất cả sức lực của mình. Hắn nắm lấy góc của chiếc mỏ neo khổng lồ này và để nó kéo vào bóng tối vô tận.

(Hai chương này hay phết)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
anhbs
22 Tháng bảy, 2022 16:31
Truyện được dịch một phần, đọc quen convert rồi không hợp
yggdrasill
20 Tháng bảy, 2022 12:55
tui thấy thích cái giới thiệu cũ hơn @@@
cyv97
14 Tháng bảy, 2022 22:41
Tác mới đổi giới thiệu truyện @_@
kicakicuc
12 Tháng bảy, 2022 19:13
Halo là 1 game nổi tiếng đã đc dựng phim bộ mới đây.
connghien
12 Tháng bảy, 2022 07:39
Halo thì ko biết nhưng giống Ám hành ngự sử
yggdrasill
11 Tháng bảy, 2022 20:40
a
kicakicuc
10 Tháng bảy, 2022 12:05
Có ai xem qua Halo ko? Năng lượng đặc biệt nhập thể của Amy thấy quen quen ko?
Nghiant
08 Tháng bảy, 2022 19:30
À không ý tui là hôm đọc đoạn Beelzebub ấy, thì tui đoán nguyên tội mà Bạo Chúa đại diện cho là Tham Lam
yggdrasill
08 Tháng bảy, 2022 17:28
bạo chúa đích thị là mammon đấy bro, tại vì ổng có tạo ra một mớ mommon tệ mà
seolasomot
06 Tháng bảy, 2022 23:23
amy cùte ;)))
kicakicuc
03 Tháng bảy, 2022 13:04
Rồi tới lúc đói chương.....
cyv97
25 Tháng sáu, 2022 22:52
Quan trọng công dụng của nó là gì đã chứ, chứ kiểu lắp tim vào mà nhận được khả năng hồi phục thì có phải là vô dụng không :V, với mình không nghĩ là Cục Trật tự mà lấy được sẽ lắp cho Bologo đâu O_O, lắp cho thanh niên Palmer có khi còn có tác dụng hơn =))))
Nghiant
25 Tháng sáu, 2022 10:31
Nếu Beelzebub là Phàm ăn, thì Mammon là Tham lam chăng?
seolasomot
25 Tháng sáu, 2022 09:39
khéo trái tim bất tử lấy dc r cấy vô bologo ;)))
yeuhoahuuco
19 Tháng sáu, 2022 10:43
.
seolasomot
15 Tháng sáu, 2022 08:45
truyện hay , tác giả bút cứng
Hieu Le
14 Tháng sáu, 2022 08:33
nhiễm văn convert quá r, đạo hữu chắc k hợp ttv
cyv97
06 Tháng sáu, 2022 22:49
Mọi người tốt, nơi này là, ngài một ngày hai canh ngẫu nhiên canh một trung thực bằng hữu. Viết đến nơi đây, quyển sách quyển thứ hai liền chính thức kết thúc, quyển thứ ba ngay tại kiên quyết tiến thủ bên trong, bản mới bản hội có mới sự kiện lớn thượng tuyến, nhân vật năng lực giá trị sẽ tiến hành sửa đổi, mới trang bị bên trên tuyến, mới có thể thao tác nhân vật, ba lạp ba lạp. Kỳ thật đoạn này ta nghĩ viết thành game điện thoại đổi mới thông cáo tới. Sau đó lệ cũ, quyển mạt cảm nghĩ ta liền nghĩ đến cái nào viết đến đâu rồi, đầu tiên tâm sự trong sách một chút nhân vật khởi nguyên, cũng tỷ như nổi tiếng điện đài người chủ trì Dudel, một chút kéo hông các độc giả, cũng đã ý thức được, kỳ thật Dudel chính là đại danh đỉnh đỉnh đỗ ngừng chén. Ban đầu cùng đỗ công trò chuyện diễn viên quần chúng lúc, ta là tại viết một cái khoa huyễn ngắn, chuẩn bị đem đỗ công thêm tiến cái kia trong chuyện xưa, tiếc nuối là, tinh lực của ta khó mà chống đỡ được ta song khai, cái kia ngắn viết mấy chương liền tạm thời gác lại, tại viết quyển sách này lúc, ta suy nghĩ suy nghĩ, liền lại đem đỗ công cái này diễn viên quần chúng tăng thêm trở về. Sau đó trước hết để cho bọn ta đem đỗ công bưng xuống đi, dù sao đánh giá đã đủ nhiều. Toàn bộ chuyện xưa không khí cùng phong cách bên trên, ta trong dự đoán chính là, âm u nghiêm túc dàn khung, nhưng nhân vật nhóm là một đám lạc quan chuunibyou, tay trái khiêng máy ghi âm điều lớn âm lượng, tay phải cầm chùy chịu