" Ha ha ha .... Tốt lắm, đụng phải, đừng liếm "Thiệu Cảnh ôm chặt Tiểu Trư, cười ha hả, một giây cũng không chịu thả long, chẳng sợ heo mập đụng phải vết thương đang đau nhức.
Tiểu Trư đầu cọ cọ vào lồng ngực, lưỡi liếp láp lên khuôn mặt của hắn.
"Hảo heo, a, heo nhỏ" Thiệu Cảnh miệng liên thanh, nhịn không được bế lấy Tiểu Trư, trên cái trán trọc lóc của tiểu trư mà hung hăng hôn một cái.
Tiểu Trư kêu ầm lên, thoạt nhìn là thập phần hưng phấn.
Một người một heo thân thiết một lúc lâu, Thiệu Cảnh mới chậm rãi ổn định trở lại, một lần nữa dựa lên thạch bích, Tiểu Trư nằm trên đùi của hắn, thấy được Thúy Lục Như Ý trong tay Thiệu Cảnh, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm, cái mõm hít tới hít lui trên Thúy Lục Như Ý. Thiệu Cảnh nhìn thấy, dở khóc dở cười mà nói thầm, Thúy Lục Như Ý cái này từ lúc sinh ra tới nay không biết đã phải trải qua đại chiến kinh thiên động địa nhưng là chỉ sợ còn chưa bao giờ bị một con heo ngửi qua như vậy.
" Đây chính là một món hảo bảo bối nha" Thiệu Cảnh sờ sờ đầu Tiểu Trư, cười hắc hắc nói: "Cái này ta thật vất vả lắm mới có trong tay, lúc đó không biết người biến đi nơi nào nên thực là khó nói tuy nhiên, thực là ngàn cân treo sợi tóc a" Nói đến phần sau, chính hắn cũng không khỏi có chút cảm khái.
"Ụt ụt" Tiểu Trư từ Thúy Lục Như Ý ngẩng đầu lên, đầu hơi hơi lệch sang bên, tựa hồ có chút kỳ quái, giống như đang suy nghĩ gì đó, Thiệu Cảnh cũng không thèm để ý, tùy tay cầm lấy Thúy Lục Như Ý, cười hì hì đối với Tiểu Trư mà nói: "Chờ chúng ta đi ra ngoài, ngươi về sau nếu không nghe lời, ta sẽ dùng cái gậy như ý này đập vào mông ngươi"
Tiểu Trư bỗng nhiên kêu một tiếng, từ trên người Thiệu Cảnh nhảy xuống tới, bỗng nhiên vọt vào mảnh thông đạo tối om phía trước.
Thiệu Cảnh hoảng sợ, trợn mắt há hốc mồm: "Không phải vậy chứ, cái kia ta chỉ tùy tiện nói, không nên sợ đến mức như vậy chứ ...."
May mắn, Tiểu Trư thời gian biến đi cũng không tính dài, Thiệu Cảnh đã thấy Tiểu Trư quay lại, hắn cười khan một tiếng, nói : "Ách, Tiểu Trư, vừa rồi chỉ là thuận miệng thôi .... Di, đây là vật gì? "
Trên mặt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn thấy Tiểu Trư, chỉ thấy Tiểu Trư chạy nhanh như chớp mà tiến lại, miệng ngậm một vật gì đó hình vòng cung mà mang đến chỗ Thiệu Cảnh. Thiệu Cảnh đưa tay cầm, nhìn kỹ, là một hồ lô màu xanh, giống ngọc mà lại không phải ngọc, không biết là chất liệu gì nhưng lại truyền đến một luồng mát lạnh khí tức.
Thiệu Cảnh hơi hơi nhíu mày, lại nói tiếp, kiến thức của hắn kỳ thật có chút uyên bác, đương nhiên chuyện này ít nhiều là nhờ tửu sư phụ với đống tạp thư hổ lốn, vì thế nhiều khi ánh mắt của hắn thậm chí còn hơn một ít chưởng quầy ở cửa hàng, chính là ở linh thảo, quáng thạch đủ loại tài liệu, hắn đều có chút tâm đắc. Nhưng là từ khi tiến vào vô danh động phủ, hắn liền phát hiện đồ vật trong động phủ hắn đều chưa từng thấy qua cũng chưa từng nghe nói.
Hắn đem hồ lô màu xanh nhìn đi nhìn lại mấy lần, Tiểu Trư ở một bên đùa nghịch với Thúy Lục Như Ý, đem lăn lăn dưới thân, cái mũi ngửi ngửi ngửi, đầu lưỡi liếm liếm, lại còn dùng răng cắn cắn mấy lần, không biết có phải hay không là đã đói bụng?
"Ân?" Bỗng nhiên, Thiệu Cảnh nhờ ánh sáng le lói từ Thúy Lục Như Ý phát hiện tại đáy của hồ lô màu xanh tựa hồ có chút chữ viết, vội vàng nhìn kỹ, quả nhiên dưới hồ lô có khắc hai chữ:
THÁI HUYỀN
" Thái huyền..." Thiệu Cảnh ngơ ngác một chút, hai chữ này đối với hắn lại tựa hồ như cũng không phải hoàn toàn xa lạ, mà là loáng thoáng có chút ấn tượng, tựa hồ từng tại đống tạp thư đã từng gặp. Hắn hai mắt nhắm lại suy nghĩ một chút, thần sắc trên mặt âm tình bất định, sau một lúc lâu, bỗng nhiên thân thể hắn chấn động, như là nghĩ tới điều gì.
" Thái Huyền Kim Đan, chẳng lẽ là Thái Huyền Kim Đan!" Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK