-Tiểu thư, đi ngủ sao?
-Không vội!
-Vậy nô tì bảo bà vú đi nghỉ trước
-Được
…
-Tưởng Tâm. Vẫn là giọng nói non nớt nhưng thêm vài đó là một loại uy thế không thể bỏ qua
-Nô tỳ ở.
-Ta muốn ngươi trung thành. Tuyết đối.
-Tiểu thư là chủ nhân ta.
-Ngươi hẳn là cái người thông minh! Giọng nói lộ ra lãnh khí.
Tưởng Tâm có cảm giác ngực bị đè nén, hảo khổ sở, không khỏi lùi về sau nửa bước, đây không chỉ là huyền lực áp chế mà cao hơn còn là cảm giác áp bách từ sâu trong linh hồn.
-nô tỳ không dám
-…
-Nô tỳ muốn cũng đủ thực lực
-Được. Ta có thể tạo điều kiện cho ngươi. Chỉ cần ngươi chịu được khổ. -nàng không hỏi cụ thể bởi vì ai cũng có câu truyện riêng của mình không phải sao
-Nô tỳ không sợ.
-Ngươi có thể tu luyện sao?
-Có thể
-Được, hôm nay tới đây. Ngươi đi nghỉ đi.
Sau khi Tưởng Tâm rời đi, nàng lôi từ sau tủ ra mấy cái bình bình lọ lọ cùng thảo dược bắt đầu tiếp tục nghiên cứu chế thuốc, đây là của nàng ham mê. Trải qua bảy năm, nàng cũng đã lần mò hết được những loại thảo dược thông thường trên núi cũng như trong y quán của Trần đại phu. Giờ đây nàng chính là kết hợp chúng theo dược tính mà thôi.
Sáng hôm sau cũng như mọi ngày, sau khi dùng qua điểm tâm cùng cha nương, nàng lên núi hái thảo dược, chỉ khác là hôm nay có thêm Tưởng Tâm đi cùng mà thôi.
Nàng đưa cho tưởng Tâm một viên thuốc. Tưởng Tâm nhìn nàng ngạc nhiên:
-Ta không phải luyện đan sư. Đem viên thuốc này nuốt vào.
-Thuốc này là ?
-Đảm bảo ngưới sẽ không phản bội. Chỉ cần ngươi có một ý nghĩ phản bội ta, ngươi liền…
-… Hảo.
Tới một vị trí khá kín đáo đắng sau một gốc câu to, nàng mò từ trong bụi cây ra một túi vải gai, đưa cho Tưởng Tâm, trong túi có mài chục cái vòng sắt to nhỏ khác nhau, lấy ra đưa cho Tưởng Tâm hai đôi vòng. Tưởng Tâm nhìn nàng nghi ngờ
-Tiểu thư?
-Từ giờ ngươi sẽ đeo chúng, dù làm bất cứ cái gì cũng không được phép tháo ra, trừ phi được ta cho phép. Nói rồi nàng cũng lấy ra 16 vòng sắt tự đeo lên chân tay , nhìn này đó vòng sắt tử mang trên tay một cái 12 mười 13 tuổi nha đầu thật sự là thị giác có điểm bị đánh sâu vào, Tưởng Tâm trợn trừng mắt nhìn.
-Dạ- Tưởng Tâm cắn răng đầy quyết tâm. Nhận lấy bốn cái vòng sắt mang lên người, mỗi vòng nặng khoẳng 10 cân, là có điểm trọng. Nhưng sau một ngày nàng mới biết, mới mang thì chính là có điểm trọng, nhưng mang nó làm việc cả một ngày thì không chỉ là có điểm trọng, mà chính là hành hạ a. Nhưng đây là nói sau. (1 cân = 0.5 kg)
Sau một buổi sáng leo núi vào rừng hái thuốc, hai người mới quay trở lại bụi cây nọ, Thiên nguyệt tháo xuống vòng sắt mới nói.
-Đi thôi, chúng ta về nhà.
Về tới nhà, Tưởng Tâm có điểm cố hết sức, thở hổn hệt, làn da vốn vàng vọt nay lại thêm điểm hồng, thật sự là kỳ quái, Dương Liễu thị ra cửa đón nữ nhi bảo bối quan tâm hỏi nàng:
-Tưởng Tâm ngươi sao vậy, cần gọi đại phu sao?
-Tạ phu nhân, nô tỳ chính là có điểm mệt
-Tốt, vậy ngươi trở về phòng nghỉ một chút.