phá cửa đưa ấm áp dạng này, một cái có chút sung sướng, hắc ám bạo lực mỹ học loại phong cách. Liên quan tới nhân vật chính Chinh Chiêu Chi Thủ năng lực, cái này thiết lập kỳ thật dung hợp rất nhiều, sớm nhất nguồn gốc từ tại ta khi còn bé nhìn một bản siêu năng lực manga, bên trong có cái vai phụ năng lực là, chỉ cần đụng chạm đến đồ vật, liền có thể biến thành vũ khí trong tay, kinh điển thao tác là chạm đến cái bóng, coi nó là làm vũ khí. Nhưng quyển sách là cái có thăng cấp thể hệ, vì để tránh cho vừa lên đến liền siêu mô hình quá nhiều, ta đối nhân vật chính làm ra rất nhiều hạn chế, ta mới đầu vẫn còn tương đối buồn rầu làm sao hạn chế, sau đó liền nghĩa rộng ra một cái khác cho ta linh cảm nhân vật. Phương bắc mở đất phù! Không sai, không biết mọi người có thể hay không lý giải, nhưng tuyệt đại trình độ bên trên, ta là căn cứ nhân vật này nghĩ ra nhân vật chính năng lực, có hứng thú, cũng có thể đến xem « hàng thế thần thông » cái này anime, cá nhân ta là phi thường thích. Bất quá đây cũng chỉ là hiện giai đoạn năng lực thiết lập, tại thiết kế toàn bộ hệ thống sức mạnh lúc, ta là trước thiết kế mấy cái này học phái, nhưng những này đơn nhất học phái lại có chút quá mức cố định, sau đó diễn sinh ra phó học phái, đến thuận tiện ta miệng Hồ, tăng thêm làm chút loè loẹt thiết kế. Một chút thường chơi đùa độc giả, hẳn là có thể ẩn ẩn đoán được ta ý nghĩ khuynh hướng, căn cứ vào tám cái cố định học phái, tương hỗ ở giữa sắp xếp tổ hợp, không sai, ta thiết kế những này lúc, nghĩ là Roguelike, một cộng một lớn hơn hai, khác biệt phối hợp xuống, xuất hiện hiệu quả khác nhau dạng này. Sau đó vẫn là nghĩ đến đâu viết đến đâu. Trước mắt quyển sách này, cá nhân ta viết còn rất khoái hoạt, có bên trên một quyển kinh nghiệm, ta ta cảm giác quyển thứ nhất viết cũng không tệ lắm, ban đầu thiết kế một đoạn này kịch bản lúc, ta cùng vận doanh quan hàn huyên một chút, ta một cái kỳ quái lý luận. Đại khái chính là, ta tận khả năng đem chương mở đầu biến thành một cái đơn độc, đến nơi đến chốn cố sự, nhưng lại không giao đại toàn, tựa như phim báo trước phiến, cũng chính là các vị trước mắt nhìn thấy, chương mở đầu cùng quyển thứ nhất quan hệ, nhưng từ cả quyển sách tiêu chuẩn đến xem, ta chuẩn bị đem quyển thứ nhất coi là cả quyển sách phim báo trước. Cho nên quyển thứ nhất kịch bản cũng không phức tạp, càng nhiều hơn chính là giới thiệu thế giới quan, thiết lập, mai phục bút dạng này, một chút trọng yếu thế lực xuất hiện, ta cũng là thiết lập tại Boss chiến kết thúc về sau, cố sự tiến vào nhẹ nhàng kỳ dẫn xuất, cảm giác tựa như trong chuyện xưa, nhân vật nhóm nghỉ nghỉ ngơi, kết quả càng lớn cường địch nổi lên mặt nước, phong bạo sắp tới dạng này. Ban đầu viết cái này quyển lúc, ta mông lung ý nghĩ là, cố sự muốn lấy một cái vai phụ xuyên qua toàn văn, nhưng cái này vai phụ muốn bắt đầu liền rút lui. Toàn bộ chuyện xưa khu động lực là bởi vì nàng mà lên, nhưng nàng tại cố sự trước khi bắt đầu cũng đã rút lui, đây cũng là Adele thiết kế tồn tại. Con người của ta sáng tác phong cách là, nghĩ một cái mơ hồ đại khái, sau đó một bên viết, một bên đi đến đầu lấp, may mắn lời nói, khả năng lấp không tệ, xui xẻo lời nói, khả năng chính là cố sự bạo tẩu. Trước mắt đến xem, quyển thứ nhất khống chế cũng