Trong vòng sáu năm này Dương gia tiểu thư càng nổi tiếng là tốt cô nương, nàng chăm chỉ đọc sách, chăm chỉ học y, ngoan ngoãn dễ gần, giúp cha sổ sách học nương thi phú, là cái thiên kim tiểu thư tri thư lễ nghĩa đích thực đâu.
Đó chính là những gì nàng thể hiện cho mọi người thấy, còn thực sự nàng cũng không có nhàn hạ như vậy, năm 6 tuổi nàng cố tình xin cha theo trung đại phu học y, cũng chỉ là tìm lý do lên núi tìm dược thảo đồng thời làm quen với y dược ở thế giới này. Dù sao trước kia nàng cũng là dựa vào thông thạo trung y tây y mà hỗn, nay cũng không thể bỏ phí. Ở thế giới này, chủ yếu cũng là dùng dược thảo phơi khô nấu thuốc, cao hơn thì là dùng linh thảo luyện đan, trung đại phu cũng mới là cái dược sư, vì cố ý che dấu mình là cái huyễn sư nên nàng không thể yêu cầu học luyện đan nên nay mới chỉ dừng ở nấu thuốc mà thôi.
Ban ngày lên núi hái dược, tối về nhà phân tích dược thảo chế chế mấy cái phương thuốc, đến đêm thì chăm chỉ luyện công, thỉnh thoảng giúp phụ thân tính tính sổ sách hoặc theo lên Liệt thành trao đổi buôn bán.
Hôm nay cũng là ngày lên Liệt thành của phụ nữ Dương gia, sáng sớm trước cửa Dương gia chất đầy ba xe vải vóc cùng đỗ một chiếc xe ngựa sẵn sàng đưa họ lên thành trên, bên cạnh cũng có vài ba chiếc xe bò của hương dân cũng có việc lên thành nên tụ tập đi. Đó là lối sống của trấn nhoe tử, không đua đòi tranh chấp, mọi người sống vì tình vì cảm, có lẽ cũng vì lẽ đó mà nàng càng thích cuộc sống ở đây.
Dương mẫu Dương Dương Liễu thị đưa đôi phụ nữ ra tới tận cửa, dặn dò đủ đường, còn đứng lại xem xe khuất bóng mới vào nhà
Dăm bảy chiếc xe lọc cọc nối đuôi nhau đi, tới được Liệt thành cũng đã là chuyện của một canh giờ sau, mọi người tách nhau chia việc, Thiên Nguyệt cùng phụ thân đi giao hàng cho các mối.
Hàng hóa của họ ngày càng được chào đón, cũng là do năm ngoái họ có thêm mặt hàng mới rất được giới nhà giàu trong thành yêu thích, loại vải mỏng như cánh ve, nhẹ bỗng rất được các tiểu thư phu nhân yêu thích, mùa đông thì có kiểu dáng quần áo mới kết hợp lông thú vừa phải quý phái mà không mất nặng nề. Chính vì vậy nên ngày càng đắt mối, cuộc sống cả trấn cũng cải thiện hơn, mọi người đều coi Bảo bối Dương gia là công thần.
Hôm nay Dương phụ tới “Diễm la y” ở thành bắc để kí hiệp nghị mới về lô hàng sắp tới nói nàng đi dạo thích gì thì mua. Nàng cùng hai cái tùy tùng và nha hoàn đi lung tung một phen, đang dạo tới giữa thành đông thời điểm liền thấy có một gã 13 mười bốn tuổi chừng cô gái, mặc một thân bố y, trước mắt đệ một tấm biển “Bán thân chôn nương 50 đồng bạc”. 50 đồng bạc ở thành nhỏ này không phải một số tiền nhỏ, để mua một gã nha hoàn là có điểm cao, này cô gái treo biển là vậy nhưng cũng không hề khóc lóc van xin, chỉ lặng lẽ ngồi đó, mặt khẽ cúi. Có ý tứ. Nàng tiến tới trước mặt nàng kia
-Tỷ tỷ, ngẩng mặt lên được sao?
Nàng kia khẽ ngẩng mặt, khuôn mặt là thanh tú, đáng tiếc vàng khô như nến kéo dài tới trong cổ áo, hai tay cũng cùng màu, nhìn liền biết là bẩm sinh màu da khác thường, thể nào không bị cường hào ác bá này đó bắt đi đâu.
-Tỷ Tỷ tại sao bán thân lấy 50 đồng đâu? Thật nhiều tiền đâu.
-Ta muốn mua cho nương một cỗ quan tài tốt nhất, nàng dành cả đời nuôi ta, ta chưa báo đáp được gì, nay đành dùng cách này.
-Bán thân có phải không ta bảo tỷ làm gì tỷ liền làm này đó đâu?
-Là có giới hạn. Ta bán thân, tuyệt không bán mạng
-nếu ta bỏ tiền ra, ta bảo tỷ rời đi, tỷ sẽ đi sao?
-đúng.
-tại sao đâu? Không phải tỷ bán cho ta rồi sao?
-Nhưng cũng là ngươi bảo ta rời đi, không phải sao?
-Là nha, tỷ tỷ thật thông minh đâu.
Nàng kia cười không đáp.
-Tiểu thư, cần phải đi – tên gia đinh tới nói nhỏ bên tai nàng.
- Tốt, tỷ tỷ, tái kiến.
- Tiểu muội muội, tái kiến.
Thiên Nguyệt rời đi trong lời xì xào bàn tán của mọi người xung quanh. Nhà ai tiểu cô nương? Thật là khả ái a.
Về tới bên xe ngựa , vừa thấy cha nàng có vẻ đã chờ a. nàng cười, chạy chậm tới bên cạnh hắn
-Phụ thân, đã xong sao?
-Đã xong, Bảo bối mua được gì sao?
-Không thích, chúng ta qua Xuân Diệp lâu mua Mãn Hương Cao được sao?
-Được! Tiểu Lý, về hướng Thành Đông, đi Xuân Diệp lâu!
…
-dừng xe, phụ thân, xuống xe cùng Nguyệt Nhi,
-Làm sao vậy? Chưa tới Xuân Diệp Lâu a.
-Nữ nhi muốn xuống.
-Tốt, tốt, xuống cùng ngươi.
-Nàng kéo cha tới trước mặt cái kia bán thân tiểu cô nương, nàng kia đã thu lại bản tử, đang đứng bên một cái chiếu cuộn tròn, hẳn là phụ thân nàng di thể mà cúi đầu.
-Cha, ta muốn mua tỷ ấy
Dương phụ nhìn nàng cười, quay qua vị kia cô gái
-Nha đầu, ngươi nguyện theo cùng con gái ta sao?
-Chỉ cần 50 đồng bạc, tiểu nữ nguyện theo.
Nghe thế Dương phụ có dừng lại chút ít, mắt đánh giá cái này tiểu cô nương
-50 đồng bạc không phải hơi nhiều sao?
-Tiểu nữ muốn mua cho nương một cỗ quan tài tốt nhất, nàng dành cả đời nuôi ta, ta chưa báo đáp được gì, nay đành dùng cách này.
Dương phụ khẽ gật đầu
-Được, đây là 50 đồng bạc, để tiểu Lý theo giúp ngươi lo chuyện, chúng ta gặp ở Xuân Diệp Lâu rồi cùng về.
-Tạ lão gia!
-bây giờ có thể đi rồi sao bảo bối?
-Tốt.