-Tạ phu nhân.
Đi một quãng nàng còn nghe được tiếng tiểu thư vọng lại
-Mẫu thân, Tâm tỷ có phải hay không quá yếu đâu, ta nhưng là không mệt a
-Tốt, tốt, biết ta nữ nhi giỏi nhất, để Tâm Lan đưa ngươi đi rửa rồi lại ăn cơm trưa
-Tốt. Tâm Lan là mẫu thân thân cận nha hoàn.
Tưởng Tâm tưởng, nàng thực sự là phục tiểu thư, đeo 160 cân trèo núi vào rừng suốt một buổi sáng mà hãn không có lấy một giọt.
Sau bữa trưa, Thiên nguyệt quay trở về sân của nàng, cả buổi chiều ngồi dưới tán cây nghiên cứu thảo dược cùng đọc sách, cảnh giới của nàng đã tới đỉnh cấp bụi cấp, hẳn là không quá kém đi, dù sao nàng cũng là tự mò mẫm, xung quanh nàng huyễn sư cũng không có. Nghe cha nàng nói bọn họ đều tới những đại thành tìm đường ra cho tương lai đi. Dù sao ở lại thành trấn nho nhỏ này cũng không thể cung cấp gì tài nguyên cho họ. Ngay cả nàng cha cũng hẳn là huyễn sư đi, chính là chưa từng thấy hắn lộ ra quá. Nàng nài nỉ hắn cũng chỉ nói nhất câu “đủ dùng đi”, thật khiến người ta giận sôi mà. Chính vì vậy nàng cũng chưa từng lộ cho hắn biết nàng đã tới Bụi cấp, đó là do nàng thấy không cần thiết, tuyệt đối không phải vì nàng muốn trả thù hắn. Tuyệt đối không phải.
Tưởng Tâm thì đứng cách đó không xa, đang đứng tấn, mồ hôi nhễ nhại, chính đang cố gắng khống chế cơ thể không ngã quỵ xuống. Lần đầu tiên đứng tấn nàng chính kiên trì được hai khắc, nay đã sắp qua một canh giờ, là đã không sai. Nghĩ tới đây, nàng chợt nhớ tới tiếp theo không tới nửa năm nữa liền tới đợt nhập học mới của Linh Diệu học viện, này nguyệt là nên xuất phát thôi.
Nghĩ vậy, nàng liền chạy tới thư phòng. Giờ này phụ thân hẳn đang kiểm kê sổ sách.
Cốc… cốc… phụ thân, là Nguyệt Nhi.
-Mau vào nha!
-Phụ thân.
-Có chuyện gì sao? Hôm nay không nghiên cứu của ngươi thuốc?
-Là! Phụ thân, không tới nửa năm Linh Diệu học viện sẽ nhận sinh đi?
-Đúng vậy. Ta còn định tối nay bàn với ngươi đây.
-Nga, vậy bao giờ thì xuất phát đâu?
-Ta bàn với mẫu thân ngươi, nàng ý là một vòng nưã. Ngươi quyết muốn tới đó sao?
-Phụ thân, ta nhất định.
-Ta không phải xót ngươi khổ sao? Haizz
-Phụ thân, ta cũng không còn nhỏ a
-Ngươi mới 13.
-Ta còn giúp ngươi kiếm tiền rồi sao?
- Mấy đồng bạc mà thôi.
-Mấy đồng bạc? Mỗi tháng tới bốn số hảo sao?
-Tóm lại là ngươi vẫn còn nhỏ, ra ngoài ngươi liền hiểu mấy đồng bạc này cũng chỉ mua được nhất cái bánh bao.
-Vậy ngươi còn không muốn ta ra ngoài hảo sao
-Được được, ta thua ngươi. Cho ngươi đi. Chính là ngươi không chịu khổ được về đây khóc lóc ta liền đánh ngươi thí thí.
-Ngươi dám?
-Ta là lão tử ngươi, ta dám không dám?
-Ta
-Chưa dừng được sao? Các ngươi này đôi, không cãi nhau không yên sao?- Mẫu thân đại nhân a.
-Nương, hắn muốn đánh ta thí thí. – Nhất cái cáo trạng
-Nàng cái vô tâm.- Nhất cái không yên
-Tốt tốt. Dừng ở đây, các ngươi không mau bữa tối cũng chỉ thể nhịn.
Cuộc tranh cãi thứ n tới đây tạm dừng