không tệ lắm, hết thảy đều tại khống chế bên trong, Adele nhân vật này ý nghĩ, cũng là ta tại một chút xíu viết đổi mới đồng thời, chậm rãi tưởng tượng ra. Tại chút đổi mới thời gian bên trong, ta thô sơ giản lược đọc một chút « sám hối lục », đọc xong đã cảm thấy người này thật là mạnh a, hắn viết những vật này, tương tự một chút, không sai biệt lắm tương đương với, bọn ta đem website xem ghi chép cùng ngăn cất chứa toàn bộ làm thành công khai trạng thái, còn viết lên cảm tưởng dạng này. Ta cảm giác, loại hành vi này cần một người tương đương thẳng thắn cùng dũng cảm, cho nên đây cũng là Adele nhật ký thiết kế nơi phát ra, hiện ra cả đời tất cả. Sau đó là văn bên trong một chút cùng loại trứng màu thiết kế, mọi người cũng có thể nhìn ra, ta người này rất ưa thích âm nhạc, gần đây tại học tập xong thẻ tổ địch về sau, tại nếm thử kèn ác-mô-ni-ca, tiếc nuối là ăn nói vụng về, trước mắt cũng sẽ thổi cái « sung sướng tụng », đây cũng là David trước khi chết ngân hàng mật mã nơi phát ra. Jeffrey mắt hổ thiết lập, bắt nguồn từ «EyeoftheTiger » bài hát này, Bologo sổ tay bên trong "Quy tắc một: Bảo trì bản sắc", nó nguồn gốc tại Niết Bàn «ComeA SYouAre », ta thích vô cùng bài hát này. Văn bên trong xuất hiện ca khúc, ta làm một cái lưới Dịch Vân ca đơn, liền gọi vô tận nợ nần. Ban đầu thiết kế nhân vật chính lúc, ta nghĩ đại khái chính là một cái, có chút quá độ biểu diễn nhân cách, lại hoặc là nói trúng hai bệnh nhân vật, dù sao quyển sách đều đầu light novel phân loại, ta rốt cục đi tới ta thích nhị thứ nguyên. Ta cảm giác vấn đề không lớn, hắn là cái ngoài vòng pháp luật chế tài người, nhưng cùng mọi người biết rõ một chút kiềm chế, âm u nhân vật khác biệt, vị này chuyên gia còn rất lạc quan, sẽ giảng cười lạnh dạng này. Đủ loại ý nghĩ phía dưới, tiến tới thúc đẩy ra nhân vật này sinh ra, sau đó, ta viết đồ vật lúc, ta ưa vì mỗi cái nhân vật đều thiết kế một cái thuộc về riêng mình bọn hắn nhân vật kịch bản, sau đó đem nhân vật kịch bản xen kẽ tiến nội dung chính tuyến bên trong. Cái này nghe có điểm giống game điện thoại nhân vật cửa ải. Đương nhiên, dạng này viết còn có chút không đủ văn học mạng, nước mắt mắt. Tại viết quyển sách này trước đó, ta liền lặp đi lặp lại đối với mình quyết tâm lý ám chỉ, "Đừng câu tám viết cái này! Văn học mạng một chút! Thoải mái một chút!" . Ta liền dập đầu như giã tỏi, đối với mình đông đông đông, bảo hoàn toàn ok, ta lúc này nhất định có thể viết xong sảng văn. Quyển sách trước nhân vật chính Loron tá từ bắt đầu bị đánh một mực bị đánh đến phần cuối, quyển sách này, bên trên bản chủ sừng chịu đánh, quyển sách này nhân vật chính muốn một cái không kém đập trở về. Quyển sách nhân vật chính bạo lực cuồng thiết lập, trình độ nhất định là bắt nguồn ở đây. Cho nên viết văn lúc, ta tận khả năng phòng ngừa nhân vật chính kinh ngạc, hắn như một người chuyên gia, hiệu suất cao trí mạng, nhưng thực tế toàn bộ cố sự kéo dài tới mở về sau, ta phát hiện do ta viết còn chưa đủ thoải mái, đại khái là ta tự thân sáng tác phong cách hạn chế như thế. Cá nhân ta đối cái khác tác phẩm cực kì tha thứ, căn bản là viết cái gì, ta nhìn cái gì, vô luận là cứu cực sảng văn, vẫn là một ít diễn đàn kinh điển sách báo, cá nhân ta có thể đều có thể tiếp nhận, nhưng đổi được chính ta tác phẩm lúc, ta liền làm không được. Ta là hợp lý đảng, vô luận cái gì, hắn đầu tiên nếu có thể tự viên kỳ thuyết, tỉ như ta hiện tại chỗ liệt những này thiết lập, cơ bản đều sẽ dùng đến, đồng thời tự thành hệ thống, dù là nhân vật chính xuyên qua cái này thiết lập cũng sẽ lợi dụng đến. Cho nên ta là không quen não động người, vì thế ta có đôi khi viết sách, liền. . . Rất tra tấn. Loại tình huống này nên làm cái gì? Lúc này liền muốn chuyển ra quyển sách trước lúc lời nói. "Đều như vậy, liền một đường đi đến đen đi." Cho nên, bản này do ta viết vẫn là rất vui vẻ. Ta trước đó nhàn rỗi không chuyện gì, nhìn bản « núi nguyệt ký », bên trong có đoạn nói đem ta làm phá phòng, đại khái chính là, bởi vì sợ mình cũng không phải là minh châu mà không dám khắc khổ suy nghĩ, lại bởi vì có mấy phần tin tưởng mình là minh châu, mà không thể cùng đất cát tầm thường làm bạn, liền dần dần rời xa thế gian, sơ tránh đám người, kết quả tại nội tâm không ngừng mà dùng phẫn uất cùng nổi giận chăn nuôi lấy mình hèn yếu lòng tự trọng. Cả người trực tiếp bị tăng maxdebuff, nhưng. . . Vấn đề không lớn, quyển sách thủ đặt trước vì hơn 2000, cá nhân ta là rất hài lòng cái thành tích này. Con người của ta ít nhiều có chút tuổi tác lo nghĩ, muốn làm sự tình đặc biệt nhiều, nhưng ta lại không biện pháp chiếu cố tất cả, kỳ thật mỗi ngày gõ xong chữ, vẫn là có không ít thời gian, nhưng ta chính là có chút nhàn không xuống, cảm giác một rảnh rỗi, chính là đang lãng phí sinh mệnh, thuộc về một ngày không theo sự tình sản xuất, cũng cảm giác mình biến thành xã hội cặn bã. Ta rất thích « chòm Orion phòng tuyến » bên trong, căn cứ phiên dịch khác biệt, câu cũng không giống, nhưng biểu đạt ý nghĩ là nhất trí, chính là, sinh mệnh ngắn ngủi, vô hạn thiêu đốt. Ta cá nhân cứu cực nguyện vọng vẫn là rất nhiều, vẽ tranh a, xoa xoa manga, thậm chí nói làm làm trò chơi loại hình, có chút còn tại cố gắng, có chút xem như đường cong cứu quốc, có cơ hội cùng mọi người công bố một chút. Gần nhất liền nhặt lại bút vẽ, một mực tại vẽ tranh, cảm thấy ta đã rảnh rỗi như vậy, vì sao không ngay ngắn điểm tính khiêu chiến kéo căng, nhưng quá lâu không có vẽ lên, ta kiến thức cơ bản lại cực kém, vẽ tranh liền rất tự bế. Trên thực tế ta trải qua rất nhiều chuyện đều là dạng này, vì thế luôn luôn dễ dàng lâm vào kỳ quái tương đối liên bên trong, cho nên ta một mực tại cố gắng không để cho mình rơi vào dạng này tương đối liên bên trong, loại này tương đối luôn luôn để cho người ta cảm thấy mỏi mệt cùng tâm mệt mỏi, khi tất yếu, ta cần tương đối, đơn giản là quyển sách trước mình mà thôi. Căn cứ quyển sách trước ghi chép đến xem, ta dùng mười tháng mới leo đến 2000 đồng đều đặt trước, trước mắt dùng một tháng đồng đều đặt trước vì 2500, đối chính ta mà nói, đã là tiến bộ rất lớn. Quyển sách quyển thứ nhất ta cũng tương đối hài lòng, so với quyển sách trước một bên viết một bên bịa chuyện, quyển sách này quyển thứ nhất, kết cấu cùng phục bút bên trên, không thể nghi ngờ muốn làm so trước đó tốt hơn nhiều, cũng không có không rõ ràng cho lắm đào hố, sau đó cho sau này mình thêm phiền phức. . . Cho nên vấn đề không lớn, hết thảy đều tại trong kế hoạch! Có đôi khi ta cảm thấy, khả năng con người của ta, viết đồ vật vẫn thật là có chút lạc hậu, nhìn xem văn bên trong xuất hiện những này ca, cơ bản đều so ta tuổi tác lớn tốt nhất mấy lần, nhưng cũng may trước mắt ta có nhất định thụ chúng, các vị trợ giúp dưới, ta tạm thời còn không đói chết, tăng thêm tại hạ cũng coi như tuổi trẻ, còn có chính là thời gian viết đồ vật. Nói đến đây, có đôi khi ta liền cảm thấy nhân sinh khác biệt, chung quanh bằng hữu còn tại thi nghiên cứu đọc to lớn, có thậm chí chuẩn bị kết hôn, mà ta cùng ban đầu viết sách kia một trận, còn giống như không có thay đổi gì. . . Kỳ thật cảm giác này cũng không tệ lắm, cái gì gọi là không quên sơ tâm a, đúng không! Đây chính là không quên sơ tâm a, các vị. Sau đó con người của ta viết sách lúc, cũng không thích loại kia quá đột ngột, không có dấu hiệu nào đảo ngược, kỳ thật cũng không thể nói không có dấu hiệu nào, chỉ là dấu hiệu quá ít, ít đến độc giả cần phải có kính hiển vi mới có thể nhìn thấy. Ta càng ưa thích có làm nền, tiến hành theo chất lượng, thậm chí nói trình độ nào đó đang học người góc độ điểm danh phục bút, chỉ đợi kịch bên trong nhân vật nhóm, ý thức được đây hết thảy. Cũng tỷ như nhân vật chính tuổi tác quỷ tự, bắt đầu nhân vật chính xuất ngục, hắn rất trẻ trung, xem ra cũng không có đóng thật lâu, sau đó một chút xíu trình bày chuyện quá khứ, thẳng đến sau cùng cuối cùng triệt để điểm danh đây hết thảy. Ta rất thích quỷ tự, thân phận xung đột, còn có người sói giết loại này thiết kế, tại trong sách này, kỳ thật rất nhiều nhân vật ta đều không có điểm tên thân phận, càng nhiều hơn chính là dùng mặt nạ, cùng một chút tôn xưng đến thay mặt chỉ, cái này thuận tiện rất nhiều âm mưu kịch bản thiết kế, cùng thân phận ở giữa lẫn nhau ngờ vực vô căn cứ. Điểm này muốn ngược dòng tìm hiểu đến ta tiểu học thời kỳ, lúc ấy ta còn là thực sự học sinh tiểu học, nhìn mười chín phiên « con thỏ giúp », trong trí nhớ, ngay lúc đó ta thích vô cùng Thất Tinh Quân kia đoạn kịch bản, mỗi người đều mang mặt nạ, ai cũng không biết dưới mặt nạ người là ai, ngay tại lẫn nhau đoán thân phận. Cụ thể tình tiết ta đã không nhớ được, nhưng ta cái này thích mặt nạ đoán thân phận ý nghĩ, hẳn là khi đó để lại. Lúc ấy ta còn lập chí về sau họa manga, kết quả ta tiểu học đồng học nghe xong, cùng ta nói họa manga sẽ chết đói a, ta tìm nghĩ ngươi một cái tiểu học sinh biết cái gì, ai có thể nghĩ vật đổi sao dời. . . Đúng không, đúng không, đúng không. Sinh hoạt, tuyệt không thể tả. Tiếp theo là linh hồn, ác ma, người đi vay thiết lập, có được hoàn toàn linh hồn người vì nhân loại, mất đi bộ phận linh hồn cũng nhận ban ân người vì người đi vay, mất đi toàn bộ linh hồn làm ác ma. Bộ phận này thiết lập, ta mới đầu là đang nghĩ, trong chuyện xưa hẳn là có loại kia dã ngoại tiểu quái, đến cung cấp người chặt chặt, nhân vật chính thiết lập hướng tới nhân loại cùng quái vật ở giữa, xử lý như thế nào để cho ta cảm thấy có chút đau đầu. Sau đó ta nhớ tới sơ trung lúc nhìn một cái manga, gọi « phệ hồn sư », lúc ấy ta không có điện thoại, cũng không có giải tỏa quán net cái này một thần thánh địa điểm, cũng chỉ có thể mỗi tuần lúc nghỉ ngơi, trong nhà nhìn một chút, bên trong có rất kinh điển một câu, phát động ta. "Kiện toàn linh hồn ký túc tại kiện toàn tinh thần cùng kiện toàn trong nhục thể." Câu nói này thúc đẩy ta, đem linh hồn làm thành một cái quắc giá trị, đến phân giới nhân loại, ác ma, người đi vay giới hạn, dọc theo dạng này thiết lập. Sau đó để cho ta ngẫm lại còn có cái gì muốn nói a. Kỳ thật làm văn học mạng tác giả, ta thường nghe những người khác nói, cần quét bảng, nhìn một chút gần nhất lôi cuốn, tất cả mọi người đang nhìn cái gì, nhưng cá nhân ta mà nói, ta kỳ thật ở phương diện này là cái cứu cực lười chó, ta cơ hồ không quét bảng, thậm chí ngay cả tiểu thuyết cũng không thế nào nhìn, ta càng thường nhìn ngược lại là phim cùng manga. Tại quyển thứ nhất bên trong ta thường nâng lên phim, cá nhân ta rất thích xem phim, nhân vật chính cái này cố chấp bệnh tâm thần, trung nhị các loại tính cách, một lớn trình độ bên trên là đến từ « tài xế xe taxi » đối ta dẫn dắt. Nhân vật chính chết lặng nhưng lại không cam lòng sa đọa, ý nghĩa sự tồn tại của hắn rất mỏng manh, cho nên cần làm cái gì để chứng minh ý nghĩa sự tồn tại của mình. Manga, gần nhất lại đem « xanh lam chi hải » nhìn một lần, quá làm, sung sướng muốn chết. Ta kiểu gì cũng sẽ nhịn không được đem cố sự viết kiềm chế hắc ám chút, vì thế ta hi vọng có thể đem nhân vật chính đoàn nhóm, làm cho lạc quan chút, liền. . . Tất cả mọi người là hảo huynh đệ, muốn tốt đến, nếu có một ngày ta bị kéo vào bán hàng đa cấp, ta cái thứ nhất đem ngươi kéo vào được loại này. Sau đó nhân vật một cái khác trọng ý nghĩa, chính là văn bên trong xuất hiện những này kẻ bất tử nhóm. Kỳ thật ta thường có thể nhìn thấy dạng này đề tài thảo luận, vĩnh sinh đối với nhân loại mà nói có phải là hay không cái nguyền rủa. Có người cầm bi quan thái độ, có người cầm lạc quan thái độ, ta ban đầu viết quyển sách này lúc, ta cũng là nắm giữ bi quan thái độ, muốn từ phương diện này đến giày vò nhân vật chính tâm lý đấu tranh, nhưng ở viết sách quá trình bên trong, ta xem nhìn thêm mâu sách, thụ ảnh hưởng rất lớn. Văn bên trong, người chỉ cần học xong hồi ức, liền có thể chịu đựng cô độc, cùng, tại rét đậm, ta rốt cuộc biết, trên người của ta có một cái không thể chiến thắng mùa hè, đều là xuất từ thêm mâu dưới ngòi bút. Các vị có hứng thú, có thể đi nhìn một chút tác phẩm của hắn, ta ngay ở chỗ này không nhiều làm cái gì giải đọc. Đang nhìn xong một chút tác phẩm về sau, ta nghĩ, so với nhân vật chính bị động tiếp nhận áp lực như vậy, không bằng thản nhiên đối mặt, cho nên nhân vật chính từ một cái bất an kẻ bất tử, biến thành một cái lạc quan kẻ bất tử, sinh hoạt rất tồi tệ, nhưng vẫn là muốn hạnh phúc sống sót a! Vì yêu cùng hòa bình a! Các vị! ωωw. Bǐqυgétν. ℃ǒM Ta mặc dù viết đồ vật khả năng mang một ít cảm giác bị đè nén, nhưng cá nhân ta vẫn là hướng tới quang minh a! Mọi người nói phát đao cái gì, sẽ không, ta thế nhưng là thuần yêu chiến thần, cạc cạc loạn giết, cấp 1 tiến Lôi Đình nhai, cấp 80 ra. Đây cũng là ta viết sách lúc một chút ý nghĩ, ta tự nhận là, ta làm không được giống có tên như thế, viết ra lợi hại cỡ nào chiều sâu, nhưng càng nhiều, đang phục vụ các độc giả quan sát chuyện xưa đồng thời, ta muốn đem tâm tình của mình thái độ thay vào đi vào, đem bọn nó chia tách tại khác biệt nhân vật bên trên, để cố sự bên trong người vì ta biểu đạt. Ta không thích đối độc giả giảng đạo lý, cũng không thích khóa chính, ta viết sách lúc, sẽ cực lực phòng ngừa những này, mặc dù có suy nghĩ biểu đạt, cũng chỉ là nghĩ biểu đạt ta như vậy tâm tình cùng thái độ, kể chuyện xưa chính là thuần túy kể chuyện xưa, đúng không. Trước đó cùng người trò chuyện, tác phẩm chính là tác giả trình độ nhất định hình chiếu, ta đối với cái này còn không có cảm giác gì, thẳng đến một lần tại trời đầy mây ca tác giả bầy bên trong, cùng người nước bầy lúc, ta cho tới ta viết đồ vật lúc, luôn luôn dễ dàng mệt rã rời, cần đem âm lượng kéo căng, đem toàn bộ phòng biến thành quán ăn đêm như thế, càng thổ càng này càng tốt. Bầy bạn nói tại sách của ta bên trong cảm nhận được, ta lúc ấy còn sửng sốt rất lâu, không có kịp phản ứng. Nhân vật chính thích dùng búa vuốt tác chiến, là ta đang nhìn « tập kích 2 » lúc, bên trong có cái đùa nghịch búa vuốt nhân vật, kia một bộ nước chảy mây trôi, cho ta thấy choáng, không nghĩ tới búa vuốt còn có thể như thế dùng, hứng thú độc giả có thể đi nhìn xem, nhưng này cái phim rất ăn với cơm, mọi người phải có chuẩn bị tâm lý. Ta rất sớm trước đọc qua một câu, ta đối với cái này rất là đồng ý. Phim phát minh làm cho nhân loại tuổi thọ kéo dài chí ít gấp ba. Bất quá trong mắt của ta, trong đó "Phim", kỳ thật có thể đổi thành bất luận cái gì chứa "Cố sự" vật dẫn, vô luận là thư tịch, âm nhạc, trò chơi, đây hết thảy căn cứ vào hiện thực dọc theo người ra ngoài đồ vật, đều ở một mức độ nào đó kéo dài nhân loại sinh mệnh, lại hoặc là nói, tại nhân loại có hạn sinh mệnh bên trong, để sinh mệnh càng có ý định hơn nghĩa chút. Ân. . . Cá nhân ta cảm thấy, sáng tác chính là một cái tác giả căn cứ tự thân ý nghĩ kéo dài huyễn tưởng tác phẩm, nhưng tác giả bản thân tại sáng tác cùng quá trình lớn lên bên trong, cũng nhận ngoại giới khác biệt ảnh hưởng, từ đó làm cho loại ảnh hưởng này cũng sẽ thể hiện tại căn cứ vào tác giả kéo dài tác phẩm bên trên. Cùng nói là viết cảm tưởng, chẳng bằng nói ta là tại hướng mọi người trình bày, ta là nhận lấy dạng gì ảnh hưởng, mới viết ra quyển sách này, những này cố sự. Cũng tỷ như câu trên nâng lên những thứ đồ ngổn ngang này, ta rất thích hướng người khác chia sẻ ta những này ý nghĩ, cũng cảm giác giống phim phóng sự, chỉ bất quá cái này phim phóng sự là lấy văn tự phương thức xuất hiện. Tỷ như câu trên nâng lên những này tác phẩm, chính là nhận những thứ này ảnh hưởng, ta mới có thể biến thành bây giờ dáng vẻ, viết ra những vật này. Đối ta tới nói, có thể xử lí làm việc như vậy, đúng là một loại may mắn cùng hạnh phúc, chạm đến cũng không tồn tại thế giới, sáng tạo không cách nào trở thành người. Nói đến, trước đó liền cùng bầy bạn đề cập qua, ta một viết quyển mạt cảm nghĩ, tựa như tại viết giấy kiểm điểm. Ân. . . Giấy kiểm điểm. . . Nói như thế nào đây. Đầu tiên tại nơi này, ta sám hối. . . Sau đó mọi người trước đó nhả rãnh qua tên sách, kỳ thật ta cảm thấy còn tốt, thẳng đến có một ngày bằng hữu nói với ta, ngươi có lục soát qua tiểu thuyết của ngươi sao? Ta suy tư một chút, sau đó điểm kích lục soát. "Bị vô cùng vô tận nợ nần quấn thân" "Xử lý như thế nào trăm vạn nợ nần" "Gánh vác nợ nần làm sao chịu" mọi việc như thế đồ vật. Ta ý thức được vấn đề, nhưng đã quá muộn, thật đúng là xin lỗi rồi a. Đúng, đổi mới vấn đề, độc giả cũ hẳn là phát hiện, ta sách mới đổi mới hiệu suất đơn giản trực tiếp lên cao, quyển sách trước bình quân mỗi ngày càng 4000 một tháng còn muốn mời 3 ngày giả, bây giờ một ngày 6000 cất bước, còn không có quịt canh qua. Oa, ta cảm thấy mình phải chết. . . Nhưng, vấn đề không lớn, trước đó còn cùng bầy bạn trò chuyện, ta đã ác đọa thành gõ chữ máy móc. Quen thuộc thật sự là loại sức mạnh đáng sợ, đúng không, khó có thể tưởng tượng, nếu ta quen thuộc tại mỗi ngày viết mấy vạn chữ, sẽ là bộ dáng gì. Nhưng nói như thế nào đây, bởi vì trước mắt bản này, ta thiết lập làm rất đủ, cho nên cần thời gian nhất định đem rất nhiều thiết lập một chút xíu triển khai, ta tận khả năng tiết tấu thư giãn dưới, để mọi người thở một ngụm, mà không phải cứng rắn đẩy chủ tuyến. Tại đổi mới bên trong, ta cũng là trước thô ráp viết một đoạn kịch bản, sau đó viết xong về sau, phản phục sửa chữa, tỉ như mọi người thấy Boss chiến, UU đọc sách ta trong trí nhớ, ta liền chí ít sửa lại ba bốn lượt. Sau đó quyển kế tiếp đã có một cái cơ bản dàn khung, nhưng ta đang tự hỏi làm sao đem từng cái nhân vật chi nhánh xen kẽ tiến chủ tuyến bên trong, điểm này để cho ta có chút đau đầu. Vì chỉnh lý những này, ta còn làm cái tư duy đạo đồ, nói thật, ta cảm giác tư duy đạo đồ so trực tiếp viết văn tự đại cương muốn trực quan không ít. Cho nên dự tính mời ba ngày đến bốn ngày giả, để căng cứng thần kinh thư giãn một tí, đem đại cương chỉnh lý chỉnh lý, mặc dù ta không quá cảm thấy ta có đại cương loại vật này, nhưng ít ra phải đem quyển hạ chủ yếu sự kiện hiểu rõ. Nhanh thì ba ngày, chậm thì bốn ngày, sau đó bắt đầu quyển kế tiếp kịch bản. Cuối cùng lần nữa cảm tạ các vị độc giả ủng hộ, cùng mọi người không sợ người khác làm phiền tại tấu chương nói trúng giúp ta đầu chữ sai, thật sự là quá cảm tạ.
cyv97
06 Tháng sáu, 2022 22:47
Hết quyển 2, coi như cũng là một cái kết gần như trọn vẹn cho nhân vật Adele. Dưới cmt là cảm nghĩ của tác giả (nguyên văn ko edit nhá), đại khái là nói về nơi xuất phát của các ý tưởng như búa vuốt, DuDel, Mắt Hổ của Jeffrey... cộng thêm một số vấn đề như: nhân vật Adele là nhân vật xuyên suốt quyên 2, là nhân vật mở đầu cho toàn bộ câu chuyện, nhưng khi câu chuyện của nhân vật chính bắt đầu thì cũng là lúc câu chuyện của bà/nàng kết thúc (có lẽ từ quyển 3 trở đi chúng ta sẽ ít được gặp lại nhân vật này :(( ); cũng như tác giả khá vui vì lượng đặt trước rất ổn nên viết nhiều chữ/ 1 ngày hơn (nhưng rất xin lỗi là rảnh mình mới convert được thêm nên vẫn thế thôi kaka)...
Hieu Le
06 Tháng sáu, 2022 17:18
bác nghĩ với tính cách quái gở của boloro và tiết tấu của truyện ma có hậu cũng đc ah
Dat101
05 Tháng sáu, 2022 12:41
Chưa kết cục thì chưa biết được đâu bác
Hieu Le
04 Tháng sáu, 2022 14:39
truyện này ko có hậu cung hay ngựa giống đâu bác
cyv97
03 Tháng sáu, 2022 22:25
Ý b là sao nhỉ, nếu là nhân vật nữ đã từng xuất hiện từ đầu truyện cho đến giờ thì có khoảng 6,7 người gì đó.
Dat101
03 Tháng sáu, 2022 18:00
Có bao nhiêu nhân vật nữ xuất hiện thế mấy bác
cyv97
26 Tháng năm, 2022 21:07
Úi thế cám ơn bác nhiều nha Stk: 105869784121 Viettinbank Quach Viet Binh Với bộ này là mình convert rồi edit thui, chứ bảo là dịch thì chưa dám nhận ^_^. À với nếu ae có yêu quý và ủng hộ thì mình cũng xin phép chỉ làm thêm 1,2c thay lời cám ơn thui nha, tại ngồi edit 1c cũng khá tốn tgian ^^.
BÌNH LUẬN FACEBOOK